Chương 789: Kịch chiến

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong vòng mấy ngày truyền thông không ngừng thông báo thành tích chống hủ bại. Đầu tiên là ở tỉnh Thương Hoàng – thành phố Điền Trạch – Phó cục trưởng cục Công an Lưu Hải Quý bị điều tra hành động bao che cho xã hội đen. Ngay sau đó thành phố Khúc Phụng tỉnh Vân Dương – Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Nhâm Giang Phong nhận hối lộ lớn bị bắt.

Hai chuyện này bị truyền thông không ngừng đưa tin, mọi người đều nói quan chức hủ bại, dân chúng vỗ tay khe hay.

Hai quan chức hủ bại bị đưa ra ánh sáng, nhận hối lộ, bao gái, cấu kết xã hội đen.

Nhìn hai người bị lôi ra, Vương Trạch Vinh rất chú ý. Bởi đây chính là dấu hiệu hai nhà Hạng Lưu bắt đầu ra tay.

Lưu Hải Quý là người Lưu hệ, nghe nói y quan hệ rất chặt với con cả của Lưu Giang – Lưu Nhược Quân. Có thể do y biết nhiều việc của Lưu Nhược Quân nên Hạng gia ra tay với y trước, mũi đao đương nhiên chỉ vào Lưu Nhược Quân.

Lưu gia cũng không yếu thế, lập tức ra tay với đối phương. Thành phố Khúc Phụng là của Phó bí thư Tỉnh ủy Vân Dương – Diêu Băng người Hạng hệ. Khi Diêu Băng làm Bí thư thị ủy Khúc Phụng thì Giang Phong là Chánh văn phòng, biết cũng nhiều.

Sau khi hai người này xảy ra chuyện, thành phố Điền Trạch và Khúc Phụng bắt đầu náo nhiệt. Hai tỉnh triển khai hành động chống hủ bại, nhiều quan chức bị tra ra.

Đúng lúc này Hà Vi Trạch tìm tới Vương Trạch Vinh.

– Đồng chí Vương Trạch Vinh, căn cứ quần chúng nhân dân tố cáo thì bí thư đảng ủy cục Công an Thường Hồng – Hàn Chính Cương có hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đang bí mật điều tra. Hy vọng Thị ủy Thường Hồng coi trọng.

Vương Trạch Vinh biết Bạch gia bắt đầu ra tay. Hà Vi Trạch là người của đối phương nên lập tức nhảy ra. Đây không phải là nhằm vào Hàn Chính Cương mà là nhằm vào mình.

– Bí thư Hà, đồng chí Hàn Chính Cương vẫn chuyên tâm công tác, nếu chỉ dựa vào việc tố cáo mà điều tra thì sẽ bất công với đồng chí này. Đương nhiên tổ chức có quyết định như vậy thì Thị ủy Thường Hồng nhất định phối hợp công việc. Nếu đồng chí Hàn Chính Cương vi phạm pháp luật thì chúng tôi nhất định không bao che.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ sơ hở của Hàn Chính Cương. Vấn đề lớn nhất của Hàn Chính Cương là phụ nữ. Bây giờ Hàn Chính Cương theo hắn, nếu muốn tra thì vấn đề đó của Hàn Chính Cương nhất định có vấn đề.

Mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh không nhịn được chửi thầm, làm bất cứ việc gì cũng có nhân quả, lúc trước mình nếu không ép Hàn Chính Cương thì đối phương có xảy ra chuyện gì cũng không dính đến mình.

Ở tình huống này Vương Trạch Vinh không thể không bảo vệ Hàn Chính Cương. Quan trọng nhất là không để Hàn Chính Cương nói ra việc đó.

Trong văn phòng Vương Trạch Vinh, Hàn Chính Cương không biết mình bị điều tra, vẫn như bình thường đến báo cáo công việc với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh một bên nghe Hàn Chính Cương báo cáo, một bên suy nghĩ.

Sau khi Hàn Chính Cương báo cáo xong, Vương Trạch Vinh nói:
– Lão Hàn, chuyện của Bàng Lệ kia xử lý thế nào rồi?

