Chương 908: Nhiệt tình

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vào một ngày thứ sáu, Vương Trạch Vinh xin nghỉ và ngồi máy bay về Thành phố Chiếu Đông tỉnh Sơn Nam.

Lần này vì không muốn ai biết nên Vương Trạch Vinh không gọi điện, hắn xuống máy bay liền lập tức về huyện Khai Hà.

Đeo cặp da đen, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất thoải mái. Từ sau khi lên làm Bí thư thị ủy, hắn ít có cơ hội đi một mình thế này.

Vương Trạch Vinh đứng đó thì từ bề ngoài không hề giống nhân vật lớn mà giống một thanh niên mới tham gia công tác.

Có đôi khi con người là như vậy, không đạt đến cấp độ nhất định thì hy vọng mình được oai phong. Nhưng khi đạt đến cấp độ nhất định thì lại chán ghét cuộc sống này.

Đứng ở bên ngoài sân bay, Vương Trạch Vinh nhìn xung quanh. Thành phố Chiếu Đông hai năm nay phát triển rất nhanh, máy bay có lẽ đã được sửa lại nên rất đẹp.

Ngay khi Vương Trạch Vinh đang nhìn thì một chiếc Audi đột nhiên dừng lại trước mặt hắn.

– Vương Trạch Vinh.

Cửa xe hạ xuống, chỉ thấy một cái đầu vươn ra rồi giật mình nói.

Vương Trạch Vinh không ngờ có người nhận ra mình. Hắn cũng có chút giật mình nhìn thì thấy là Tào Hưng Hạo.

– Ha ha, Hưng Hạo, sao lại tới đây?

Vương Trạch Vinh mở cửa và vào trong xe Tào Hưng Hạo.

– Không phải là anh lén chạy tới Thành phố Chiếu Đông đó chứ? Thầm kiểm tra sao?

Tào Hưng Hạo khó hiểu hỏi.

– Sao thế, tôi không thể tới đây ư?

Vương Trạch Vinh cười nói.

Tào Hưng Hạo bây giờ vẫn là giám đốc sở Thông tin truyền thông, chẳng qua tâm trạng không tốt mấy. Có tin có người muốn động y, vừa nãy y đưa người quen về Bắc Kinh.

– Ha ha, chỉ là không ngờ anh một mình tới đây mà thôi.

Tào Hưng Hạo thấy cơ hội của mình đã tới. Chỉ cần Vương Trạch Vinh giúp thì ở tỉnh Sơn Nam này ai có thể động tới mình. Tâm trạng y lập tức tốt lên.

– Lần này tôi có việc riêng nên về Khai Hà một chuyến, sau đó đón bố mẹ tôi lên Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Tào Hưng Hạo gật đầu tỏ vẻ hiểu.

– Trạch Vinh, tôi thấy anh đang định bắt taxi?

Tào Hưng Hạo hỏi.

– Ừ, tôi định đi taxi về Khai Hà, như vậy không làm người ta chú ý.

– Đến tỉnh Sơn Nam thì sao có thể để anh bắt taxi, như vậy không phải làm mất mặt bạn học sao? Việc này anh không cần lo, dù sao tôi cũng đang rảnh, mấy ngày này đi cùng anh.

– Không tiện mấy, anh còn công việc mà.

Vương Trạch Vinh cười nói.

– Yên tâm, tôi tự bố trí.

Tào Hưng Hạo nói xong liền rút điện thoại di động gọi cho Chánh văn phòng:

– Hai hôm nay tôi có việc, anh chú ý công việc.

Vương Trạch Vinh cười cười nhìn Tào Hưng Hạo gọi điện. Tào Hưng Hạo chủ động muốn cùng hắn tới Khai Hà, vậy đành phải đi.

