Q1 - Chương 22: Ám Hoàng

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Công dụng của ám hiệu là để khi ta sử dụng ám hiệu thì ngươi nhất định phải nghe theo ta, cho dù không bằng lòng thì ngươi cũng phải làm theo điều ta nói, nếu không khi trở về ta sẽ nói cho tông chủ rằng ngươi không nghe lời ta .
Chung Sơn nghiêm túc nói.

– Vậy có gì vui chứ, không được, không được đâu.
Thiên Linh Nhi lập tức nói với vẻ mặt không cam chịu.

– Không được, chuyện này phải nói rõ trước, nếu ta muốn ngươi làm những chuyện không đúng thì ngươi có thể báo cho tông chủ biết, cho dù tông chủ trừng phạt ta cũng sẽ chấp nhận nhưng nếu ngươi không đáp ứng ta thì chúng ta sẽ không đi ra ngoài nữa.
Chung Sơn nặn ra vẻ mặt thật sự nghiêm túc nói.

– Ừm, được rồi, được rồi, thật là rắc rối. Ta làm theo lời ngươi vậy.
Thiên Linh Nhi không tình nguyện nói.

Chung Sơn mỉm cười nhìn vẻ mặt của Thiên Linh Nhi, thật đúng là tính tình của đại tiểu thư.

– Dùng cái thật bí hiểm để làm. Chậc.., ngươi thích ăn ‘Hoa quế cao’ thì lấy ‘Hoa quế cao’ làm ám hiệu vậy.Khi ta nói hoa quế cao tức là ta cực kỳ nghiêm túc, lúc đó ngươi nhất định phải nghe lời ta, Nhớ kỹ đó.
Chung Sơn trịnh trọng nói.

– Được rồi, được rồi, ‘Hoa quế cao’, hì hì!
Thiên Linh Nhi bị ám hiệu này làm bật cười. Xưa giờ đâu có loại ám hiệu này?

– Tốt, một khi đã như vậy thì ngươi chờ một chút, ta lấy hành lý rồi cùng nhau xuất phát.
Chung Sơn gật đầu nói.

Nói xong, Chung Sơn vào trong nhà lấy ra một gói đồ thật lớn nặng khoảng năm mươi cân. Chung Sơn vừa cầm gói đồ vừa vác đại đao nói:
– Xong rồi, chúng ta đi thôi.

– Đưa cho ta để vào trong trữ vật thủ trạc của. Nhìn bộ dạng ngươi cực quá.
Thiên Linh Nhi cười nói.

Chung Sơn cũng không có ý kiến gì mà cứ đưa gói đồ cho nàng, lúc này trong tay chỉ cầm mỗi thanh đại đao mà thôi.

– Ai, hồng lăng của ta mới đạt nhị phẩm nên chỉ có thể mang được một mình ta, ngươi dùng Truy Phong Ngoa né, chúng ta đi nhanh lên.
Thiên Linh Nhi nói.

– Được.
Chung Sơn vác đại đao, vận chân khí rồi xuất phát như tên bắn.

Thiên Linh Nhi cưỡi một dải hồng lăng bay theo, được đi ra ngoài nên trong lòng Thiên Linh Nhi vô cùng vui vẻ.

Thiên Linh Nhi biết đường rời núi nên dễ dàng dẫn Chung Sơn vượt qua đại trận ra khỏi Khai Dương Tông.

Ra khỏi Khai Dương Tông, Chung Sơn nhìn mái tranh nhỏ kia, trong lòng cảm thán một hồi,cuối cùng mình cũng đã là người trong tiên môn.

Chung Sơn cũng không tới chào hỏi ‘Thủ sơn’ trong nhà tranh kia mà mang Thiên Linh Nhi lao đi rất nhanh.

Đã mấy tháng sau khi rời núi, Chung Sơn tin tưởng rằng với tốc độ hiện tại của mình khi có Truy Phong Ngoa thì nhiều nhất mười lăm ngày sau là có thể đến trang viên kia của mình.

Ở trong núi bôn chạy cả ngày nên đến lúc trời tối thì hai người đều hơi mệt mỏi, tìm một địa phương hoàn cảnh không tệ rồi lấy ra hai chiếc võng ở bên trong gói đồ mắc lên trên cái cây cao, hơn nữa ở nhánh cây rải một ít dược liệu phòng ngừa độc trùng.

– Được rồi, đêm nay ngủ ở trên này.
Chung Sơn quay đầu nói với Thiên Linh Nhi.

Nhìn cái võng mắc giữa hai cây kia, mắt Thiên Linh Nhi chớp chớp đầy kích động nhìn Chung Sơn.