Bàng Lệ là nữ cảnh sát đã từng có quan hệ kia với Hàn Chính Cương.

Nghe Vương Trạch Vinh nói chuyện này, Hàn Chính Cương không khỏi bối rối, hai mắt nhìn Vương Trạch Vinh. Đây là nhược điểm của y do Vương Trạch Vinh nắm giữ. Y không biết sao lâu như vậy mà Vương Trạch Vinh còn hỏi việc này.

– Chồng Bàng Lệ bây giờ rất nghe tôi.
Hàn Chính Cương đành phải nói như vậy.

Vương Trạch Vinh khẽ gõ gõ bàn, một lúc sau khi thấy Hàn Chính Cương rất lo lắng liền nói:
– Lão Hàn, chúng tôi là Đảng viên, làm bất cứ việc gì cũng phải chống lại được kiểm tra. Trên tỉnh rất quan tâm bên Đảng ủy công an Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh không cần biết Hàn Chính Cương có hiểu không, nói xong liền bảo Hàn Chính Cương đi ra.

Hàn Chính Cương có thể ngồi trên vị trí này thì đương nhiên nghe ngay ra Vương Trạch Vinh đang ám chỉ. Y biết có người theo dõi mình. Hàn Chính Cương tự hỏi vấn đề của mình là thích gái, còn thích phụ nữ đã kết hôn, vấn đề kinh tế thì không có.

Nghĩ đến vấn đề phụ nữ, Hàn Chính Cương liền phân tích một loạt. Phát hiện ngoài Bàng Lệ mà Vương Trạch Vinh biết kia ra, hai người khác không lộ, y liền thở dài một tiếng.

Nghĩ đến Vương Trạch Vinh vào lúc này mà còn chỉ điểm cho mình, Hàn Chính Cương không khỏi thầm than xem ra Bí thư Vương này đối với mình khá tốt.

Hàn Chính Cương đang thầm than thì Vương Trạch Vinh lại có chút buồn bực. Mình không ngờ lại làm ô dù cho Hàn Chính Cương.

Sau chuyện này phải một lần nữa xử lý quan hệ giữa mình và Hàn Chính Cương.

Vương Trạch Vinh từ từ có nhận thức mới. Làm một quan tốt không dễ dàng gì, nhất định cần phải cố gắng tránh kẻ hủ bại, nhưng quan trường sao có thể luôn làm được như vậy. Lần này mình vì mình mà không thể để Hàn Chính Cương ngã.

Hắn nhìn quan khí thì thấy tia chính khí đã giảm.

Mặc kệ, qua cửa này rồi nói.

Vương Trạch Vinh biết tình hình bây giờ rất nguy hiểm. Bên trên là hai nhà Lưu, Hạng đấu nhau, bên dưới có Hà Vi Trạch đối phó mình. Vương Trạch Vinh biết hắn không thể giúp gì được Hạng hệ. Ở tỉnh Giang Sơn thì mình phải phối hợp với thế lực của Uông Nhật Thần mà đi làm.

– Bí thư Vương, xảy ra chuyện.
Tô Hành Chỉ vừa vào liền nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh giật mình nói:
– Xảy ra chuyện gì?

– Bí thư Vương, khi nhân viên chúng ta điều động phối hợp Ban tiếp dân tỉnh đi hỏi ý kiến quần chúng nhân dân, Tả Khải Hoa đã đánh người.

Cái gì?

Vương Trạch Vinh vội vàng nhìn Tô Hành Chỉ. Mấy hôm nay Tả Khải Hoa làm việc rất tích cực, công tác làm tốt. Sao lại đánh người?

– Bí thư Vương, là như thế này, gần đây có một nhà đầu tư từ Bắc Kinh tới coi trọng Lý Nhị ở văn phòng, hôm nào cũng tặng hoa. Không biết sao Tả Khải Hoa thấy người đó tặng hoa liền mắng người, có thể bị người kia nói vài câu nên y không nhịn được mà ra tay đánh người. Bây giờ người ta không chịu bỏ qua.

