Q1 - Chương 29: Không thể trêu chọc

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bất chấp mưa to, Vương Quế dẫn theo Chung Địa xòe ô đi trên đường.

– Nhị sư huynh, có phải Đường Hiệu Vưu đã xảy ra chuyện hay không?
Chung Địa nhíu mày hỏi.

– Không biết, Triệu Sở Hướng đã trở lại. Hắn còn chưa về, không biết vật đó hắn chuẩn bị thế nào, đại sư huynh lo lắng bảo chúng ta đi xem sao.
Vương Quế trầm giọng nói.

Hai người đang đi trên đường cái, phía xa Đường Hiệu Vưu tay trái ôm một cái hộp gỗ, tay phải cầm dù từ trong một gian hàng đi ra, đúng lúc nhìn thấy Vương Quế và Chung Địa.

– Nhị sư huynh.
Đường Hiệu Vưu bỗng nhiên kêu lên.

– Ách?
Vương Quế sửng sốt, tiếp đó lập tức đi tới.

– Đi, tìm chỗ yên tĩnh.
Vương Quế nói.

– Ừm.
Đường Hiệu Vưu gật đầu.

Sau đó, Đường Hiệu Vưu dẫn đường, rất nhanh đi tới một cái sân trong của Đường gia.

Ở bên trong, Vương Quế hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì?

– Nhị sư huynh, lần này Hiệu Vưu làm việc không tốt.
Đường Hiệu Vưu lập tức hổ thẹn nói.

– Không Linh Châu đâu?
Vương Quế nhíu mày hỏi.

– Không Linh Châu không lọt vào tay Triệu Sở Hướng, ngược lại bị một bằng hữu của hắn cầm.
Đường Hiệu Vưu thở dài nói.

– Sao?
Đồng tử Vương Quế co rụt lại, kinh ngạc nói.

– Vốn dựa theo kế hoạch chúng ta, ta tìm cơ hội thích hợp, cầm Không Linh Châu hoặc thua, hoặc đưa cho Triệu Sở Hướng. Như vậy sau khi chúng ta lén lút lấy đi yêu lang, Triệu Sở Hướng sẽ không sẽ phản ứng quá kịch liệt. Mặc dù biết là chúng ta lấy, dưới tình huống không có chứng cớ cũng sẽ không thể không bỏ qua. Dù sao không có chứng cớ hắn cũng chiếm được Không Linh Châu, nhưng mà vừa rồi ở sòng bạc… … …
Đường Hiệu Vưu lập tức kể ra chuyện vừa rồi.

– Chung Sơn?
Vương Quế hai mắt nhíu lại nói.

Chung Địa cau mày nhìn Đường Hiệu Vưu thở dài lắc đầu.

– Chung Địa, hình như ngươi đối với Chung Sơn rất quen thuộc?
Vương Quế bỗng nhiên nhìn về phía Chung Địa.

– Sư huynh, có phải trước đó hắn kiểm tra qua hột súc sắc không?
Chung Thiên nhìn về phía Đường Hiệu Vưu hỏi.

– Đúng vậy, Kim Chuyên Lâu là sản nghiệp Đường gia ta, sau khi lấy con súc sắc chắc chắn là hoàn hảo.
Đường Hiệu Vưu bắt chước làm theo nói.

– Hoàn hảo? Khi súc sắc qua tay nghĩa… qua tay Chung Sơn, sẽ không còn là hoàn hảo.
Chung Địa cảm thán nói.

Nói đến Chung Sơn, Chung Địa không thể không cảm thán. Chung Sơn biết rất nhiều thứ, rất nhiều thứ dạy cho đám nghĩa tử đều là mỗi người dạy một chút, không phải truyền thụ rộng rãi. Mà nghe âm đoán vị này vừa vặn lúc trước Chung Sơn đã dạy cho hắn, cũng chỉ dạy một mình hắn.

– Sao?
Đường Hiệu Vưu ngạc nhiên nói.

– Nghe âm đoán vị , các góc cạnh súc sắc đã bị động tay động chân….
Chung Địa nói.