– Chung Sơn, thật tuyệt vời, sao ngươi nghĩ ra cái này thế?
Thiên Linh Nhi lập tức bay lên rồi nằm vào một cái rồi vừa dung đưa võng vừa hưng phấn nói.

Nhìn Thiên Linh Nhi hoạt bát hồn nhiên, Chung Sơn im lặng lắc đầu rồi cũng nhảy lên cái võng của mình.

– Tốt rồi, ngươi ngắm sao đi, ta ngủ trước đây.
Chung Sơn nói.

Nằm ở trên võng ngắm bầu trời đầy sao, nghe tiếng vo ve của con trùng trong rừng làm Thiên Linh Nhi rất hưng phấn, tất nhiên là vẫn ngủ nhưng mà thật lâu sau đó mới ngủ.

——————————————————————

Cũng trong đêm nay ở bên trong Chung phủ tại Đại Côn quốc, Ẩn khu Chung Sơn đang khoanh chân ngồi ở trong phòng.

Ẩn khu Chung Sơn nhẹ nhàng đứng dậy. Cầm một cuốn sách nhỏ trên bàn bên cạnh lên. Trên bìa cuốn sách nhỏ viết 《Ám Tập Công》 Chính là công pháp mà trước đó không lâu Bản thể đã thấy ở Tàng Kinh Các của Khai Dương Tông, đồng thời ở trong Ám Tập Công còn kèm theo bức họa của Hạo Tam.

Cầm lấy Ám Tập Công, thân hình Ẩn khu khẽ lắc liền biến thành một bóng đen, sau đó biến thành cái bóng thật sự, theo bóng đêm xuyên qua khe cửa nhỏ như một tờ giấy chui ra ngoài, hơn nữa ở dưới ánh trăng biến một cái bóng màu đen bên trên mặt đất nhanh chóng lao đi. Tốc độ nhanh như quỷ mị chợt chợt ẩn chợt hiện.

Ẩn khu khác với Bản thể, thể chất Ẩn thân vĩ đại thần kỳ, bản Thái Âm Chân Kinh kia, tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh, chỉ cần bản thể đột phá, Ẩn khu liền lập tức đột phá, cũng là hạn chế lớn nhất của Ẩn khu, hiện tại thực lực của Ẩn khu Chung Sơn, cũng là Tiên Thiên tầng thứ ba.

Một canh giờ sau. Bóng đen tiến vào bên trong một sơn cốc, bên trong có rất nhiều phòng ốc lại cực độ kín đáo.

Bóng đen Chung Sơn đi thẳng đến đại sảnh trung tâm. Bên trên hoành phi đại sảnh viết ba chữ đen nhánh ‘Ám Dạ Đường’.

Ám Dạ Đường là ác mộng của những người có địa vị cao ở Đại Côn quốc và cả năm quốc gia xung quanh, là tổ chức thích khách cường đại nhất. Bên trong có vô số sát thủ, thực lực vô cùng khủng bố, lại có người đạt tới tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười, tương truyền ở đây ngay cả Tiên Thiên cường giả cũng có. Cho nên Ám Dạ Đường ở sáu quốc gia đều là danh từ làm người ta phải biến sắc khi nghe thấy.

Tới cửa vào Ám Dạ Đường thì Chung Sơn bỗng nhiên hiện hình. Đi từng bước một vào bên trong.

Bên trong chỉ có một người đang cầm đèn nhìn một bức bản đồ lớn.

Chung Sơn tiến vào nhưng người này lại không có phát hiện.

– Ai?
Rốt cuộc khi toàn thân Chung Sơn tiến vào đại sảnh thì người nọ mới cảnh giác quay đầu nhìn lại, trong tay xuất ra một thanh tế kiếm.

Đến khi nhận người vừa tới thì trong lòng mới thả lỏng.

Là một nam tử khoảng năm mươi tuổi bộ dạng bình thường, là loại bộ dạng khi nhập vào đám đông thì tuyệt đối không phát hiện được.

– Chủ nhân.
Người nọ nhìn thấy Chung Sơn liền lập tức cung kính nói.

– Ài, Ám Hoàng à, ta đã nói bao nhiêu lần với ngươi rồi, ngươi có thể xưng huynh đệ với ta, không cần như thế? Hơn nữa ngươi đã đạt tới Tiên Thiên nhưng cũng không nguyện gia nhập tiên môn, như vậy rất không công bằng với ngươi.
Chung Sơn lắc đầu nói.

– Chủ nhân, cái mạng của Ám Hoàng là do chủ nhân cứu, cừu tộc nhân, cha mẹ, thê nhi cũng nhờ chủ nhân mới có thể báo, Ám Hoàng từng phát thệ, cả đời trung thành với chủ nhân không một câu oán hận càng không nói không công bằng.
Ám Hoàng cung kính nói.

