Q.5 - Chương 37: Tổ Thần

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Này, ngươi muốn tiểu gia hỏa này!

Chung Sơn đưa tiểu mao cầu về phía Niệm Du Du.

Niệm Du Du còn bị vây ở trạng thái dừng lại trong mơ tiểu Thanh làm tiểu thiếp, bỗng nhiên nhìn thấy Chung Sơn đưa tới một con tiểu mao cầu.

– A a a a.

Tiểu mao cầu tội nghiệp nhìn Niệm Du Du.

Mà Niệm Du Du cũng nhíu mày nhìn Chung Sơn, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, dù sao cũng chung sống bốn năm, trong mộng trọng trọng còn rõ ràng trước mắt, cùng Chung Sơn chẳng nhưng đã thành phu thế ân ái, còn trải qua rất nhiều tình cảm lưu luyến sinh ly tử biệt, càng sinh ra một nhi tử mập mạp. Những việc này, thật giống như mọc rể ở trong óc Niệm Du Du, làm sao cũng không gạt đi được. Quan nhân? Niệm Du Du mới đầu mặt đỏ lên, rất nhanh hóa thành một vẻ quái dị, có nhu tình, nhưng lại có kháng cự, phi thường mâu thuần. Trong lúc nhất thời không phân rõ được đâu mới là hiện thực, đâu mới là mộng.

– Muốn hay không hả?

Chung Sơn lại lần nữa kêu lên.

Bốn năm vợ chồng làm sao lại quên chứ? Ký ức của Chung Sơn cũng côn mới mẻ, chỉ có điều đó dù sao cũng là mộng, mình còn rất nhiều việc chưa làm xong, hơn nữa khoản nợ phong lưu của mình cũng đã quá nhiều rồi. Thấy Niệm Du Du vẻ mặt hoảng hốt, Chung Sơn lập tức lên tiếng cắt ngang.

Tiểu mao cầu bị Chung Sơn nắm một lúc lâu, đã sớm bị đè nên đau nhức, nước mắt đều muốn chảy xuống, vẻ mặt đáng thương.

Niệm Du Du lấy tay tiếp nhận, sau khi tiếp nhận tiểu mao câu, không có vui sướng như trong tướng tượng, càng nhiều lại là tưởng nhớ đối với mộng cảnh, vẻ mặt phi thường kỳ lạ.

– Các ngươi ở chỗ này.

Đỉnh đầu của Chung Sơn và Niệm Du Du bỗng nhiên vang lên một tiếng quát!

Vù.

Một cổ khí lưu (dòng khí) tràn đầy từ trên trời giáng xuống, trong tiếng nổ ầm ầm, dòng khí khổng lồ nhanh chóng tách sương mù màu lam ở khu vực của Chung Sơn và Niệm Du Du ra.

Uy áp hùng mạnh lập tức đè Chung Sơn không thể động đậy, cho dù Niệm Du Du cũng nhìn lên không với vẻ mặt kinh hãi.

Trong không trung, một lão ni cô bộ dạng khoảng sáu mươi tuổi của phàm nhân, trên trán một nốt chu sa đỏ tươi, trợn mắt nhìn, một thân hoàng bào, nhìn qua xuất trần không gì sánh được, sau đầu một vòng quang luân công đức nhân nhạt, nhìn qua vô cùng mở ảo, nhưng trong hai mắt, lại tràn đẩy một cổ sắc bén.

Ánh mắt phi thường sắc bén chăm chú nhìn thẳng Chung Sơn và Niệm Du Du. Tiểu mao cầu ở trong tay Niệm Du Du sợ hãi co rút vào nơi nào, cũng không dám kêu nữa.

Phía sau lão ni cô đi theo một đám hòa thượng đầu trọc.

– Phiêu Hương bồ tát, ngươi muốn làm gì? Niệm Du Du tức giận kêu lên.

Phiêu Hương bồ tát? Phiêu Hương bồ tát trông coi phật trủng? Chung Sơn cổ quái nhìn lão ni cô bộ dáng lão thái trước mắt, Phiêu Hương? Thật sự phải thổi (phiêu) lên mới có thể thơm (hương)!

– Bồ tát. Chính là hắn, ngày đó chính là nam từ này phát sinh mâu thuần với Trí Quang la hán. Mấy ngày trước ta cũng nhìn thấy Niệm Du Du và Trí Quang la hán ở cùng một chỗ. Nhất định là bọn họ đã giết chết Trí Quang la hán.

Một hòa thượng phía sau Phiêu Hương bồ tát nói.

– Là các ngươi giết đồ nhi của ta? Phiêu Hương bồ tát lạnh giọng nói.

– Ngươi ngậm máu phun người? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta giết Trí Quang?

Niệm Du Du kêu lên.

– Nàng ta là Niệm Du Du chân nhân của Trường Sinh giới. Hòa thượng lúc trước lập tức giải thích với Phiêu Hương bồ tát.

– Ngươi là đệ tử của yêu nữ kia?