Chánh văn phòng là thân tín của Tào Hưng Hạo, tên là Lưu Vân Hà. Nhận được điện của Tào Hưng Hạo, Lưu Vân Hà khó hiểu hỏi:

– Giám đốc, ngày mai phó chủ tịch Sài đến sở, ngài không ở đây có phải không tốt không?

Phó chủ tịch Sài gần đây đang muốn đẩy phó giám đốc thường trực Trương Chiêu Bình lên thay Tào Hưng Hạo.

Nghe Chánh văn phòng nói, Tào Hưng Hạo cười nói:

– Bảo phó giám đốc Trương tiếp đón cho tốt. Anh nói tôi đến Hoa Khê kiểm tra công việc.

Tào Hưng Hạo nói như vậy làm Lưu Vân Hà khó hiểu và thầm nghĩ chẳng lẽ giám đốc biết không thể giữ chức mà chạy đi sao?

Chẳng qua Lưu Vân Hà vẫn nói:

– Giám đốc, tôi nhất định chú ý kỹ tình hình.

Nghe Tào Hưng Hạo và Chánh văn phòng nói chuyện, Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền thầm nghĩ Tào Hưng Hạo nhất định đang gặp phiền phức. Chẳng qua hắn cũng không hỏi.

Gọi điện xong, Tào Hưng Hạo cười nói với Vương Trạch Vinh:

– Trạch Vinh, anh nhìn tôi đó, quan không lớn bằng anh mà cũng đủ chuyện linh tinh.

Tào Hưng Hạo cố ý gọi Vương Trạch Vinh như trước, mục đích chính là xem Vương Trạch Vinh có còn đối xử với mình như trước không? Vương Trạch Vinh bây giờ đã khác hẳn trước đây, Tào Hưng Hạo nghĩ khi còn học thì Vương Trạch Vinh chỉ là một nhân vật nhỏ bé, vậy mà chỉ vài năm mình vẫn đứng im tại chỗ, người ta đã là Lãnh đạo tỉnh ủy.

– Thành phố Chiếu Đông mấy năm nay phát triển nhanh thật, mấy người Quách Cương sao rồi?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi mấy bạn học, Tào Hưng Hạo vừa lái xe vừa giới thiệu tình hình của mọi người.

Vương Trạch Vinh thực ra cũng biết một chút. Đám người Thạch Vân Bình được hắn giới thiệu với Chương Kiều Cương, bọn họ phát triển rất nhanh. Chỉ là Tào Hưng Hạo thì Vương Trạch Vinh không hiểu mấy.

Bây giờ thấy Tào Hưng Hạo có chuyện, Vương Trạch Vinh thấy nếu không phải việc lớn thì nên giúp.

Sau khi ăn cơm ở bên ngoài Hoa Khê, xe không vào nội thành mà trực tiếp chạy đến Khai Hà. Đi một tiếng thì đã đến tiểu khu mà bố mẹ Vương Trạch Vinh ở.

– Trạch Vinh, sao không mua nhà ở trên tỉnh để mời hai bác tới đó?

Tào Hưng Hạo thấy tình hình nơi này liền nói:

– Có cần tôi tìm nhà trên tỉnh giúp anh không?

Vương Trạch Vinh cười nói:

– Ông bà thích ở quê nên tôi cũng không có biện pháp. Cũng may cả năm bọn họ ở Khai Hà chỉ tầm tháng, hầu hết thời gian là ở trên Bắc Kinh chăm cháu.

Xe về nhà thì đã là hơn 9 giờ tối, Tào Hưng Hạo nói:

– Trạch Vinh, hay là mời hai bác ra ngoài, tôi mời mọi người dùng bữa.

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

– Chúng ta vừa ăn xong mà, bọn họ có lẽ cũng ăn rồi, không cần đâu.

Thấy Vương Trạch Vinh chỉ cầm theo một túi nhỏ, Tào Hưng Hạo vốn định xách cặp hộ thì không có việc nên nói:

– Trạch Vinh, như vậy đi. Anh vừa về nên có nhiều chuyện cần nói với người nhà, tôi không làm phiền. Mai tôi sẽ quay lại.

