Chương 972: Nghiên cứu Nhà máy Hóa học

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau buổi nói chuyện tại nhà Kỳ Hiền Mẫn, Vương Trạch Vinh bắt đầu để tâm tới Nhà máy Hóa học. Sau khi sai Sài Trí Văn mang tài liệu liên quan tới Nhà máy Hóa học để tra xét cẩn thận thì Vương Trạch Vinh cũng nhận thấy việc cải cách nhà máy này tồn tại vấn đề rất nhiều.

Nhà máy Hóa học là một xí nghiệp cổ, trước khi cải cách thì sản phẩm còn có thể tiêu thụ một chút, năm trước đột nhiên tiến hành cải cách. Sau khi cải cách thì liền tháo gỡ nhà máy, đem chia không ít tài sản của đơn vị rồi bán hết dây chuyền sản xuất lâu năm. Vốn việc cải cách xí nghiệp này cũng rất bình thường ở trong xã hội, nhưng mấu chốt ở chỗ lúc ấy lại đột nhiên thành lập một đơn vị cấp dưới rồi chuyển phần lớn công nhân viên chức tới đơn vị này, sau đó lại tách hẳn đơn vị mới này ra ngoài.

Đọc thấy việc này, Vương Trạch Vinh nhíu mày trầm tư một lúc, đơn vị mới không hề có khả năng sinh ra hiệu suất, không ít các thiết bị cũ được đem tới đơn vị mới. Quan trọng là không lâu sau khi giải thể, lãnh đạo và nhân viên đơn vị mới lần lượt tìm cách rời bỏ nhà máy làm cho số nhân viên còn lại trong đơn vị mới cứ lửng lơ theo kiểu bên trên thì không tới trời mà bên dưới thì không chạm đất. Hiện tại có nhiều công nhân viên như vậy đang trong tình trạng thất nghiệp. Điều làm cho người ta khó hiểu chính là những lãnh đạo trong đơn vị mới chính là được mời từ nơi cũ sang, lại đảm nhiệm chức vị riêng.

Lại nhìn tình hình xí nghiệp sau khi cải cách, do tập đoàn Cự Phong chiếm 80% cổ phần của xí nghiệp, tập đoàn Cự Phong lại đem phần lớn đất đai của xí nghiệp ra bán hoặc khai phá bất động sản, qua đó kiếm được lợi nhuận cực cao. Xí nghiệp cơ hóa trước đây giờ biến thành một cái xưởng nhỏ, năm ngoái tập đoàn Cự Phong lại chia cổ phần cái nhà xưởng này ra giao cho lãnh đạo cao tầng nắm giữ. Cứ như vậy, tập đoàn Cự Phong đã thành công trong việc kiếm đủ tiền thông qua các loại hoạt động rồi bắt đầu rời đi.

Vừa đọc chỗ tài liệu này, Vương Trạch Vinh lại hồi tưởng lại tình hình Quản Ngọc Hân, thầm than một tiếng, tập đoàn Cự Phong của Quản Ngọc Hân này cũng chẳng làm được chuyện gì tốt. Liên tục tham gia vào các cuộc cải cách xí nghiệp ở Bắc Dương, sau khi chia cắt xí nghiệp liền tiến hành bán của cải lấy tiền mặt, bán xong liền lập tức biến đi.

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Vương Trạch Vinh, tập đoàn Cự Phong này tại sao phải làm như vậy, nếu đưa các xí nghiệp này hoạt động trở lại thì tiền kiếm được không phải càng nhiều hơn sao? Vì sao phải làm như vậy chứ?

Đóng tài liệu lại, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, việc này cũng chỉ có Quản Ngọc Hân mới có thể giải đáp, đáng tiếc là giờ Quản Ngọc Hân đã chết rồi.

