Q.4 - Chương 149: Phá thành

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Thành chủ, cùng lắm thì một canh giờ nữa thôi, nước sẽ ngập tới đỉnh thành.

Một tướng sĩ giữ thành nói.

– Thành chủ, nước từ bốn phía đã tới đây. Chỗ này đã ngập rồi, bảy mươi hai khu vực buôn bán thì đã có mười sáu khu bị ngập, dân chúng trong thành thì vô cùng sợ hãi.

Lại một người nữa nói.

Thiên Hỏa thành chủ cũng biết rằng tình thế trước mắt vô cùng nghiêm trọng, nhiều nhất là một canh giờ nữa thành trì sẽ ngập nước.

Thiên Hỏa thành chủ chính là đại biểu cho Đại Vũ đế triều, không thể đầu hàng.

Trong nháy mắt lũ lụt liên tiếp lao tới, liệu có thể nghịch chuyển càn khôn được không?

Nói không chừng, chúng long sẽ không nghe lời nói của Chung Sơn thì sao? Nói không chừng, tất cả nước cũng chỉ có thể đạt tới mức độ này. Nói không chừng có viện quân.

Thiên hỏa thành chủ xiết chặt tay chờ đợi.

Đây cũng là nỗi bi ai, ở trong chiến trường giờ đây phải phó thác trong tay kẻ địch.

Chúng quân sĩ nhìn lũ lụt phía trước, tất cả đều vô cùng lo lắng.

Một lúc sau, nước cũng đã ngập đến cổng thành Thiên Hỏa, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiên Hỏa thành chủ chờ đợi. Nhưng trong lòng của y lúc này cũng vô cùng lo lắng.

Ở đỉnh núi phía xa xa.

– Đại soái, hiện tại lũ lụt đã ép Thiên Hỏa thành như vậy rồi, chúng ta có tiến công bắt hắn đầu hàng không?

Thủy Vô Ngân hỏi.

– Dừng lại tiến công ư?

Chung Sơn cuời nói.

– Đúng thế cho dù không thể ép Thiên Hỏa thành chủ đầu hàng thì cũng đánh vào nhân tâm bên đó, thậm chí bọn họ có thể bắt giữ cả Thiên Hỏa thành chủ, vậy không phải tốt sao?

Thủy Vô Ngân phân tích nói.

– Ha ha, ý nghĩ của ngươi không sai, chỉ có điều dựa theo đại cục thì không ổn.

Chung Sơn nói.

– Không ổn?

Thủy Vô Ngân nghi hoặc hỏi.

– Không sai, không ổn, ngươi lo lắng sinh linh đồ thán đúng không? Nhưng lũ lụt này sẽ tẩy rửa tai nạn, miễn trừ tai nạn lớn.

Chung Sơn kiên định nói.

– Sao?

Thủy Vô Ngân nghi hoặc hỏi.

– Lũ lụt không lùi, sóng dữ trào dâng sẽ tẩy trừ mọi tai nạn ngươi cứ chờ xem.

– Dạ.

Thủy Vô Ngân lập tức nói.

Có một điều Chung Sơn không nói với Thủy Vô Ngân chính là trong chiến đầu nếu như mình có thể làm chủ toàn cục tuyệt đối thì không cần phải thương cảm đàm phán với đối phương.

Lũ lụt cuối cùng cũng đã dâng tới nóc thành.

– Xôn xao.

Đại lượng nước biển từ trên trời ào xuống, từng luồng nước biển rất lớn, bao phủ thành lâu.

Chúng quân coi giữ thành lùi cũng không được, tiến cũng không được.

Thiên Hỏa thành cuối cùng cũng đã ngập nước.

Mọi người dưới sự bảo vệ đã lùi về giữ Thiên Hỏa Thành, ở trên cổng thành, lũ lụt bao phủ.

Lúc này lũ lụt đã ngập chìm trong thành, chúng thị vệ đã sớm rút đi, giao long phá mở cửa thành đông.

Cửa vừa mở ra, một lượng nước vô cùng lớn từ bên trong điên cuồng mà phóng ra bên ngoài.

Xung lượng quá lớn, hai giao long không chú ý tình huống đều bị bắn ra phía xa xa.

Thiên Hỏa thành đã bị phá.

– Sau khi nước trào ra hết, toàn bộ Thiên Hỏa Thành đầu hàng thì chúng ta có thể xông vào.

Chung Sơn hướng về phía Hạo Mỹ Lệ nói.

– Đây là ngươi nói.

Hạo Mỹ Lệ không thân thiện nói.

Nàng sau đó lại vung tay lên, một tiếng rồng ngâm vang vọng.

– Ngâm.

Lũ lụt ngày càng trở nên hung mãnh, điên cuồng ào tới Thiên Hỏa thành.

Điên cuồng xông vào Thiên Hỏa Thành.

– Đại soái, chúng ta làm như vậy thì Thiên Hỏa Thành sẽ đầy thương vong đó.

Liễu Vô Song nhíu mày nói.

– Đúng thế, Vô Song ngươi nói cho ta nghe, chúng ta phá thành xong cần bao nhiêu thời gian thì khôi phục trở lại.

