Chương 393: Một đám bị bắt

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Rất nhanh một loạt tin tức bị truyền đến. Trưởng phòng Than đá – Lý Hồng Minh huyện Cừ Thủy bị người của Ủy ban kỷ luật mời đi uống nước.

Sau khi nghe được tin tức này, nghĩ đến Công ty than Quán Hà, Vương Trạch Vinh cảm thấy một cơn gió lớn sắp quét qua Quán Hà.

Đừng nhìn Lý Hồng Minh chỉ là trưởng phòng Than đá, nhưng hắn bị điều tra sẽ từ từ kéo ra rất nhiều người.

Không chỉ có Vương Trạch Vinh đang quan sát, cứ người mắt sáng đều sẽ thấy khiếp sợ.

Mà điều tra Lý Hồng Minh không phải là Ủy ban kỷ luật Quán Hà, mà do tổ công tác Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy trực tiếp tiến hành.

Ngày hôm sau, Chủ tịch huyện Cừ Thủy – Thôn Ân Cường cũng bị bắt.

Không khí chính quyền thành phố rất quỷ dị, không ít cán bộ đang thầm quan sát tình hình của các lãnh đạo.

Vương Trạch Vinh cũng không hỏi chuyện này nhưng có không ít người gọi điện báo cáo tình hình với hắn.

Vương Trạch Vinh ngồi trong văn phòng nghiên cứu tổng kết công tác Luân chuyển đất đai của huyện Vũ Lâm. Thấy công tác Luân chuyển đất đai và công tác thu hút đầu tư đều đang tiến hành, Vương Trạch Vinh rất khẳng định công tác của huyện Vũ Lâm.

– Trạch Vinh, tối đi uống trà.
Tâm trạng Trương Tùng rất tốt, không ngờ lại mời Vương Trạch Vinh đi uống trà.

Mặc dù trong hội nghị thường ủy Trương Tùng bỏ phiếu trắng nhưng dù như thế nào hắn cũng không đứng về phía Du Lâm Xương. Vương Trạch Vinh cũng không biết hắn sẽ trả lời với Phùng Nhật Hoa như thế nào.

Nghe thấy Trương Tùng mời, Vương Trạch Vinh đương nhiên phải đồng ý.

Ngồi trong quán chính là Trương Tùng và Tiếu Thư Thiên.

Thấy Trương Tùng, Vương Trạch Vinh mới phát hiện tâm trạng Trương Tùng không tốt như giọng nói, vẻ mặt hắn rất khó coi.

– Bí thư Trương, sao hôm nay lại gọi tôi ra ăn thế này?
Vương Trạch Vinh cười nói.

Trương Tùng nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
– Thôi Ân Cường bị bắt rồi.

– Trạch Vinh, lần này nghe nói sẽ với tới tận trời.
Quả nhiên Trương Tùng đã nhắc đến chuyện hợp tác giữa Công ty than Quán Hà và Công ty Gorg.

Vương Trạch Vinh nghe thấy hắn nói đến việc này liền nói:
– Việc này tôi cho rằng đây là lãng phí tài nguyên quốc gia. Dù ở trường hợp nào tôi cũng kiên trì quan điểm này.

Trương Tùng cười khổ nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
– Tôi đúng là đen đủi. Sau khi đến Quán Hà chưa bao giờ được bình yên, không ngừng có chuyện xảy ra. Nếu như lần này chuyện mà lớn hơn nữa thì ông anh này càng đen đủi hơn.

Nghe thấy Trương Tùng nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng có chút đồng tình với hắn. Quán Hà cả năm nay không ngừng xảy ra chuyện, là Bí thư thị ủy thì dù hắn không vi phạm pháp luật cũng có trách nhiệm của lãnh đạo.

– Huyện Cừ Thủy chắc có quan hệ rất lớn đến việc này.
Vương Trạch Vinh hỏi.

Trương Tùng nói:
– Cẩn thận nhắc đến chuyện Công ty than Quán Hà, cậu chắc cũng nghĩ được đó, sắp có một cơn gió lốc xảy ra rồi.
Trương Tùng lần trước vì tự bảo vệ mình nên đã vi phạm quyết định của người đứng sau mà bỏ cuộc. Nhưng chuyện diễn ra rồi, Trương Tùng cảm thấy việc này đã nằm ngoài phạm vi Quán Hà.

Tiếu Thư Thiên rót cho Vương Trạch Vinh một chén rồi nói:
– Trạch Vinh, anh lần này kiên định phản đối, rất có khí phách.
Tiếu Thư Thiên còn lo hơn cả Trương Tùng. Hắn dựa vào Trương Tùng vì thấy lực lượng sau lưng Trương Tùng. Nhưng chuyện bây giờ đã nằm ngoài tưởng tượng của hắn.