Những lời của Kỳ Hiền Mẫn vẫn vang vọng trong đầu Vương Trạch Vinh, Kỳ Hiền Mẫn từng nói Quản Ngọc Hân tiến hành cải cách Nhà máy Hóa học thông qua Đồng Trường Hải mà Đồng Trường Hải lại là người thuộc phe Chu Kiến Đào. Trong chuyện này rốt cuộc còn tồn tại nội tình gì?

Khẽ gõ nhẹ vài cái lên bàn, trong đầu Vương Trạch Vinh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, có lẽ thử dùng phương pháp đập núi dọa hổ thử xem.

Cầm điện thoại bàn lên, Vương Trạch Vinh nhanh chóng bấm số của Đồng Trường Hải.

Điện thoại thông, Vương Trạch Vinh liền nói:

– Trường Hải, trong thời gian này tôi định điều tra nghiên cứu mấy xí nghiệp cải cách. Nghe nói anh tham gia toàn bộ quá trình cải cách Nhà máy Hóa học nên chắc rất hiểu tình hình, tôi định mời anh đi theo giúp tôi.

Đồng Trường Hải nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh liền sững sờ, sau khi hội nghị thường vụ kết thúc là hắn lập tức báo cáo tình hình cho Chu Kiến Đào thì chỉ nhận được một ý, Chu Kiến Đào bảo hắn phối hợp công tác với Vương Trạch Vinh. Từ trong lời này Đồng Trường Hải có một dự cảm không tốt lắm, tình thế trên tỉnh đang phát sinh biến hóa, tiếng nói của Chu Kiến Đào cũng không mạnh giống như trước kia.

Nghĩ tới việc sau khi Vương Trạch Vinh tới Xuân Dương thì phát sinh một loạt biến hóa, trong khoảng thời gian này Đồng Trường Hải ngủ chẳng ngon mấy, mỗi hôm hắn chỉ ngủ được hai ba tiếng nên tinh thần không phấn chấn cho lắm.

Vương Trạch Vinh mời qua điện thoại nên hắn đành đáp ứng, nhưng sau khi dập máy thì trong lòng Đồng Trường Hải lại nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt.

Cẩn thận phân tích lời của Vương Trạch Vinh, có mấy câu then chốt khiến hắn lo lắng, Vương Trạch Vinh nói mình tham gia toàn bộ quá trình Nhà máy Hóa học, rất hiểu tình hình. Lời này nếu như đặt vào lúc khác thì rất hay nhưng nói ra vào lúc này thì lại khác, Vương Trạch Vinh có ý gì?

Nhớ lại một loạt tình huống khi bắt đầu cải cách Nhà máy Hóa học, trong lòng Đồng Trường Hải rất bứt rứt.

Nhấc điện thoại bàn lên, Đồng Trường Hải bấm tới số điện thoại của Lâm Sâm – Giám đốc Nhà máy Hóa học hiện tại.

– Lâm Sâm, tôi là Đồng Trường Hải, đồng chí Vương Trạch Vinh bí thư thị ủy sắp sửa tiến hành điều tra nghiên cứu nhà máy các anh, nên làm như thế nào thì hẳn anh đã rõ.

Đồng Trường Hải hiểu rõ tình hình của Lâm Sâm, Lâm Sâm này trên danh nghĩa là giám đốc nhà máy do tập đoàn Cự Phong phái tới. Rất nhiều chuyện hắn cũng biết, hiện tại Nhà máy Hóa học đang tìm lối đi tiếp theo, tập đoàn Cự Phong thì đang tính rời khỏi hoàn toàn.

Quản Ngọc Hân đã chết nhưng không ảnh hưởng tới hoạt động của tập đoàn Cự Phong, tập đoàn này do em trai của Tư Mã Sơn là Tư Mã Thành nắm trong tay. Đồng Trường Hải tuy mới tiếp xúc được vài lần nhưng lại phát hiện đằng sau tập đoàn công ty này có tồn tại không ít lợi ích.