Trong mắt Phiêu Hương bồ tát lại lần nữa hiện ra một cỗ âm hàn, so với đệ tử đã chết lúc trước còn phải âm hàn hơn, một mối thù hận khắc cốt ghi tâm.

Khí thế hùng mạnh áp bách xuống, Chung Sơn thực sự không thể động đậy, ngay cả nói chuyện cũng không thể mở miệng.

Bồ tát? Đây là lực lượng của bồ tát?

Đinh đương.

Trước mặt Niệm Du Du, đột nhiên xuất hiện một tiểu linh tỏa (chuông khóa nhỏ), tiểu linh tảa vang lên một tiếng trong trẻo, thẳng nhập vào trong tai mọi người, tầm thần của tất cả mọi người đều hoảng hốt một trận, giống như hồn phách lắc lư bất định, muốn xuất khiếu.

Cái linh tòa kia? Ngày xưa sư tôn của Niệm Du Du xuất hiện ở chiến trương trung ương, một tiếng linh tỏa vang lên, mấy trăm vạn quân toàn bộ tinh thần hoảng hốt.

Tâm thần mọi người hoảng hốt một trận, đương nhiên, có hai người ngoại lệ, một là Niệm Du Du, đây là người cầm linh tỏa, một người khác chính là Phiêu Hương bồ tát đối diện, Có lẽ bởi vì pháp lực của Niệm Du Du không đủ, còn không thể thúc giục linh tỏa đạt tới trình độ uy hiếp bồ tát.

– Thật sự là con yêu nữ kia, con tiện nhân kia? Phiêu Hương bồ tát một tiếng cả giận nói.

– Ta không giết đệ tử của ngươi, lão yêu bà, ngươi muốn làm gì? Niệm Du Du hét lớn.

– Hừ.

Phiêu Hương bồ tát hừ lạnh một tiếng, bên trong thanh âm có ẩn chứa lực phá hư mạnh, mây mù màu lam bị thổi ra phía xa, run rẩy không ngừng.

-Hừ.

-Hừ.

-Hừ.

Trước mặt Chung Sơn và Niệm Du Du, đột nhiên xuất hiện ba nam tử, hai người bạch bào, một người hắc bào. Ba người đối mặt với Phiêu Hương bồ tát, một bộ dáng phải toàn lực bảo vệ Niệm Du Du.

Ba người đều là tuyệt thế cường giả, ít nhất không thua Phiêu Hương bồ tát. Khí thế vừa phóng, lập tức đè ép khí thế của Phiêu Hương bồ tát trở về, làm cho Chung Sơn và Niệm Du Du có thể cử động.

– Phiêu Hương lão ni, ngươi muốn làm gì? Cường giả hắc bào trầm giọng nói.

– Đây là đạo đãi khách của Cực Lạc Niết Bàn ngươi sao? Một gã bạch bào cũng lạnh giọng nói.

– Ba vị tiền bối, lão ni cô này muốn giết ta.

Niệm Du Du lập tức kêu lên.

-U u linh, ngươi làm sao lại có u u linh? Một người bạch bào cuối cùng nói.

– Đây là u u linh của gia sư. Gia sư cũng giống như ba vị tiền bối cũng thu được tám mươi mốt lệnh bài của Cực Lạc Niết Bàn. Gia sư nhường cơ hội này cho ta, đồng thời đưa u u linh cho ta. Gia sư nói, nếu có một ít người muốn gây bất lợi đối với ta, thì rung linh tỏa, bạn tốt của gia sư, khẳng định sẽ giúp ta, nhất định sẽ không để ta chịu ủy khuất.

Niệm Du Du lập tức bộ dáng đáng thương nói,

– Ngươi là đệ tử của nàng? Yên tâm, không ai dám động một sợi tóc của ngươi. Hắc bào nhân kia lập tức nói.

– Không sai sư tôn của ngươi đã để ngươi cầm linh tỏa, phó thác cho chúng ta những hảo hữu (bạn tốt) này, ai cũng đừng nghĩ động ngươi.

Một bạch bào nhân nói.

Nói xong, hắc bào nhân và bạch bào nhân đổi mắt nhìn nhau, trong mắt cũng không có thần thái cùng chung kẽ địch, mà là một loại căm thù, giống như tình địch gặp mặt đỏ mắt nhìn nhau, nhưng vần cùng hướng về phía Phiêu Hương bồ tát.

– Ha ha ha ha, các ngươi, bạn tốt? Các ngươi coi nàng thành bạn tốt nàng khi nào thì coi các ngươi trở thành bạn tốt? Các ngươi bị yêu nữ này làm mờ con mắt rồi.

Phiêu Hương bồ tát hổn hển nói,

– Thiên Cực, Mạc Bắc, Thương Ngạo ba vị tiền bối gia sư thường hay nhắc tới các vị, nói năm đó cùng gia sư nghênh kháng cường địch, cùng nhau du lịch Thần Châu đại địa, cùng nhau kiến thức vô số việc kỳ ào, vô số tội ác. Phần tình nghĩa này tuyệt không cho pháp người khác bôi nhọ, Lão ni cô này đang vũ nhục tình bạn của các vị và gia sư.