Vương Trạch Vinh nói:

– Anh lái xe lâu như vậy sẽ rất mệt, vào ngồi một chút.

– Ha ha, không sao, tôi tự bố trí.

Tào Hưng Hạo cười cười rồi lái xe rời đi.

Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, Tào Hưng Hạo này dù như thế nào cũng có quan hệ tốt với mình lúc ở trong trường Đảng, rất nhiệt tình.

Vào nhà thì thấy Vương Đại Hải và Tiền Thanh Phân đang xem Tv. Đột nhiên thấy Vương Trạch Vinh về, hai ông bà rất vui.

Tiền Thanh Phân vui vẻ nói:

– Vừa nãy ông lão còn nhắc đến con, không ngờ con lại về. Con ăn chưa?

Vương Đại Hải nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

– Sao con lại về thế?

Vương Trạch Vinh bỏ cặp xuống rồi nói:

– Hôm nay trong nhà yên tĩnh quá.

– Vừa đi hết rồi, trong thời gian này không biết sao mà nhiều người tới. Hôm nào cũng có người đến, nhiều người tặng quà.

Tiền Thanh Phân nói.

Vương Đại Hải nói:

– Lần này bố không hề nhận quà của ai cả.

Vương Trạch Vinh cười cười. Bố mình bây giờ đã tiến bộ, ông biết chỗ hại khi nhận quà.

– Ông lão, nhận quà làm gì, nhà chúng ta đâu có thiếu gì. Hàm Yên và Tiểu Giang đưa tiền dùng không hết mà.

Nói chuyện một lúc, Tiền Thanh Phân nói:

– Trạch Vinh, con không phải sợ ảnh hưởng không tốt khi đi tảo mộ sao? Hôm nay sao con lại về?

Vương Trạch Vinh nói:

– Lần này con lặng lẽ về, không báo ai cả. Lát nữa con không ở nhà, mai con bảo người đến đón bố mẹ rồi đi tảo mộ, sau đó lên Bắc Kinh.

Vương Đại Hải nghe Vương Trạch Vinh muốn đi tảo mộ liền vui vẻ nói:

– Dù làm quan to đến đâu thì cũng phải nhớ đến tổ tông.

Tiền Thanh Phân cảm thấy Vương Trạch Vinh về phải có lý do nên nói:

– Trạch Vinh, con nói thật xem có việc gì? Sao lại muốn bố mẹ lên Bắc Kinh gấp như vậy?

Vương Trạch Vinh nói:

– Bố mẹ, có một chuyện con muốn bàn với bố mẹ.

Vương Đại Hải nói:

– Con không phải là lại có quan hệ nam nữ đó chứ?

Ông biết đây là vấn đề lớn nhất của Vương Trạch Vinh.

Nghe Vương Đại Hải nói như vậy, Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ.

Thấy vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh, Vương Đại Hải giật mình nói:

– Chẳng lẽ là thật?

Tiền Thanh Phân hốt hoảng nói:

– Trạch Vinh, nhất định phải chú ý đó.

Vương Trạch Vinh đành nói:

– Chuyện là như thế này.

Hắn tốn nhiều thời gian kể hết câu chuyện. Từ lúc hắn cứu Uông Phỉ, sau đó được Uông Nhật Thần giúp, cuối cùng có quan hệ với Uông Phỉ.

Sau khi Vương Trạch Vinh nói xong, hai ông bà nhìn nhau và không biết nói gì.

Một lúc sau, Tiền Thanh Phân thở dài một tiếng rồi nói với Vương Đại Hải:

– Ông lão, ông thấy việc này nên làm như thế nào?

Vương Đại Hải cũng thấy mình không kịp suy nghĩ gì nên nói:

– Uông gia có ơn quá lớn đối với Trạch Vinh. Không có Uông Nhật Thần giúp thì Trạch Vinh căn bản không có ngày hôm nay.