Dưới sự bồi tiếp của Đồng Trường Hải, Vương Trạch Vinh liền thăm hỏi nghiên cứu mấy xí nghiệp đã tiến hành cải cách, khi xe tiến vào Nhà máy Hóa học thì Vương Trạch Vinh đã nhìn thấy giám đốc Lâm Sâm dẫn theo đám nhân viên quản lý cao cấp ra nghênh đón tận cửa.

Dưới sự tiền hô hậu ủng, đám người Vương Trạch Vinh đi vào phòng họp của Nhà máy Hóa học, lần này Vương Trạch Vinh tới đây đường hoàng hơn rất nhiều so với trước kia, không ít cánh phóng viên truyền thông cũng đi theo.

Địa vị của Vương Trạch Vinh ở trong tỉnh không ngừng tăng lên, giới truyền thông cũng rất chú tới các cuộc xuất hành của hắn. Do Vương Trạch Vinh muốn nghiên cứu các xí nghiệp đã cải cách nên đám phóng viên được điều tới đây đều là người có chuyên môn về phương diện này.

Dưới những ánh đèn flash, Vương Trạch Vinh dẫn theo đoàn người ngồi đối diện với nhân viên xí nghiệp.

Nhìn nhân viên bên đối phương một chút, Vương Trạch Vinh nói:

– Lần này tôi tới để nghiên cứu mấy xí nghiệp được cải cách, mục đích chính là để hiểu thêm tình hình và các vấn đề còn tồn tại trong các xí nghiệp được cải cách của toàn tỉnh. Tỉnh Bắc Dương là một cơ địa công nghiệp cũ, làm sao để đối mặt với vấn đề cứu sống xí nghiệp cũ, trước tiên tôi muốn nghe mấy lời về chuyện này.

Nói dứt lời, Vương Trạch Vinh liền lấy bút ra chuẩn bị ghi chép.

Lâm Sâm nhìn thoáng qua Đồng Trường Hải đang ngồi ở chỗ kia rồi lấy ra tài liệu đã chuẩn bị sớm từ trước.

Lúc này, nhân viên văn phòng của xí nghiệp đem phân phát đống tài liệu kia.

Vương Trạch Vinh cũng lấy được một bản.

– Trước tiên tôi xin báo cáo với bí thư Vương và các vị lãnh đạo một số tình hình về việc cải cách nhà máy chúng tôi.

Lâm Sâm nhìn nội dung trên tài liệu rồi đọc liên tục.

Bộ dạng của Vương Trạch Vinh trông như rất chăm chú lắng nghe, kỳ thực trong lòng Vương Trạch Vinh hiểu rất rõ ràng, tài liệu như này không thể tin tưởng được. Đây là những thứ làm ra để ứng phó với lần kiểm tra này, đã trải qua đủ các loại chỉnh sửa rồi.

Vừa ghi chép những gì nghe được, Vương Trạch Vinh vừa tìm kiếm nội dung ẩn giấu trong lời nói của Lâm Sâm.

Mất một tiếng đồng hồ mới nghe Lâm Sâm báo cáo xong, Vương Trạch Vinh nhìn những người đang ngồi đây nói:

– Nghe được báo cáo của xí nghiệp, tôi rất cảm động, một xí nghiệp cũ nếu muốn thoát khỏi cảnh khốn cùng thì công tác phải làm rất nặng nề. Đối với tình hình Nhà máy Hóa học thì tôi muốn hỏi mấy vấn đề, một là trong lần chia tách đơn vị vừa rồi, theo ý của các anh thì lúc ấy đã triệu tập hội nghị công nhân viên chức và đã biểu quyết thông qua phương án chia tách đơn vị. Không biết hội nghị này có thực sự đại biểu cho ý kiến của công nhân viên chức hay không? Thứ hai, mục đích chúng ta cải cách là để xí nghiệp thoát khỏi khốn khó, làm cho xí nghiệp sống lạ, tôi thấy tình hình xí nghiệp hiện giờ lại không thể hiện được mục đích đó. Hơn 80% công nhân viên chức không ngờ lại bị chia tách, việc này khiến cho người ta rất khó hiểu, chuyện như vậy làm sao lại thông qua? Thứ ba, sau khi cải cách xong, xí nghiệp lại bán của cải lấy tiền mặt, nghe ý của giám đốc Lâm thì xí nghiệp sinh tồn rất gian nan, cứ gặp phải nguy cơ phá sản thì bán của cải lấy tiền, điều này chứng tỏ cái gì?