Mắt Vương Trạch Vinh sáng lên nói với Tô Hành Chỉ:
– Anh thông báo Khương Tắc Xương, nhất định phải làm rõ, chú ý thu thập chứng cứ.

Vương Trạch Vinh không nói ý kiến xử lý.

– Chủ tịch Tả, tôi muốn báo cáo với ngài một chuyện, đều do tôi không phụ trách Khải Hoa được tốt, hôm nay cậu ta đánh người ở công viên.
Vương Trạch Vinh rất đau lòng mà nói với Tả Quân Huy.

Tả Quân Huy nghe thấy vậy liền có chút buồn bực. Y không ngờ Tả Khải Hoa lại đi đánh người. Là quan chức chính phủ thì dù có lý đến đâu mà đánh người cũng không phải. Hơn nữa còn đánh người trước công chúng, có nhiều người như vậy nhìn thấy. Nếu việc này lan ra thì nhất định ảnh hưởng không tốt đối với Tả Khải Hoa. Nếu có người làm loạn thì tiền đồ chính trị của Tả Khải Hoa coi như xong.

Tả Quân Huy đương nhiên biết ý của Vương Trạch Vinh khi gọi tới. Không ngờ lại bị thằng Vương Trạch Vinh này nắm được nhược điểm.

– Trạch Vinh, tính cách trẻ con mà. Tôi giao nó cho cậu, cậu phải dạy bảo giúp tôi nhiều vào.
Tả Quân Huy nói.

– Chủ tịch Tả, việc này tôi xin kiểm điểm với ngài, đều do tôi sai.
Vương Trạch Vinh nói.

– Thanh niên mà, phạm sai lầm là bình thường.
Tả Quân Huy nói.

– Chủ tịch, công tác tiếp dân là việc lớn trong toàn tỉnh, trên tỉnh thu thập ý kiến chỗ đông người là muốn thể hiện rõ muốn gần gũi quần chúng nhân dân. NHưng đồng chí tiếp dân của chúng ta lại đánh người trước mặt dân, như vậy quần chúng nhân dân thấy chính phủ như thế nào? Tôi lo lắng khó xử lý.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tả Quân Huy nhíu mày. Vương Trạch Vinh đang mặc cả với mình.

Tả Quân Huy hiểu ý của Vương Trạch Vinh. Ý của Vương Trạch Vinh rất rõ ràng. Tả Quân Huy ông đến Thường Hồng là muốn gây rối cho tôi, giỏi, tôi lần này phế con ông, làm tiền đồ chính trị của nó mất. Với năng lực của Vương Trạch Vinh bây giờ hoàn toàn có thể khiến cả nước biết việc này.

Tả Quân Huy có chút hối hận vì lúc trước đưa Tả Khải Hoa tới Thường Hồng, bây giờ xem ra đi nhầm nước cờ rồi.

– Trạch Vinh, cậu nói đúng, việc này phải thận trọng xử lý. Ồ, tôi đang định nói với cậu là mai sẽ về tỉnh. Tôi định ở lại Thường Hồng vài hôm nhưng trong tỉnh rất nhiều việc. Tôi thấy tình hình Thường Hồng rất tốt, các đồng chí Ban tiếp dân cũng đã ở Thường Hồng hai ngày, tôi cũng chuẩn bị để bọn họ về. Công tác tiếp theo do thành phố Thường Hồng phái người tiếp tục đi làm. Cậu thấy sao?

Vương Trạch Vinh nói:
– Chủ tịch, Bí thư Hà nói Ban tiếp dân tỉnh sẽ ở Thường Hồng một tuần, bây giờ mới hai ngày. Tôi thấy do các đồng chí trên tỉnh làm việc này thì rất có tác dụng với công tác Thường Hồng.

Tả Quân Huy nói:
– Tôi đi nói với Bí thư Hà.

Vương Trạch Vinh nói:
– Vâng, chúng tôi nhất định làm tốt, nhất định khiến Chủ tịch hài lòng.

– Ha ha, Trạch Vinh làm việc thì tôi yên tâm rồi.
Tả Quân Huy vừa cười vừa nói.