– Khinh người quá đáng, hắn chơi gian?
Đường Hiệu Vưu tức giận nói.

– Trước đó ngươi cũng không chơi gian sao?
Vương Quế hừ lạnh nói.

“Nhị sư huynh.” Đường Hiệu Vưu mặt nhăn, trong lòng một hơi oán giận khó kìm xuống.

– Chung Sơn này tu vi thế nào?
Vương Quế nhìn Chung Địa hỏi.

– Một năm rưỡi trước vẫn là Hậu Thiên tầng thứ mười, chắc vừa bái nhập tiên môn.
Chung Địa nói. Bởi vì Chung Địa cũng không biết tu vi Chung Sơn hiện tại thế nào.

– Một năm, hừ, dù căn cốt tốt, có năng lực thì sao?
Đường Hiệu Vưu lập tức nói.

– Không, sư huynh, ngươi ngàn vạn đừng xem thường hắn, cũng không nên chọc hắn.
Chung Địa lập tức nói.

– Sao?
Vương Quế nhìn về phía Chung Địa trong mắt hiện lên ra vẻ kỳ quái.

– Ta nhớ rõ, ngày xưa lúc ấy nghĩa… lúc ấy Chung Sơn, Hậu Thiên tầng thứ bảy thì có một Tiên Thiên cường giả giết chết một nghĩa tử của hắn, sau khi Chung Sơn biết được tin tức thì trong ba ngày đã mang đầu Tiên Thiên cường giả kia tới làm lễ tế nghĩa tử hắn. Mà hai ngày trước đó vẫn tìm kiếm Tiên Thiên cường giả kia khắp nơi, nói cách khác chỉ một ngày đã cắt lấy đầu một Tiên Thiên cường giả.
Chung Địa thở sâu nói. Đồng thời trong mắt hiện lên sự căng thẳng.

Một ngày? Hậu Thiên tầng thứ bảy, chém giết Tiên Thiên cường giả?

Vương Quế và Đường Hiệu Vưu nhìn nhau. Trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.

– Không có khả năng, Hậu Thiên tầng thứ bảy giết được Tiên Thiên cường giả?
Đường Hiệu Vưu không thể tin được nói, tất cả mọi người là từ Hậu Thiên tu luyện đến bây giờ, tự nhiên biết điều đó đại biểu cho ý gì.

– Hắn giết như thế nào?
Vương Quế hỏi.

– Không rõ lắm, chỉ thấy sau khi hắn biến mất một ngày. Khi trở về thì mang theo đầu Tiên Thiên cường giả. Cho nên, có thể không làm địch hắn, không nên đi chọc hắn.
Chung Địa nhớ lại nói.

– Nếu ngươi không thấy được, vậy nói không chừng có lẽ hắn tìm người giúp đỡ là Tiên Thiên cường giả thì sao?
Vương Quế lắc đầu nói.

– Đúng vậy, nhờ người khác xuất thủ, ngươi không phát hiện mà thôi. Tìm vài tên Tiên Thiên không phải là việc khó.
Đường Hiệu Vưu nói.

Tìm vài tên Tiên Thiên? Cũng chỉ có loại thế gia ngàn năm mới mở miệng thế, lúc trước tình trạng Chung Sơn ra sao, Chung Địa biết rất rõ, Tiên Thiên? Nếu như có thì cũng sẽ không xảy ra chuyện ở Long Môn cốc. Chung Địa vừa muốn nói tiếp.

– Được rồi, loại chuyện ngươi đều không thấy được thì không cần nói nữa, nếu hắn có nhiều bảo bối, như vậy lần này khiến cho hắn phun ra một chút, cuối cùng tìm một cơ hội giết chết hắn đi.
Vương Quế hai mắt phát lạnh nói.

Nghe được lời trước, Chung Địa còn muốn khuyên nữa, nhưng mà nghe được câu cuối cùng của Vương Quế, Chung Địa không nói nữa. Khoảng khắc nhìn thấy Chung Sơn, Chung Địa biết về sau khẳng định mình sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Chung Sơn tựa như tâm ma của mình, nếu như hắn chết đi, mọi việc đều trở nên đơn giản.

