Q.9 - Chương 46: Đế Vương quỷ dị khó lường

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một mũi tên nhẹ nhàng phiêu dật, tốc độ mũi tên kia quá nhanh, đảo mắt đi từ đàng xa thẳng đến sau lưng Chung Sơn. Gần như mọi người nhìn đều giật mình.

Bởi vì một mũi tên này tới quá âm hiểm.

Vừa vặn bắn ở thời điểm Chung Sơn xuất lực.

Cửu Vĩ Quận chúa quýnh lên, nhưng căn bản không kịp cứu. Cho dù là Cổ Tiên, trong một chốc ngắn ngủi cũng không nhất định có thể cứu được, trừ phi cường giả tu luyện thần thông ‘Thời gian’, nhưng thần thông ‘Thời gian’ quá ít. Cho dù có, cũng không có liên quan tới Chung Sơn a.

Chung Sơn Thiên Ma Thối Thể tầng thứ bảy! Tám lần lực lượng ầm ầm bùng nổ.

Trong nháy mắt, lực lượng Khai Thiên Chưởng tăng vọt tám lần, hình thể cũng đột nhiên gia tăng gấp đôi, trong hư không, một bàn tay to cùng một bàn tay nhỏ bé chạm nhau, thật giống như bàn tay của người lớn va chạm với bàn tay của trẻ nít.

Oanh……………………!

Một tiếng vang thật lớn, Trình Bạch Y ngưng đọng bàn tay màu trắng ầm ầm tán đi. Năng lượng mãnh liệt tấn công khiến cho toàn bộ mặt biển đều vọt lên nghìn trượng.

Mà giờ khắc này cũng là lúc mũi tên màu vàng bắn vào phía sau lưng Chung Sơn.

Chung Sơn cả kinh theo bản năng, một cỗ nguy hiểm cực độ khiến cho lông tơ sau lưng đột nhiên dựng thẳng lên. Bản năng chuẩn bị thi triển Bát Cực Thiên Vĩ, nhưng trong chớp mắt cảm nhận được tử vong uy hiếp, một… Pháp bảo khác trong cơ thể Chung Sơn động.

Thình thịch……………………!

Phía sau lưng Chung Sơn, đột nhiên dâng ra một đạo bạch quang, một tấm đồ họa phạm vi mười trượng đột nhiên triển khai, chắn sau lưng Chung Sơn.

Đồ họa đại bộ phận màu trắng, vô số mây khói bao phủ, dường như ở trong chứa núi sông vô cùng, ở chỗ trung tâm, là một cái điểm tối đen, đặc biệt chói mắt.

Mũi tên màu vàng bắn tới bức đồ họa, tiếp đó cứ bắn vào như vậy.

Bức họa này, dường như một cái Pháp bảo không gian, cứ như vậy tùy ý để mũi tên màu vàng bắn vào.

Một cái chớp mắt mà vào, càng khoa trương hơn là, trong nháy mắt bắn vào, mũi tên màu vàng lại bắn ra từ trong tranh.

Mũi tên bay ngược ra, chiếu theo lộ tuyến tới, tốc độ không chút đổi bắn trở về.

Hưu!

Biến hóa tới quá nhanh, từ lúc mũi tên màu vàng phóng tới, đến đồ họa xuất hiện, rồi đến lúc bắn vào đồ họa, bắn ra từ trong đồ họa, tuy rằng quá trình rất nhiều, nhưng vẻn vẹn chỉ trong chớp mắt.

Mũi tên màu vàng dọc theo lộ tuyến tới, với một tốc độ mãnh liệt bắn thẳng quay về.

Mọi người đều hơi hơi ngẩn ngơ, pháp bảo này là gì? Bắn ngược? Không đúng, mũi tên đều quay lại, đó là thế giới trong tranh vặn vẹo?

Pháp bảo gì? Gần như mọi người đều kinh hãi nhìn về phía Chung Sơn.

Đại Tiên khí? Không, thần kỳ như vậy? Rốt cuộc là pháp bảo gì?