Vương Trạch Vinh đưa ra ba vấn đề liền nhìn thẳng về phía Lâm Sâm.

Những lời Vương Trạch Vinh nói thì cánh phóng viên đã nghĩ tới từ sớm, giờ nghe được những lời này thì đám người này đều cảm thấy chuyến đi ngày hôm nay không uổng công.

Đối với vị phó bí thư tỉnh ủy mới tới này, trong suy nghĩ của dân chúng tỉnh Bắc Dương đã liệt Vương Trạch Vinh vào phái cải cách, đây là người có quyết tâm khám phá. Lần này tuy hắn chỉ nói là tới xí nghiệp để nghiên cứu nhưng lại lộ ra mùi vị rất đặc biệt.

Liên tưởng đến những việc mà Vương Trạch Vinh tham dự trong khoảng thời gian này, liên tục có quan chức xảy ra vấn đề, mọi người đều cảm thấy Vương Trạch Vinh có khả năng muốn làm tiếp một tác phẩm về vấn đề cải cách của xí nghiệp.

– Bí thư Vương, trong việc cải cách xí nghiệp thì xuất phát điểm của mọi người đều là tốt, sự phát triển của nền kinh tế thị trường cũng rất vô tình. Lúc trước thành lập một đơn vị mới rồi chuyển phần lớn các thiết bị trong xí nghiệp sang đơn vị mới thì mục đích cũng là giúp đỡ đơn vị mới phát triển. Biện pháp chia tách đơn vị chính là để mọi người có thể trút bỏ gánh nặng, bước lên phía trước với hành trang gọn nhẹ, kết quả phát triển thành như hiện này đã dạy cho chúng tôi một sự thật, nền kinh tế thị trường rất vô tình! Còn về chuyện thông qua đại hội công nhân viên chức thì đó hoàn toàn là hợp pháp, đó đều là đại biểu công nhân viên chức tới tham dự.

Lúc này đột nhiên xuất hiện một chuyện bất ngờ, một phóng viên không biết là ở đơn vị nào đột ngột nói:

– Giám đốc Lâm, tôi cũng đã từng gặp qua các đại biểu công nhân viên chức của các ngài, từ những gì được biết thì 90% số người này đều là cán bộ trung tầng trở lên. Sau khi nghiên cứu lại thì tôi chú ý đến một điều, ngoại trừ một vài người thì toàn bộ những người này đều không bị chia tách. Tôi rất hoài nghi tính đại biểu của đại hội công nhân viên chức này.

Đồng Trường Hải nhìn về phía phóng viên nói:

– Bí thư Vương muốn nghiên cứu, người nào không liên quan thì đừng nói chen vào!

Vương Trạch Vinh cười ha ha nói:

– Cứ để tự do ngôn luận đi, tôi hoan nghênh giới phóng viên truyền thông tham gia giám sát công tác các mặt trong toàn tỉnh, có như vậy thì công tác của chúng tôi mới có thể được thúc đẩy. Vấn đề mà đồng chí vừa rồi đề xuất rất hay, Trường Hải à, tôi thấy chuyện cải cách xí nghiệp ở thành phố Xuân Dương nên mời Ban thanh tra kỷ luật cùng các đơn vị hữu quan tới kiểm tra toàn diện một lần, làm sao để trả lời thỏa đáng cho mọi người.