– Vâng.” ?
Đường Hiệu Vưu và Chung Địa lập tức đáp.
o0o

Trời tối, bên ngoài mưa to như trút nước, chỗ sân giữ yêu lang, cửa một gian phòng bỗng nhiên mở ra. Từ tên trong đi ra một nam tử bận áo bào trắng rộng thùng thình, tay cầm một thanh bạch kiếm.

– Triệu huynh, tối nay vừa lúc trời mưa, ngươi không phải muốn thấy ‘Phúc Vũ Kiếm Pháp’ của ta sao? Vậy đi theo ta.
Nam tử áo bào trắng nói.

Nói xong, nam tử áo bào trắng liền nhảy lên nóc nhà, chạy nhanh về phía xa. Mưa to rơi xuống, dường như cũng không có thể tới gần người.

Nam tử áo bào trắng vừa đi, Triệu Sở Hướng cũng mở ra cửa phòng đi theo, tay cầm trường thương. Trong mắt hiện lên một chiến ý mãnh liệt, cũng nhảy lên nóc nhà, đi về phía xa mau chóng đuổi theo.

Một đám trong trạm gác ngầm ở một nơi bí mật gần đó đều lộ ra vẻ mặt sùng bái.

Tiểu viện chỗ Chung Sơn.

Chung Sơn và Thiên Linh Nhi ở trong phòng, Chung Sơn ngủ ở gian ngoài, Thiên Linh Nhi ngủ ở buồng trong.

– Chung Sơn, ngươi nghe được không?
Thiên Linh Nhi ở phòng trong hỏi.

– Có.
Chung Sơn gật đầu.

Tuy rằng mưa to nhưng Chung Sơn là Tiên Thiên tầng thứ ba, người nọ ước chiến Triệu Sở Hướng, Chung Sơn nghe rất rõ.

– Chúng ta đi xem nhé.
Thiên Linh Nhi nói.

– Không được đi.
Chung Sơn nhướng mày nói.

– Vì sao?
Thiên Linh Nhi lập tức hỏi.

– Không bình thường.
Chung Sơn nhíu mày. Tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì nhưng Chung Sơn vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

– Cái gì không bình thường?
Thiên Linh Nhi lập tức truy hỏi.

– Mau ngủ, ngày mai chúng ta liền rời khỏi nơi này.
Chung Sơn không trả lời mà trực tiếp bác bỏ nói.

– Không nói thì thôi.
Thiên Linh Nhi tức giận nói.

– Ừm, nhanh ngủ đi.
Chung Sơn nói.

Chung Sơn tuy rằng bảo Thiên Linh Nhi mau ngủ nhưng bản thân lại có cảm giác tâm thần không yên.

Nhìn bên ngoài, Chung Sơn ngủ không được, đến giờ tý mưa đã ngưng.

Hết mưa rồi, không biết Triệu Sở Hướng bây giờ còn tiếp tục luận võ với người đó không.

Đến lúc trời canh bốn, Chung Sơn nghe được bên ngoài lại truyền đến thanh âm.

– Triệu huynh thương pháp siêu quần, Lưu Minh bội phục.
Người trước đó khiêu chiến nói.

– Lưu huynh cũng có kiếm pháp cao siêu, Triệu mỗ cũng có thu hoạch rất nhiều.
Triệu Sở Hướng nói.

Sau đó không còn tiếng gì nữa. Hiển nhiên, ai nấy đều về nghỉ ngơi. Chung Sơn cũng bắt đầu nghỉ ngơi một chút.

Sáng sớm, Chung Sơn rời giường, đánh thức Thiên Linh Nhi, chuẩn bị lập tức rời đi, bởi vì Chung Sơn cảm thấy tâm thần không yên càng lúc càng tăng.

– Sáng sớm đã kêu ta, làm gì vậy!
Thiên Linh Nhi xoa xoa con mắt còn chưa tỉnh ngủ thầm oán nói.