Giờ khắc này, ngàn vạn cường giả vây xem đều sôi trào, đó là cái Pháp bảo gì? Quỷ dị như vậy? Thần kỳ như vậy? Chung Sơn không từ đâu tìm ra Pháp bảo?

Pháp bảo gì sao? Chung Sơn tự tay luyện chế Linh bảo Hồng Mông. Đế Vương Đồ!

Trong nháy mắt Chung Sơn một chưởng đánh bại Trình Bạch Y, liền quay đầu nhìn về phía sau, nhìn về phương hướng mũi tên màu vàng.

Đánh lén? Dưới vạn chúng chú mục, lại có người dám đánh lén?

Xa xa, đỉnh núi hải đảo, Tư Mã Thiên Quân bắn ra một mũi tên, Đại Tiên khí, mũi tên đánh lén này ngay cả Cổ Tiên cũng không chặn lại được. Chung Sơn chết chắc rồi.

Một mũi tên bắn ra, mang ra vô hạn vui sướng của Tư Mã Thiên Quân, thật giống như oán khí bị Chung Sơn làm nghẹn theo một mũi tên này hoàn toàn phóng ra, không còn kịp rồi, Chung Sơn căn bản không trốn được.

Đây là Diệt Hồn Đoạt Phách Tiễn, chỉ cần xuyên thủng thân thể, tuyệt đối sẽ diệt hồn phách, làm cho hình thần câu diệt trong nháy mắt.

Tư Mã Thiên Quân chuẩn bị nhìn thấy Chung Sơn bỏ mình liền lập tức rời đi.

Nhưng, mũi tên màu vàng bắn lại ngược về, thậm chí mũi tên hướng tới chính mình. Tại sao có thể như vậy?

– Phập!

Một mũi tên xuyên thủng Tư Mã Thiên Quân, Tư Mã Thiên Quân đến chết đều không rõ, chính mình bắn ra một mũi tên, tại sao bỗng nhiên bắn trở về chính mình? Tại sao có thể như vậy?

Mang theo một cỗ không cam lòng mãnh liệt, Tư Mã Thiên Quân tức thì chết.

– Thiếu gia, thiếu gia!

Hạ nhân bên cạnh sợ hãi rống.

Vô số thuộc hạ Tư Mã gia chạy như bay đến, nhưng Tư Mã Thiên Quân đã không thể cứu.

– Mau, mau, Tiên Đan, Đại Tiên đan, mau, mau cứu thiếu gia!

Bọn hạ nhân hoảng sợ nói.

Nhưng, Tư Mã Thiên Quân dùng cũng không phải là mũi tên thông thường. Hắn muốn bắn chết Chung Sơn, không nghĩ tới cuối cùng lại bị mình hại chết. Không có thuốc nào cứu được.

Chung Sơn quay đầu nhìn lại, vừa lúc là một khắc Tư Mã Thiên Quân tự diệt vong.

Lạnh lùng nhìn thoáng qua, Chung Sơn không để ý tới nữa.

– Là Tư Mã Thiên Quân? Tên tiểu nhân kia!

Tô A Phật cả kinh kêu lên.

– Hoằng Tiêu, bắt lấy toàn bộ người trên cái đảo kia cho ta, khống chế lại!

Cửu Vĩ Quận chúa giận dữ nói.

– Vâng!

Hoằng Tiêu lập tức đáp.

Giờ phút này, người vây xem, không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đại Tranh Thánh Vương? Đây là Đại Tranh Thánh Vương? Quá kinh khủng, quá biến thái.

Một cái Thiên Tiên đối chiến ‘Cổ Tiên’, còn dùng một chưởng bức lui ‘Cổ Tiên’? Thậm chí còn cùng lúc ứng phó với đánh lén từ phía sau? Đây là người sao?

Giờ khắc này, không ai cho rằng thực lực Chung Sơn nhỏ yếu. Nhỏ yếu? Ngươi một chưởng đánh đuổi một cái Cổ Tiên thử xem, đồng thời ứng phó một mũi tên Đại Tiên khí bắn lén?

