Chương 1058: Thủ đoạn

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Trạch Vinh thấy Hoa Khánh Anh xuất hiện ở đây liền biết Hoa gia muốn sinh sự. Hắn biết mình không thể nhường.

Đừng nhìn Vương Trạch Vinh xuất thân bình thường, lại chỉ là một Phó bộ trưởng nhưng hắn mắng mà không ai dám đáp trả.

Mọi người ở đây biết Vương Trạch Vinh xuất thân bình thường, nhưng hắn khác những người bình thường khác. Vương Trạch Vinh mới hơn 30 đã là Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng, mọi người khá giật mình vì việc này.

Đám người ở đây đều là thiếu gia con nhà Lãnh đạo trung ương, rảnh rỗi thì bàn tán việc quan trường Bắc Kinh này. Nếu là Phó bộ trưởng bình thường thì đám thiếu gia còn không phải sợ. Chủ yếu là Vương Trạch Vinh khác các Phó bộ trưởng khác. Vương Trạch Vinh ngoài có chỗ dựa mạnh thì còn có bản lĩnh thực. Muốn năng lực có năng lực, muốn thành tích có thành tích, nếu không phải do tuổi của hắn thì đã sớm tiến thêm rồi.

Không khí hai bên vốn đang căng thẳng nhưng bị Vương Trạch Vinh mắng thì mọi người đều không dám nói gì.

Hoa Khánh Anh vốn đến để làm chỗ dựa cho Hoa Lợi Quốc, bây giờ cũng rất lo lắng. Lúc này Vương Trạch Vinh như một đấu sĩ, ả cảm thấy mình chỉ cần động một chút là bị công kích rất mạnh.

Nghĩ đến khả năng phát triển của Vương Trạch Vinh, ả đúng là bị Vương Trạch Vinh ép không thở nổi.

Mắng đám người Hoa Lợi Quốc một trận, Vương Trạch Vinh lại nhìn Hạng Định mà nói:

– Còn cậu nữa, làm cái gì thế hả. Kinh doanh sẽ có công khai cạnh tranh, có cạnh tranh mới phát triển. Làm công ty thì phải ra dáng công ty. Cậu xem mình làm gì thế hả?

Vương Trạch Vinh mắng Hạng Định làm hai chị em Hoa gia thở phào nhẹ nhõm, thấy Vương Trạch Vinh không phải là người nghiêng hẳn về phía Hạng Định. Người ta đứng ở vị trí có lý mà nói chuyện.

– Vương ca, em sai rồi.

Hạng Định cũng rất nhanh nhạy, vội vàng nhận lỗi. Y biết suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, chuyện này không thể làm lớn, làm lớn sẽ ảnh hưởng xấu đối với cả hai nhà.

Vương Trạch Vinh gật đầu rồi nhìn Hoa Lợi Quốc mà nói:

– Anh xem chuyện mình làm đi, ức hiếp đồng nghiệp nữ? Anh nghĩ đây là chế độ cũ sao? Pháp luật quốc gia chẳng lẽ không thể áp dụng đối với các anh? Công tác văn hóa sao lại bị các người biến thành như vậy. Anh có giỏi lập lại lời nói đoạt phụ nữ xem tôi có xử lý anh không. Ca sĩ Hoàng gì gì kia nếu người ta không muốn cùng anh thì đó là tự do của người ta. Anh mà dám cưỡng ép, tôi có thể cho anh vào tù.

Vương Trạch Vinh không hề cho Hoa Lợi Quốc chút mặt mũi nào.

– Hoàng Thiên Thiên.

Nghe Vương Trạch Vinh không nhớ rõ tên cô ca sĩ, một thanh niên bên cạnh vội vàng nói.

– Ừ, Hoàng Thiên Thiên.

Vương Trạch Vinh gật đầu nhìn tên thanh niên.

– Cô gái kia tên Hoàng Thiên Thiên hả? Đồng chí Hoàng Thiên Thiên là người làm công tác văn hóa, cô ta không phải là người mà các người muốn làm gì thì làm. Nếu để tôi nghe thấy ai làm loạn, tôi không cần biết người đó có năng lực như thế nào thì cũng phải bị xử lý. Làm ra chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đối với danh dự đồng chí Hoàng Thiên Thiên, tôi hy vọng anh phải xin lỗi Hoàng Thiên Thiên.