Chung Sơn cười nói.

– Lúc trước đại soái đánh chiêm Vô Song thành, chỉ trong hai ngày, ngoại trừ quan thự, còn tất cả đều bị phá hủy, sau đó một thời gian ngắn đã khôi phục lại như lúc ban đầu. Trong thành Thiên Hỏa này đều tu chân giả, viền trùng tu quá là dễ dàng.

Thủy Vô Ngân cười nói.

Sau đợt lũ thứ hai này, thành trì đã ngày càng tàn tạ.

Lúc này một tiêu thám đột nhiên chạy tới nói:

– Khởi bẩm đại soái, cửa thành phái Tây đã bị phá.

– Được, chúng ta mau vào trong thành.

Chung Sơn nói.

Năm mươi vạn đại quân toàn bộ xuống núi, tất cả đều vô cùng hưng phấn mà đi vào trong thành.

Đi trên mặt đất, tất cả mọi người bỗng có một cảm giác hưởng thụ.

Chung Sơn đi ở phía trước, nói chuyện với Thủy Vô Ngân, Triệu Truyện và Liễu Vô Song:

– Các ngươi chú ý, khi đi vào trong thành cần phải toàn lực tấn công, đối với những người không đầu hàng ngoan cố thì giết không tha.

– Dạ.

Chúng tướng lập tức ứng tiếng.

一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一

Hai ngày sau ở chủ phủ của Thiên Hỏa thành.

Chúng tướng người đầy dơ bẩn nhưng tất cả đều vô cùng hưng phấn.

Chỉ trong vòng năm ngày, bọn họ đã nắm được thiên hỏa thành, đại soái thật là lợi hại.

– Thủy Vô Ngân, những chuyện ta giao cho ngươi ngươi làm thế nào rồi?

Chung Sơn hỏi.

– Tất cả tài vật của Thiên Hỏa thành đều đã được sung công.

Thủy Vô Ngân hưng phấn nói.

Chung Sơn nở ra một nụ cười. Niệm Du Du ở bên cạnh phì ra một tiếng. Chung Sơn không nói gì, chỉ nhìn Thủy Vô Ngân.

– Đại soái chuyện mà người muốn tại hạ làm tại hạ đã làm xong.

Thủy Vô Ngân lập tức nói.

– Ừ.

Chung Sơn lúc này mới gật gật đầu.

– Dân chúng toàn bộ đã được trấn an, miễn thuế ba năm.

Thủy Vô Ngân nói.

– Các chức quan cũng đã an bài/

Chung Sơn hỏi lại lần nữa.

– Đúng thế theo yêu cầu của đại soái, những biên chế binh lính trước kia toàn bộ đã phá vỡ, làm lại biên chế khác. Bọn họ vô cùng phối hợp với chúng ta,c hỉ có một số người không chịu đầu hàng thì phải làm sao?

Thủy Vô Ngân nhíu mày nói.

Những tướng lãnh trước kia, dĩ nhiên là đi theo chúng ta đi đánh chiếm những thành trì khác. Chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ đi đánh thành tiếp theo.

Chung Sơn nói.

– Dạ.

Chúng tướng đáp lời.

– Nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này phải đóng chặt cửa thành, trừ phi là người do Đại Huyền vương phái tới còn ai cũng không được mở cửa.

Chung Sơn nói.

– Dạ.

Thủy Vô Ngân một lần nữa vui vẻ đáp.

一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Chung Sơn mang theo đại quân rời khỏi, để lại một vạn năm nghìn binh lính cho Thủy Vô Ngân trông coi, còn lại tất cả đều mang theo.

Lúc này ở phía xa xa Thiên hỏa thành, trong một sơn cốc phía bắc.

Trong lều vải, Thiên Hỏa thành thành chủ được tiêu thám cho biết.

– Thành chủ, Chung Sơn đã rời khỏi, chúng ta có thể quay về đoạt lại Thiên Hỏa thành.

– Đoạt lại? Chung Sơn cầm nắm năm mươi vạn đại quân đánh chiếm Thiên Hỏa thành, chúng ta bây giờ cũng có năm mươi vạn quân, cũng có thể đoạt lại Thiên Hỏa Thành sao? Ngươi thấy Chung Sơn chúng tướng lãnh đều mang đi sao? Còn công thành cái rắm, hiện tại Thiên Hỏa thành đang đóng chặt, không cách gì lọt vô được.

Thành chủ Thiên Hỏa thành trừng mắt nói.

Đúng thế năm mươi vạn đại quân, lúc trước người ta chê cười năm mươi vạn đại quân của Chung Sơn, hiện tại công thành đã thành công thì chính mình mới là người bị chê cười.

– Vậy thì phải làm sao bây giờ?

Chúng tướng trầm tư hỏi.

Ta đã phái người thông tri với các thành trì khác, bây giờ chúng ta đi về thỉnh tội với Cự Lộc vương.

Thiên Hỏa thành thành chủ thở dài nói.

– Dạ.

Chúng tướng bi ai đáp.