Nhìn Chung Sơn, nguyên bản người lòng trong ủng hộ Chung Sơn đều vui sướng, cũng kích động một trận.

Hình tượng Đại Tranh Thánh Vương, ở trong lòng những người này cấp tốc kéo lên.

Thiên Tiên nhị trọng thiên? Ngươi gặp quỷ đi, Chung Sơn có thể là Thiên Tiên nhị trọng thiên sao?

Trình Bạch Y cũng không nghĩ tới Chung Sơn sẽ bị đánh lén, nhưng bị Chung Sơn một chưởng đánh lui cũng vô cùng kinh hãi. Chính mình là Đại Tiên đỉnh phong, hơn nữa luyện đôi bàn tay cực kỳ cường đại, vì cái gì? Vì cái gì một chưởng kia lợi hại như vậy?

Trình Bạch Y không tin, không có khả năng a. Tại sao mình bị hắn đánh lùi?

Trình Bạch Y không biết, đây còn không phải một chưởng mạnh nhất của Chung Sơn, một chưởng mạnh nhất là ‘Khai thiên nhất thức’, ngày trước đối chiến với Khổng Tuyên, kim thân pháp tướng 18 cánh tay của Khổng Tuyên đối mặt với ‘Khai thiên nhất thức’, cũng căn bản không địch lại. Đương nhiên, khai thiên nhất thức yêu cầu rất cao. Với vị trí Chung Sơn hiện tại, còn không thi triển được.

– Lại lần nữa!

Trình Bạch Y cực kỳ buồn bực quát.

– Trình Bạch Y Đạo Quân, còn cần thiết sao?

Chung Sơn cười lạnh nói.

Đây là đang đánh vào mặt của Trình Bạch Y, ý tứ rất rõ ràng, chính là Trình Bạch Y ngươi thua rồi, dưới tình huống Chung Sơn bị đánh lén còn một chưởng đánh bại ngươi, ngươi còn không chịu thừa nhận?

Trong lúc nhất thời, Trình Bạch Y mất sạch thể diện. Dưới vạn chúng chú mục, chẳng những không thể tạo được hiệu quả nhục nhã Chung Sơn, ngược lại bởi vì cái đánh lén kia, biến thành bị Chung Sơn làm nhục.

Loại cảm giác này khiến Trình Bạch Y có loại cảm giác muốn ói máu.

Nhìn chằm chằm Chung Sơn, sắc mặt Trình Bạch Y cực kỳ âm trầm, trong mắt hiện ra hàn khí dày đặc.

– Trình Bạch Y Đạo Quân? Luận bàn mà thôi, làm gì nghiêm túc như vậy? Thắng bại đã phân, vì sao ngay cả điểm ấy đều không buông tha?

Trong hư không, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói.

Trong lúc nói, bên cạnh Chung Sơn chậm rãi ngưng hiện ra một người.

Hồ tộc Si Mị Kỳ Thánh.

Trình Bạch Y nhíu hai mắt lại.

– Như thế nào, chuyện ta và Chung Sơn, ngươi cũng muốn nhúng tay?

Trình Bạch Y trầm giọng nói.

– Chuyện giữa ngươi và Chung Sơn? Ngươi muốn tìm Chung Sơn luận bàn? Luận bàn bị bại, còn muốn cậy mạnh luận bàn một trận nữa?

Si Mị Kỳ Thánh cười nhạt nói.

– Thì sao?

Trình Bạch Y lạnh lùng nói.

– À, lão hủ gần đây cũng rất thanh nhàn, thường xuyên muốn tìm người luận bàn, hôm nay nhìn thấy Trình Bạch Y Đạo Quân, theo ta luận bàn một chút đi, ta nghĩ, với thân phận lão hủ cũng sẽ không vũ nhục ngươi. Ở nơi này như thế nào?

Si Mị Kỳ Thánh nhàn nhạt cười.

Sắc mặt Trình Bạch Y càng ngày càng khó coi.