Vương Trạch Vinh nhìn mọi người rồi nói:

– Đúng là không coi pháp luật ra gì. Đây là xã hội mới, chúng ta là Đảng phục vụ nhân dân, quyết không cho phép tồn tại những thứ đáng ghê tởm. Tôi muốn xem ai dám không coi pháp luật vào đâu.

Hoa Khánh Anh ngồi đó mà thấy không phản đối. Vương Trạch Vinh nói đầy lý lẽ, Hoa Lợi Quốc làm đúng là quá đáng, không thể nói ra. Vốn định mượn việc này làm thật lớn, cuối cùng đè Hạng Định xuống nhưng không ngờ Vương Trạch Vinh uy hiếp bỏ tù Hoa Lợi Quốc, còn kéo chuyện Hoàng Thiên Thiên thành làm loạn công tác văn hóa, đưa đến pháp luật. Hơn nữa Vương Trạch Vinh cũng không nghiêng về một phía mà.

Vương Trạch Vinh mà đứng về phía Hạng gia thì hai bên sẽ phải tranh đoạt, kết quả Vương Trạch Vinh người ta tỏ vẻ không đứng về phía nào, đứng ở tầm cao mà phê bình. Sao bây giờ? Hoa Khánh Anh biết không thể tiếp tục ở việc này nữa. Nếu tiếp tục thì Hoa gia sẽ xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh mắng xong liền nhìn Hoa Khánh Anh mà nói:

– Phó bộ trưởng Hoa, tôi thấy cứ như vậy đi. Người nhà mình thì về tự giáo dục, đừng làm mất mặt mọi người. Tôi tin Phó Thủ tướng Hoa cũng không vọng con cái làm loạn. Hai chúng ta nếu biết thì dù như thế nào cũng phải quản.

Hoa Khánh Anh thấy Vương Trạch Vinh cho mình bậc thang đi xuống liền vội vàng nói:

– Phó bộ trưởng Vương nói đúng.

Vương Trạch Vinh nói:

– Việc hôm nay đến đây thôi.

Nói xong Vương Trạch Vinh đứng dậy đi ra ngoài.

Hạng Định đi theo Vương Trạch Vinh mà ra, mấy tên thiếu gia đi theo Hạng Định cũng đi ra ngoài.

Hoa Khánh Anh đổi mặt nhìn chằm chằm Hoa Lợi Quốc mà nói:

– Còn đứng đó làm gì, đi.

Nói xong ả cũng đứng dậy đi ra. Vương Trạch Vinh dùng cả rắn lẫn mềm, lại không ép Hoa gia. Chuyện bị hắn làm như vậy thì việc chèn ép Hạng Định lại là hành động không biết nặng nhẹ.

Hoa Khánh Anh biết đây là biện pháp tốt nhất, như vậy hai nhà đều không bị ảnh hưởng. Trong lòng ả cũng thầm phục Vương Trạch Vinh.

Hoa Lợi Quốc lúc này cũng đang rất sợ hãi. Nghe Vương Trạch Vinh nói muốn bỏ tù mình, y biết rõ những chuyện mình làm. Chẳng may Vương Trạch Vinh thực sự ra tay thì với thế lực của đối phương đúng là sẽ làm ra. Y sợ sệt đi theo Hoa Khánh Anh ra ngoài.

Người hai bên rời đi, đám người muốn xem trò hay đều đổ mồ hôi vì ánh mắt đầy sắc bén của Vương Trạch Vinh.

Hoa Khánh Anh lúc này đã mang Hoa Lợi Quốc về nhà. Phó Thủ tướng Hoa đang chờ ở nhà và thấy hai con mặt mày khó coi đi về, ngồi đó không nói gì. Nghe Hoa Khánh Anh kể lại, Phó Thủ tướng Hoa nói:

– Thủ đoạn của Vương Trạch Vinh quá lợi hại, mắng cả hai bên, không nghiêng về phía nào. Việc này dù như thế nào thì hắn cũng chiếm thế chủ động, hai đứa không phải đối thủ rồi.

Phó Thủ tướng Hoa trước đó còn có suy nghĩ dùng việc này làm lớn, như vậy sẽ tạo lại uy danh của Hoa gia. Nhưng từ tình hình bây giờ thì có thể thấy Vương Trạch Vinh cũng nghĩ ra.

– Bố, Vương Trạch Vinh nói muốn điều tra con, bố nói nên làm như thế nào bây giờ?