– Ngươi hiện tại chính là Đường chủ Ám Dạ Đường tất cả các thế gia, hoàng thất đều phát lạnh khi nghe đến ngươi.
Chung Sơn lắc đầu cười nói.

– Tất cả đều là nhờ chủ nhân nên Ám Hoàng mới có hôm nay, Ám Dạ Đường vĩnh viễn trung thành với chủ nhân.
Ám Hoàng lập tức nói.

– Ừa, ta cũng không nói nhiều, ngươi đừng liên tục gọi chủ nhân nữa làm ta cũng nghe không được tự nhiên, bản Tiên Thiên công pháp này ngươi cầm lấy tu luyện đi.
Chung Sơn đem quyển sách nhỏ tử đưa tới trước mặt Ám Hoàng.

– Tiên Thiên công pháp?
Ám Hoàng kinh ngạc nói.

Nhẹ nhàng tiếp nhận, bên trên chỉ viết ba chữ《 Ám Tập Công 》.

– Hiện tại ta cũng tu luyện Tiên Thiên công pháp, chỉ là khác với ngươi mà thôi, bản của ngươi cũng là loại Tiên Thiên công pháp đứng đầu, tổng cộng mười tầng có thể tu luyện đến Kim Đan kỳ, ngươi cố gắng tu luyện tương lai đạt tới Kim Đan kỳ thì ta lại tìm tiếp cho ngươi.
Chung Sơn nhìn Ám Hoàng nghiêm túc nói.

– Vâng, thuộc hạ nhất định tu luyện thật tốt, đồng thời cũng vì chủ nhân mà bồi dưỡng sát thủ tốt nhất.
Ám Hoàng cung kính nói.

– Đúng rồi, trong Ám Tập Côngcó kẹp một bức họa của một cao thủ Tiên Thiên, tìm kiếm khắp nơi cho ta, vô luận sinh tử, chỉ cần tìm được người, không cần động thủ mà báo cho ta biết là được.
Chung Sơn mở miệng nói.

– Vâng, thuộc hạ nhất định toàn lực tìm kiếm người này.
Ám Hoàng khom người nói.

– Tốt lắm, tốt lắm, ta đi trước, ngươi từ từ tu luyện đi.
Chung Sơn lắc đầu nói.

Tiếp đó, Chung Sơn cũng chầm chậm thong thả đi ra ngoài, khi khuất tầm mắt của Ám Hoàng liền hóa thành một bóng đen nhanh chóng theo đường cũ trở về.

Nhìn《 Ám Tập Công 》trong tay, Ám Hoàng cảm thán một hồi, đồng thời nhìn về chỗ Chung Sơn biến mất, trong mắt hiện lên sự kiên định.

———————————————————————-

Bản thể Chung Sơn đã tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng, nhìn Thiên Linh Nhi hưng phấn hơn nửa đêm mới ngủ, Chung Sơn không đánh thức nàng mà thu lại võng, cầm đại đao đến cách đó không xa không ngừng luyện tập đao pháp của mình.

Lực Phách Thiên Sơn! Trảm Tẫn Sát Tuyệt!

Ở trên một tảng đá lớn luyện tập, việc Chung Sơn cần phải làm là dựa vào cảm giác tìm ra nhược điểm đểbổ đại thạch ra như cắt đậu hũ.

Cũng chỉ có Chung Sơn mới có ý tưởng như thế, ngay cả người sáng chế đao pháp lúc trước cũng chưa có người nào có loại ý tưởng khủng bố như Chung Sơn đường vân gõ thì không nói nhưng tảng đá này cũng có đường vân thể tìm được nhược điểm sao?

Chung Sơn luyện tập một canh giờ mới nghỉ ngơi, hơn nữa lại nhanh chóng khoanh chân vận công.

Lúc này Thiên Linh Nhi cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy Chung Sơn ở đó đang cố gắng tu luyện làm Thiên Linh Nhi xấu hổ, bởi vì căn cốt của Thiên Linh Nhi hoàn toàn tương phản với Chung Sơn, Thiên Linh Nhi có căn cốt quá tốt, thế cho nên cho dù không cố gắng cũng có thể tu luyện nhanh hơn người bình thường.

Tại nơi núi hoang, Chung Sơn không nhập thần quá lâu, chỉ tổng kết cảm ngộ khi bổ đá một chút mà thôi.

Nhẹ nhàng mở mắt, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt to nhấy nháy của Thiên Linh Nhi, ánh bình minh chiếu lên khuôn mặt như búp bê của Thiên Linh Nhi trong như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đang lấp lánh tỏa sáng rực rỡ.