Chương 1217: Lời nói của Tư Mã Hoành

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi biết việc Chu gia theo dõi Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ rất nhiều. Có Tiền Minh Phú ở Nam Điền không phải việc xấu đối với hắn. Tiền Minh Phú sau khi đến Nam Điền thì hầu hết thời gian là ở Bắc Kinh, không gây phiền phức cho hắn. Có một Chủ tịch tỉnh như vậy ở Nam Điền cũng là tốt.

Vương Trạch Vinh về nhà liền gọi cho Tiền Minh Phú.

Từ trong điện thoại Vương Trạch Vinh có thể nghe ra Tiền Minh Phú đang ở chỗ đầy tiếng nhạc.

Nghe tiếng Vương Trạch Vinh, Tiền Minh Phú lập tức tỉnh rượu và ra hiệu cho người tắt nhạc.

– Bí thư Vương, chào anh.

Trong giọng Tiền Minh Phú lộ rõ tiếng yếu ớt.

Vương Trạch Vinh từ tiếng nhạc liền biết Tiền Minh Phú đang ở đâu. Hắn giả vờ không nghe ra mà nói:

– Anh chữa thương đến đâu rồi?

– Bí thư Vương, cảm ơn anh và Tỉnh ủy quan tâm, tôi đã khỏe hơn nhiều.

Tiền Minh Phú nói.

– Lão Tiền, Nam Điền đang trong thời kỳ phát triển, anh cần chữa bệnh tốt. Anh không ở Nam Điền, áp lực của tôi rất lớn.

Vương Trạch Vinh nói.

Tiền Minh Phú thầm nghĩ mình không ở Nam Điền thì Vương Trạch Vinh càng vui vẻ. đương nhiên y không nói ra miệng:

– Bí thư Vương, tôi nhất định sẽ mau chóng trở về công tác.

– Lão Tiền, lần này tôi lên Bắc Kinh báo cáo công việc, mai tôi sẽ đến thăm anh.

Tiền Minh Phú vội vàng nói:

– Bí thư Vương, anh bận công tác nên không cần tới. Tôi ghi nhận ý tốt của anh.

– Cứ như vậy đi, mai tôi tới.

Vương Trạch Vinh hỏi địa điểm và biết Tiền Minh Phú đang ở nhà Tư Mã Hoành.

Sau khi mấy lần đấu với Vương Trạch Vinh mà không giành thắng lợi, hơn nữa còn được Tư Mã Hoành nhắc nhở nên Tiền Minh Phú bây giờ đã không còn dám làm loạn nữa.

Lúc này Tiền Minh Phú lấy cớ trong tỉnh có việc nên cùng một cô gái ngôi sao ca nhạc mà mình bao đi ăn chơi. Nghe điện xong, y nói với cô gái:

– Anh có việc phải đi.

– Không phải anh nói đêm nay ở đây sao?

– Hôm nay có nhiều việc, lần sau đi.

Đối với cô ả này thì thái độ của Tiền Minh Phú khác hẳn khi đối với Tư Mã Tú, không hề cho mặt mũi. Y đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Ả này rất sợ Tiền Minh Phú, trong lòng mặc dù không hài lòng nhưng vẫn phải vội vàng thay đổi khuôn mặt tươi cười mà đứng dậy cài khuy cho Tiền Minh Phú, còn hôn lên mặt hắn mà nói:

– Vâng, em đợi.

Tiền Minh Phú thấy cô ả hiểu chuyện thì cũng thấy thái độ của mình không tốt. Y véo vào mặt cô ả mà nói:

– Lần sau anh mua cho em một căn biệt thự.

Tiền Minh Phú lúc này đang nghĩ ngày mai gặp Vương Trạch Vinh như thế nào. Không biết sao mà Tiền Minh Phú lại sợ Vương Trạch Vinh.

Y rất nhanh về nhà Tư Mã Hoành.

Tiền Minh Phú vừa vào cửa Tư Mã Tú liền đi tới nói:

– Không phải Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh sao, anh phải đi tiếp hắn và nói muộn sẽ không về, sao bây giờ lại về?