Niệm Du Du kêu lên đúng lúc.

– Tiểu yêu nữ, ngươi cũng giống như con tiện nhân kia, đều mị hoặc nam nhân như nhau. Trí Quang nhất định là ngươi giết chết.

Phiêu Hương bồ tát ngực phập phồng lớn tiếng nói.

– Phiêu Hương lão ni, ngươi đại biểu chính là Cực Lạc Niết Bàn sao? Quỵ Nguyên phật đà mời chúng ta đến, là tới nói xấu chúng ta, là tới nhục mạ chúng ta sao? Không có chút chứng cớ, chỉ dựa vào đố kị đã muốn nói xấu đệ tử của cố nhân (bạn cũ)?

Hừ!

Cường giả hắc bào cả giận nói,

– Các ngươi bị nàng làm mở mắt rồi, ha ha ha, yêu nữ, yêu nữ!

Phiêu Hương bồ tát nhìn về phía ba người thần thái có chút điên cuồng nói.

– Nhiều chuyện! Cũng không nhìn bộ dáng của ngươi. Yêu nữ? Thập Bối Tử, ngươi cũng đòi so với nàng, còn có, ngươi nếu không đi, đừng trách ta không khách khí.

Một bạch bào nhân trong đó lạnh giọng nói.

Theo bạch bào nhân nói xong, khí thế quanh người ba gã cường giả điên cuồng kéo lên, ở xung quanh ba người, không gian đều lộ vẻ không ổn định, ở trước mặt ba người, trong không khí đều xuất hiện một ít nếp uốn, áp bách về phía Phiêu Hương bồ tát.

– Ha ha ha, các ngươi cũng là nhưng kẻ đáng thương!

Phiêu Hương bồ tát lộ vẻ tươi cười thê lương, quay đầu nhanh chóng bay đi, về phần đám hòa thượng đi theo Phiêu Hương bồ tát đã sớm rời khỏi.

– Hừ.

Ba gã cường giả đều hừ lạnh một tiếng.

– Đa tạ ba vị tiền bối, Niệm Du Du nhất định bẩm báo gia sư, đa tạ ơn viện thủ của ba vị tiền bối.

Niệm Du Du lập tức nói với ba người.

– Ừ, Niệm Du Du? Sư tôn ngươi hiện tại có khỏe không? Hắc bào nhân hỏi.

Hai bạch bào nhân cũng nhìn về phía Niệm Du Du.

– Gia sư hiện tại một lòng tu luyện, gần như rất ít khi rời khỏi Trường Sinh giới. Khi dạy bảo đệ tử, phần lớn là nhớ lại nhưng chuyện khi còn trẻ, thường xuyên nhắc tói ba vị tiền bối, từng nhiều lần nhắc tới, nếu có thể lại có cơ hội cùng chư vị tiền bối du lịch Thần Châu, thật sự là chuyện vui sướng cỡ nào.

Niệm Du Du phi thường khéo léo đáp lời.

– Đúng vậy! Khó được nàng còn nhớ chúng ta. Kế tiếp, ngươi sẽ ở địa phương lúc trước, không nên rời đi, có ta, không ai có thể thương tổn ngươi.

Hắc bào nhân lập tức nói.

– Ừ, ta sẽ coi chừng Phiêu Hương lão ni, Một bạch bào nhân nói.

– Yên tâm!

Một bạch bào nhân khác cũng lập tức nói, Giống như ba người đều vì Niệm Du Du mà bày tỏ.

– Cảm ơn ba vị sư thúc, sư bá.

Niệm Du Du thuận thế nói, Ba người nghe được đều vô cùng thoải mái.

Mà Chung Sơn bên cạnh lại nghe ra chút quan trọng, đông thời vô cùng cảm thán, sư tôn của Niệm Du Du rốt cuộc là ai? Ba người này, đều là cường giả Đế Cực cảnh giống như Phiêu Hương bồ tát, cường giả đỉnh phong của Thần Châu đại địa, Không ngờ mê hoặc những người này chở đợi như thế? Càng khiến lão ni cô kia ghen ghét như thế?

Chỗ ở của Niệm Du Du.

Trận pháp bắt đầu, ngân cách trong ngoài, bên trong đại sảnh chỉ có bốn người, phụ tử Chung Sơn, Thi tiên sinh và Niệm Du Du.

Thi tiên sinh nhìn tiểu mao cầu trong tay Niệm Du Du, tròng mắt đều muốn lồi ra.

– Tổ Thần?

Thi tiên sinh nhìn tiểu mao cầu cả kinh kêu lên.

– Tổ Thần? Cái gì Tổ Thần? Niệm Du Du lập tức truy hỏi.

Thi tiên sinh chỉ chỉ tiểu mao cầu, nhìn nhìn Niệm Du Du, há mồm một lúc lâu mới khiến cho mình bình tĩnh trở lại nói:

– Đây là Tổ Thần thú, Niệm Du Du chân nhân, Ngươi tốt nhất hiện tại liền mang theo nó chạy trốn đi!