– A, không tốt, yêu lang biến dị, yêu lang biến dị.
Xa xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

Nghe đến đó, Chung Sơn liền biết chắc chắn có chuyện không tốt xảy ra còn Thiên Linh Nhi lập tức thấy hứng thú.

Yêu lang biến dị? Đó là cái gì?

Rất nhanh, Thiên Linh Nhi chỉnh trang lại y phục, dùng chậu rửa mặt nha hoàn đưa tới tẩy rửa một chút, liền lôi kéo Chung Sơn chạy ra khỏi phòng.

Không bao lâu, hai người chạy tới cái sân giam cầm yêu lang kia.

Giờ phút này, tất cả mọi người đứng ở trong sân. Triệu Sở Hướng, Chung Địa, Vương Quế, Đường Hiệu Vưu và một người mặc áo bào trắng, còn có một người bộ dáng hạ nhân vô cùng cung kính.

Tất cả cùng nhau nhìn vào lồng lưu ly, một con hồ ly màu trắng. Yêu lang biến thành yêu hồ?

– Bạch lang biến thành bạch hồ rồi?
Thiên Linh Nhi không thể ngờ nhìn hồ ly màu trắng trước mắt té trên mặt đất.

– Không phải, sói là sói, là bị người khác đánh tráo.
Triệu Sở Hướng mở trừng hai mắt nói.

– Đánh tráo? Sao lại thế? Đường Tứ, ngươi giải thích cho ta.
Đường Hiệu Vưu quát hạ nhân kia.

Tất cả mọi người liếc về hắn. Hạ nhân tên là Đường Tứ bị dọa run lên, lập tức quỳ gối trên mặt đất.

– Đại thiếu gia, vừa rồi ta làm theo hàng ngày, sáng sớm cho bạch lang ăn cháo. Nhưng khi ôm bạch lang ra, nó liền biến thành như vậy, biến dị, biến dị, lang biến hồ ly.”
Đường Tứ run rẫy nói. Hiển nhiên cực kỳ sợ hãi.

– Lần trước cho ăn nước cháo, còn chưa biến dị chứ?
Triệu Sở Hướng lạnh giọng nói.

– Không có, ngày hôm qua mưa to, ban đêm sau cơn mưa ta có cho ăn một lần, lúc ấy vẫn là bạch lang. Đám thủ vệ nhìn thấy, bọn họ nhìn thấy khi đó vẫn là lang.
Đường Tứ sợ hãi nói.

– Vậy là sau cơn mưa yêu lang bị người ta đánh tráo? Ta và Lưu huynh luận võ, trời canh bốn thì trở về, chúng ta trở về không có khả năng có người đánh tráo. Vậy phải sau cơn mưa, cũng chính là giờ tý đến giờ sửu, trong một canh giờ, bạch lang bị trộm?
Triệu Sở Hướng âm thanh lạnh lùng nói.

– Là các ngươi, nhất định là các ngươi!
Đường Hiệu Vưu bỗng nhiên chỉ về Chung Sơn.

Nghe được lời Đường Hiệu Vưu, Chung Sơn hai mắt nhíu lại.

– Dựa vào cái gì nói là chúng ta? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy là chúng ta?
Thiên Linh Nhi lập tức nóng nảy.

– Ngươi, ngươi đã nói qua nếu ngươi gặp được yêu lang thì nhất định sẽ thả nó. Nhất định là ngươi thả yêu lang.
Đường Hiệu Vưu chỉ vào Thiên Linh Nhi nói.

– Hừ, là lỗ tai nào của ngươi nghe được?
Chung Sơn cười lạnh một tiếng.

Chung Sơn vừa nói, Thiên Linh Nhi lập tức liền nghĩ tới, lúc nàng nói lời kia, Đường Hiệu Vưu vốn không có bên cạnh.

– Đúng vậy, làm sao ngươi nghe được?
Thiên Linh Nhi lập tức kêu lên.

– Nhị sư huynh và Chung Địa nói, các ngươi không thể chối cãi đâu.
Đường Hiệu Vưu lập tức quát. Hiển nhiên, hắn cũng là người nhanh trí.