Nghe thấy thế, Tiền Minh Phú liền cười khổ một tiếng. Lần này Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh thì y chỉ nghe người ờ Nam Điền nói, vốn lấy lý do tiếp Vương Trạch Vinh để trốn ra, nhưng không ngờ Vương Trạch Vinh lại muốn gặp. Nếu mai Vương Trạch Vinh đến thì sẽ lộ.

Bây giờ Tư Mã Tú hỏi như vậy, Tiền Minh Phú nói:

– Anh vốn nói sẽ tiếp Vương Trạch Vinh, không ngờ y nhiều chuyện nên không gặp được, nói là mai đến đây gặp anh.

Nghe Vương Trạch Vinh đến nhà thăm Tiền Minh Phú, Tư Mã Tú không hỏi nữa. Tư Mã Tú cũng thấy vui vì mai Vương Trạch Vinh đến nhà thăm Tiền Minh Phú.

Tư Mã Hoành lúc này đang xem Tv, nghe hai người nói chuyện, ông liền nói:

– Vương Trạch Vinh rất biết cách cư xử. Cậu ta lên Bắc Kinh có thể đến thăm anh, đây là muốn quan hệ tốt với anh. Anh phải nắm bắt tốt cơ hội này, đừng gây chuyện nữa.

Tư Mã Tú nói:

– Bố, gần đây Bắc Kinh khá phức tạp, các nhà đều tranh nhau bố trí. Bố cũng phải giúp Minh Phú mới được.

Lời này Tiền Minh Phú rất thích nghe. Từ khi đến Nam Điền thì công tác của y không hề thuận lợi, y sớm muốn đổi chỗ làm khác.

Thấy ánh mắt khát vọng của Tiền Minh Phú, Tư Mã Hoành thở dài một tiếng.

– Minh Phú, từng có người nói một việc như sau đó là một người nếu có năm người bạn giàu thì anh ta sớm muộn sẽ giàu có. Nếu như năm người kia đều là người nghèo thì anh ta sẽ mãi mãi không thể phát triển.

Tư Mã Hoành từ từ nói với hai người, nói đến đây, Tư Mã Hoành nhìn Tiền Minh Phú mà nói:

– Điều này con có hiểu không?

Tư Mã Tú nói:

– Nếu như ai có năm người bạn giàu, một người co anh ta một ít tiền thì anh ta đương nhiên sẽ giàu. Nếu tất cả đều nghèo thì ai cho anh ta tiền?

Tiền Minh Phú dù sao cũng đã làm đến chức Chủ tịch tỉnh, mặc dù không bằng Vương Trạch Vinh nhưng vẫn hiểu lý lẽ này:

– Ý của bố là vấn đề quan niệm, tư tưởng.

Tư Mã Hoành gật đầu khen Tiền Minh Phú và nói:

– Đúng thế. Một người luôn bị vòng trọn lợi ích ảnh hưởng. Y mỗi ngày sống cùng người giàu có, tiếp nhận tư tưởng mới mẻ thì sẽ có thể thành người giàu. Trong này đều có rất nhiều kinh nghiệm thành người giàu. Nhưng nếu sống với người nghèo, tuy không coi thường người nghèo nhưng biện pháp kiếm tiền của bọn họ có hạn, quan niệm không đủ, muốn giàu là rất khó khăn.

Tiền Minh Phú suy nghĩ một chút và thấy rõ sự quan tâm của ông bố vợ với mình. Tư Mã Hoành có cấp bậc Lãnh đạo trung ương, mặc dù là người nhà nhưng có thể nói như thế này là rất hiếm có.

– Bố, con nhất định ghi nhớ lời bố nói.

Tiền Minh Phú nói chuyện rất nghiêm túc.

Tư Mã Hoành lắc đầu nói:

– Anh có thể còn chưa hiểu lời bố. Đầu tiên phải thử xem, anh có thể sẽ không còn muốn bố điều anh ra khỏi Nam Điền.