Vẻ mặt Trương Tùng càng khó coi. Hắn nói với Vương Trạch Vinh:
– Lần này anh cũng không phải không muốn ủng hộ cậu, quan trọng chính là có một số việc cậu cũng biết đó, anh chỉ có thể bỏ cuộc mà thôi.

Từ trong giọng của Trương Tùng, Vương Trạch Vinh biết nỗi khổ của hắn. Hắn làm như vậy sẽ khiến lãnh đạo không vui, cuộc sống sau này nhất định không vui. Chẳng qua Trương Tùng là người thông minh, hắn bỏ cuộc ít ra có thể tự bảo vệ mình.

Trương Tùng nhìn Tiếu Thư Thiên rồi nói:
– Lão Tiếu, tôi hại anh rồi. Trạch Vinh, sau này cậu phải giúp lão Tiếu đó.

Nghe thấy Trương Tùng nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
– Trương ca hôm nay sao vậy, cấp trên không truy cứu trách nhiệm của anh mà.

– Trạch Vinh, mọi người đều hiểu mà. Cậu nghĩ tỉnh chỉ tùy tiện đụng đến huyện Cừ Thủy sao? Cậu chờ xem, không lâu nữa Quán Hà sẽ cuốn vào cơn gió lốc. Sau lần này không biết còn mấy người có thể lưu lại.

Về đến nhà Vương Trạch Vinh vẫn đang suy nghĩ lý do Trương Tùng mời mình uống trà. Mặc dù Trương Tùng không nói gì nhưng từ tình hình bây giờ có thể thấy hắn muốn để Tiếu Thư Thiên dựa vào mình.

Chẳng lẽ Trương Tùng có thể bị đổi? Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy có thể.

Có đôi khi Vương Trạch Vinh không dám nghĩ tiếp. Nếu Du Lâm Xương bị cuốn vào thì hắn không thoát được, Điền Hưng Quốc cũng không thể thoát. Lại nghĩ đến Lý Thư Vũ, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng vì đáng tiếc cho người phụ nữ này.

Ủy ban kỷ luật tiếp tục bắt người, cục trưởng cục Chiêu thương thành phố Trang Chí Dũng bị bắt.

– Phó thị trưởng Vương, Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy và sở Công an phối hợp điều tra Công ty than Quán Hà và đạt đột phá lớn.
Vu Dương gọi điện tới báo cáo tình hình cho Vương Trạch Vinh rồi dập máy ngay.

Ý của Vu Dương rất rõ ràng đó là bảo Vương Trạch Vinh không cần lo lắng.

Cấp trên đã hành động, Vương Trạch Vinh biết mình muốn nhúng tay cũng không được, chỉ có thể đứng ngoài nhìn chuyện này phát triển.

Sau đó lại truyền ra tin tức, giám đốc Công ty than Quán Hà Tề Ái Quốc bị bắt trên đường trốn ra sân bay.

Sau khi Tề Ái Quốc bị bắt thì mọi chuyện trở nên yên bình, hai tuần liên tục không có chuyện gì xảy ra cả.

Chỉ có một biến hoá đó là Du Lâm Xương và Trương Tùng thường xuyên chạy lên tỉnh hơn.

Thường thường không có chuyện gì thì sẽ xảy ra việc lớn. Vương Trạch Vinh biết nhất định sẽ có một cơn gió lốc diễn ra.

– Trạch Vinh, tôi chưa từng đến nhà anh, hôm nay đặc biệt đến chơi.
Tùy Du cười cười đi vào.

Từ sau khi hai người đứng cùng một trong hội nghị thường ủy thì quan hệ đã tốt hơn nhiều.

– Lão Tùy, mau vào ngồi.

Tùy Du ngồi xuống rồi nói:
– Vẫn là Trạch Vinh có biện pháp và ngăn được việc này.

Vương Trạch Vinh cười cười đưa thuốc cho Tùy Du, việc này mặc dù mình không tham gia nhưng Tùy Du lại cho rằng đó là do hắn vận động.

– Lão Tùy, chuyện không rõ ràng. Cuối cùng sẽ như thế nào thì không ai biết.

Tùy Du nói:
– Bây giờ không nằm trong phạm vi Quán Hà nữa. Tôi đoán người bên trên đang đấu rất kịch liệt, bây giờ phải xem kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

– Trạch Vinh, nói thật, lúc đầu nói chuyện với anh tôi cũng không có bao nhiêu hy vọng. Tôi chỉ hy vọng anh có thể báo cáo lên trên mà thôi. Không ngờ việc này lại thành công. Cậu có can đảm đứng vững trước hấp dẫn, lão Tùy tôi làm bạn với anh.

Vương Trạch Vinh nói:
– Anh cũng như vậy mà, anh đứng về phía chính nghĩa, lợi ích quốc gia, việc này đáng để tôi học tập.