Tiền Thanh Phân gật đầu nói:

– Tôi thấy cô bé Uông Phỉ cũng rất được, rất yêu con mình.

Vương Đại Hải nhìn Vương Trạch Vinh và nói:

– Con nói Phó thủ tướng Hạng cũng đồng ý việc này?

Vương Trạch Vinh nói:

– Vâng.

Vương Đại Hải thở dài một tiếng rồi nói:

– Chuyện này bố cũng không biết nên làm như thế nào. Nếu hai lãnh đạo đã thấy có thể thì cứ làm như vậy đi.

Tiền Thanh Phân cũng gật đầu nói:

– Ông nói có lý, người ta là lãnh đạo lớn nên hiểu biết hơn chúng ta nhiều. Bọn họ thấy có thể, tôi thấy có thể.

Tiền Thanh Phân nói tới đây liền hỏi Vương Trạch Vinh:

– Trạch Vinh, việc này có ảnh hưởng đến công tác của con không?

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

– Bố mẹ, chuyện này chỉ bố mẹ được biết, không được nói với ai khác. Nếu người khác biết thì sẽ xảy ra chuyện.

Vương Đại Hải nói:

– Bố nghĩ rồi. Uông Nhật Thần hay Hạng Nam đều là quan rất lớn. Trạch Vinh đúng là không thể đắc tội bọn họ. Có thể làm rể hai nhà thì sẽ rất có lợi cho Trạch Vinh, việc này phải thành.

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn ông bố. Hắn không ngờ bố mình lại thay đổi nhiều như vậy.

Thấy vẻ mặt khó hiểu của Vương Trạch Vinh, Tiền Thanh Phân cười nói:

– Trạch Vinh, bố con bây giờ đã thay đổi nhiều. Lần trước Tiểu Giang đã lắp một máy tính trong nhà, bố con lúc rảnh liền lên mạng đọc tin. Ông thấy nhiều chuyện.

Vương Trạch Vinh khẽ thở dài một tiếng. Vẫn là Tiểu Giang giỏi, cô biết dùng lời nói sẽ không tác dụng nên dùng cách này mà đả thông tư tưởng hai ông bà.

Vương Đại Hải nghiêm túc nói:

– Trạch Vinh, bố trước kia coi như sống uổng, thì ra quan trường có nhiều việc như vậy.

Nói đến đây ông có chút áy náy mà nói:

– Trạch Vinh, bố biết con trong quan trường là rất khó. Trước đây bố không biết nên còn gây ảnh hưởng tới con. Bây giờ nghĩ lại thì biết mình sai như thế nào.

Vương Trạch Vinh cười nói:

– Cũng không có gì mà bố, con không phải vẫn rất tốt sao?

Tiền Thanh Phân nói:

– Bố con gần đây đã suy nghĩ kỹ, ông nói sau này không gây phiền phức cho con.

Vương Đại Hải nói với Vương Trạch Vinh:

– Trạch Vinh, bố thấy chuyện với Uông Phỉ là con dao hai lưỡi với con, có lợi, có hại. Con phải chú ý đối xử tốt với cả Uông Phỉ và Hàm Yên.

– Tiểu Giang một mình nuôi con cũng không dễ dàng gì.

Tiền Thanh Phân nói.

Vương Trạch Vinh không ngờ kết quả lại là như vậy. Thấy bố mình đã hiểu ra, hắn rất vui.

Vương Đại Hải nói thêm:

– Bà nó, tôi nói với bà đó. Trạch Vinh nói rất đúng, từ bây giờ bà không được gì về chuyện của Uông Phỉ với ai khác.

Tiền Thanh Phân gật đầu nói:

– Tôi biết, ông giữ miệng mình đi.

Vương Trạch Vinh thấy việc đã giải quyết thì rất vui vẻ, tảng đá đè nặng trong lòng đã biến mất.