Mà người vây xem tứ phương, vừa mới thấy được một trận quyết đấu phấn khích, giờ phút này lại có quyết đầu càng ưu việt hơn, từng kẻ thích ý không thôi.

– Người kia là ai? Muốn luận bàn cùng Trình Bạch Y Đạo Quân? Sao ta lại cảm giác khẩu khí này giống như vừa rồi Trình Bạch Y đối với Chung Sơn a!

– Người này ngươi cũng không biết? Phong Trủng Cương Vực đệ nhất Kỳ Thánh, tuy nhiên nghe nói dường như bị Chung Sơn đánh bại trên kỳ đạo!

– Si Mị Kỳ Thánh? Không thể nào, bị Chung Sơn đánh bại trên kỳ đạo? Chung Sơn không phải theo Đế Vương chi đạo sao?

– Ngươi tới từ âm phủ a? Điều này cũng không biết? Di bảo của Thánh nhân sao mà có? Một cái phần mộ Cổ Tiên, mấy đời trên của Si Mị Kỳ Thánh không thể phá mở, chính là Chung Sơn phá vỡ!

– Chung Sơn Thánh Vương lợi hại như vậy? Đại Tranh thật sự yếu như nghe đồn sao?

– Yếu? Xem ra nghe đồn không phải là như thế a, Đại Tranh? Đại Tranh?

……… Thời điểm mọi người nói chuyện với nhau, nhớ kỹ một cái tên ‘Đại Tranh’ sâu đậm.

– Si Mị Kỳ Thánh, quyết đấu cùng hắn đi, hắn là kẻ không biết xấu hổ, tìm tu vi yếu hơn so đấu, còn tìm người đánh lén?

Cửu Vĩ Quận chúa bỗng nhiên nhảy ra.

– Đánh lén không phải người của ta, là người Thái Sơ ngươi!

Trình Bạch Y mặt bị Cửu Vĩ Quận chúa làm tái.

Tư Mã Thiên Quân đánh lén căn bản không quan tâm tới chuyện của Trình Bạch Y, nhưng Cửu Vĩ Quận chúa lại thích chụp mũ, lập tức khiến cho mọi người suy nghĩ, đúng vậy, quả thật không biết xấu hổ.

– Người Thái Sơ ta? Điều này có thể nói rõ cái gì? Lúc trước Chung Sơn còn cứu Tử Tiêu Thánh nữ đó, ngươi còn không phải trước mắt vạn chúng muốn Chung Sơn xấu mặt sao? Tên bắn tên kia thì không thể cấu kết cùng ngươi tính kế Chung Sơn sao? Một lần đối chưởng phải tìm một tên bắn lén sau lưng, nếu lại tiếp tục, không biết ngươi còn phải chuẩn bị bao nhiêu tên bắn lén!

Cửu Vĩ Quận chúa châm chọc khiêu khích.

Trình Bạch Y đã bao giờ bị hàm oan như vậy? Hàm dưỡng tốt mấy, giờ phút này cũng có loại cảm giác thẹn quá thành giận.

– Ngươi muốn chết!

Trình Bạch Y nhìn về phía Cửu Vĩ Quận chúa.

Si Mị Kỳ Thánh lập tức chắn trước mặt Cửu Vĩ Quận chúa, giọng điệu lạnh lùng:

– Trình Bạch Y, nếu ngươi dám bất kính đối với Cửu Vĩ Quận chúa, đừng trách lão hủ không khách khí!

– Ngươi khách khí với hắn làm cái gì? Hắn chính là người xấu xa, đặc biệt ở trước mặt vạn chúng, chọn cái người tu vi yếu hơn hắn mà ‘Khiêu chiến’, để hắn biểu hiện thực lực ‘Cường đại’. Thật dọa người!

Cửu Vĩ Quận chúa châm dầu vào lửa.

Tìm người yếu hơn mình mà khiêu chiến, Trình Bạch Y không phải loại người như vậy, nhưng tình cảnh này lại bị mạnh mẽ ấn lên cái thân phận này mà không thoát khỏi, quả thật buồn tới ói máu.