Tùy Du cười nói:
– Được rồi, hai chúng ta không cần khen nhau. Chuyện đang phát triển, tôi không hy vọng thấy chuyện cuối cùng lại không có gì thay đổi.

Vương Trạch Vinh biết hắn lo lắng điều gì nên nói:
– Tôi cũng lo như vậy.

Tùy Du nói:
– Trạch Vinh, việc này anh phải quan tâm nhiều vào.

Vương Trạch Vinh nói:
– Không giấu anh, bây giờ cấp trên đang có hai nhóm người điều tra là sở Công an và Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.

Tùy Du lúc này mới yên tâm mà nói:
– Cũng tốt, tôi vốn đang lo lắng lực lượng không đủ. Xem ra cấp trên rất coi trọng việc này.

Hội nghị thường ủy Quán Hà hôm nay diễn ra, nội dung chính là vấn đề nhân sự gồm Chủ tịch huyện Cừ Thủy và cục trưởng cục Chiêu thương.

Từ sau khi hai người bị bắt, vị trí vẫn bỏ trốn nên khiến không thể triển khai công việc.

Hai bên đấu tranh rất kịch liệt. Du Lâm Xương bây giờ cảm thấy lực lượng của mình mạnh lên nhiều. Nhất là khi hắn lên tỉnh nghe được không ít tin tức từ Bí thư Phùng nên cho rằng mình không có vấn đề gì.

Lúc này Điền Hưng Quốc đang phát biểu ý kiến của mình.

Đúng lúc này Trương Tùng đột nhiên nhận được điện thoại, hắn vội vàng đi ra ngoài, một lát sau dẫn mấy người đi vào.

Thấy quần áo của đám người này, Vương Trạch Vinh biết chuyện đã tới.

Không chỉ có hắn, mọi người đang ngồi họp đều toát mồ hôi. Ai chẳng sợ người của Ủy ban kỷ luật.

Mấy người đi đến trước mặt Phó bí thư Điền Hưng Quốc rồi nói:
– Điền Hưng Quốc, đi theo chúng tôi.

Lời này mặc dù không lớn nhưng mọi người thấy Điền Hưng Quốc co quắp ngồi bịch xuống ghế, mặt tái nhợt.

Điền Hưng Quốc biết tình hình của mình, hắn lún vào quá sâu. Chỉ riêng số tiền nhận được đã khiến cả đời hắn nằm trong tù. Hắn vốn hy vọng người bên trên có thể ngăn cản, bây giờ xem ra không thể rồi.

Người Ủy ban kỷ luật đưa Điền Hưng Quốc ra ngoài, các thường vụ nhìn nhau, chẳng ai còn muốn họp hành gì nữa.

Trương Tùng nhìn quanh một vòng rồi thở dài nói:
– Vừa nãy là các đồng chí Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, Điền Hưng Quốc phải đi hỗ trợ điều tra.

Mặc dù Trương Tùng nói là hỗ trợ điều tra nhưng không ai cho rằng Điền Hưng Quốc có thể đi ra.

Vương Trạch Vinh nhìn Du Lâm Xương thì thấy mặt hắn đang tái mét. Vương Trạch Vinh biết Du Lâm Xương xong rồi.

– Hôm nay đến đây thôi, vấn đề nhân sự để sau đi.
Trương Tùng cũng không còn tâm tư tiếp tục họp. Điền Hưng Quốc bị bắt sẽ khiến Quán Hà rúng động. Hắn là Bí thư cũng có trách nhiệm, chẳng may bên trên không vừa mắt với hắn thì điều hắn đi cũng khó mà nói.

Vương Trạch Vinh về đến văn phòng thì Hác Duệ Bân vào báo cáo:
– Phó thị trưởng Vương, hôm nay Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đến mang đi không ít người. Bây giờ Thị ủy, ủy ban đang rất loạn.
Hác Duệ Bân bây giờ rất hưng phấn. Nếu Vương Trạch Vinh tiến bộ thì hắn sẽ tiến bộ. Bây giờ nhiều người bị bắt như vậy, đặc biệt Điền Hưng Quốc bị mang đi, hắn hiểu rõ lãnh đạo của mình rất có thể tiến bộ.

– Ồ.

Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống. Trên tỉnh hành động rất nhanh, quyết tâm rất lớn. Làm cho Vương Trạch Vinh cảm thấy kinh ngạc là các lãnh đạo trên tỉnh không ngờ lại dám nhằm vào Phùng Nhật Hoa.

Vương Trạch Vinh phất tay bảo Hác Duệ Bân đi ra.

Du Lâm Xương bao giờ mới bị bắt. Vương Trạch Vinh đột nhiên có suy nghĩ này. Trong mắt hắn, Du Lâm Xương là đối thủ lớn nhất của hắn.