Tư Mã Tú ở bên nói xen vào:

– Bố không biết là Vương Trạch Vinh kia ở Nam Điền không khác gì một tay che trời, Minh Phú không thể làm gì hắn. Vậy thì điều Minh Phú rời đi.

Nghe Tư Mã Tú nói như vậy, Tiền Minh Phú mặc dù biết không thể đấu lại Vương Trạch Vinh nhưng vẫn còn lòng tự trọng. Y thầm so sánh cô bé kia với Tư Mã Tú thì thấy quá chán bà vợ ngu ngốc và xấu của mình.

Tư Mã Hoành trừng mắt nhìn Tư Mã Tú rồi nói với Tiền Minh Phú:

– Minh Phú, anh phải biết công tác với người giỏi thì sẽ nâng cao năng lực của anh. Vương Trạch Vinh như một khối bảo vật, nếu anh có thể công tác và học tập được từ Vương Trạch Vinh, như vậy sẽ tốt đối với anh. Anh mặc dù thông minh nhưng còn nhiều điểm phải học Vương Trạch Vinh.

Thấy Tư Mã Hoành khen Vương Trạch Vinh như vậy, Tiền Minh Phú không nói gì cả. Y biết tính cách của Tư Mã Hoành, đã quyết định gì thì rất khó thay đổi.

Tư Mã Hoành nhìn con gái mình và thở dài một tiếng. Ông chỉ có thể nói đến như vậy, đã không thể giúp nữa. Ông cũng biết Tiền Minh Phú không đấu lại Vương Trạch Vinh.

Nghĩ thế ông cảm thấy mình cũng nên nói rõ một chút.

Tư Mã Hoành nói với Tiền Minh Phú:

– Minh Phú, đồng chí Vương Trạch Vinh có năng lực rất mạnh, điều này con cũng biết đó. Sau khi xây dựng lại Thường Hồng thì đã nói rõ vấn đề. Trong công tác đấu tranh chống hủ bại ở Bắc Dương, thay đổi tình hình Bắc Dương khiến quần chúng nhân dân đánh giá rất cao. Ngay cả người ở Bắc Kinh đều cho rằng Vương Trạch Vinh có thành tích ấn tượng.

Nói đến đây, Tư Mã Hoành nhìn hai người rồi nói tiếp:

– Ví dụ như chuyện Nam Điền mà nói. Ở đây bố nói với anh vài câu. Anh vốn có thể dễ dàng lấy được thành tích, đáng tiếc anh đã tự bỏ qua.

Tư Mã Hoành nói như vậy làm Tiền Minh Phú đỏ mặt. Y sao không rõ lời của Tư Mã Hoành. Nam Điền phát triển như vậy, thành tích đã có, đặc biệt là chuyện Vương Trạch Vinh quan hệ ngoại giao với mấy nước xung quanh, y ở Bắc Kinh cũng nghe không ít người bàn tán. Nếu y ở Nam Điền thì cũng có một phần. Đáng tiếc y suốt ngày lên Bắc Kinh, việc này không có quan hệ gì mấy đối với y. Tuy có một chút thành tích nhưng không đáng kể.

Chẳng qua câu nói sau đó của Tư Mã Hoành làm Tiền Minh Phú rất vui.

Minh Phú, Nam Điền phát triển rất nhanh, sau khi Đại hội thì Vương Trạch Vinh rất có thể tiến thêm bước nữa dù cho còn trẻ. Bố sẽ giúp cậu ta, vào lúc quan trọng thì anh nhất định phải kiên quyết làm tốt công tác. Bố thấy vết thương của anh coi như đã khỏi, mau về Nam Điền đi.

Tư Mã Hoành nói xong liền đứng dậy khẽ vỗ vai phải Tiền Minh Phú, sau đó đi ra.

Tiền Minh Phú ngồi đó mà nhìn Tư Mã Hoành rời đi, y mở to mắt và nghĩ ra Nam Điền là mảnh đất quý báu, mình phải bảo vệ tốt mới được.