Hoa Lợi Quốc rất lo lắng mà nói.

Nhìn Hoa Lợi Quốc, Phó Thủ tướng Hoa lắc đầu nói:

– Ngu, Vương Trạch Vinh chỉ nói như vậy mà thôi. Hắn dù như thế nào cũng phải nể mặt bố, dù không nể mặt bố thì cũng phải nể mặt Bí thư Lâm. Nếu thật sự muốn điều tra thì nó đã không nói ra.

– Nếu như vậy thì con không phải sợ hắn.

Hoa Lợi Quốc thở dài một tiếng.

– Bố nói với anh, bắt đầu từ bây giờ không được chọc vào Hạng Định kia nữa. Có Vương Trạch Vinh đứng sau, anh không thể chọc vào Hạng Định. Còn có, Vương Trạch Vinh người ta nói đúng, người làm công tác văn hóa là tài sản riêng của các anh à? Cứ làm loạn như vậy thì bố cũng không lo được cho anh. Trước kia kia không dạy tốt anh, bây giờ tôi nghĩ phải dùng biện pháp mạnh mới được. Làm nghề khác đi, đừng tham gia vào Tập đoàn Sang Nghệ kia.

Nhìn Hoa Khánh Anh, Phó Thủ tướng Hoa nói:

– Tuyệt đối không được chống lại Vương Trạch Vinh. Con biết đó, hắn có Hạng gia, Uông gia ủng hộ, còn có không ít ông lão ủng hộ, lực lượng sau lưng ngay cả bố cũng không thể coi thường. Tiền đồ phát triển của hắn sẽ rất mạnh.

Hoa Khánh Anh gật đầu nói:

– Bố, con cũng nghĩ như vậy.

– Xử lý như vậy cũng tốt.

Phó Thủ tướng Hoa thực ra rất hài lòng với cách xử lý này của Vương Trạch Vinh. Hai bên đều mắng, biến đây là việc mấy bọn trẻ tranh chấp, làm cho người ta thấy cả Hạng gia và Hoa gia đều coi trọng việc chính.

Ngồi xe về Hạng gia, Vương Trạch Vinh nói với Hạng Định:

– Chỉ có thể xử lý như vậy, tin rằng thằng Hoa Lợi Quốc kia sẽ không dám làm phiền Hoàng Thiên Thiên nữa.

Hạng Định cười nói:

– Vương ca, chiêu của anh quá cao. Thằng Hoa Lợi Quốc kia nhất định là sợ anh rồi. Có cần em gọi Hoàng Thiên Thiên đến không?

– Bỏ đi, một thời gian nữa rồi nói.

Vương Trạch Vinh mặc dù cũng muốn xem Hoàng Thiên Thiên bây giờ như thế nào nhưng vẫn phải nhịn. Hắn còn việc phải làm mà.

Mặc dù bị Vương Trạch Vinh mắng nhưng Hạng Định rất vui. Y biết Vương Trạch Vinh làm như vậy là để người ngoài nhìn. Đặc biệt nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh cố ý không nhớ tên Hoàng Thiên Thiên, Hạng Định cười cười một tiếng. Ngủ với người ta rồi còn ra vẻ như vậy. Vì chuyện này quan hệ đến Hoa gia nên tối đó Vương Trạch Vinh đã nói chuyện với Hạng Nam.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Hạng Nam hừ một tiếng rồi nói:

– Hạng Định bây giờ càng lúc càng không ra gì, làng giải trí rất phức tạp, bọn nó xen vào thì càng phức tạp hơn. Con nói với nó, nếu không làm hẳn hoi thì bố đóng cửa công ty.

Vương Trạch Vinh nói:

– Tương đối mà nói thì Hạng Định cũng làm việc tốt. Cho dù nó không làm ngành này thì cũng có người làm.

Hạng Nam gật đầu, ông cũng biết như vậy.

– Con xử lý như vậy là đúng. Lão Hoa là người của Bí thư Lâm, tuy y đã lui nhưng không mất lòng thì cố không để mất lòng.

Vương Trạch Vinh nói:

– Nếu điều tra Hoa Lợi Quốc thì cả Hoa Lợi Quốc và thế hực Hoa hệ cũng không tốt. Chẳng qua làm như vậy thì Bắc Kinh sẽ rất náo động và không tốt.

Hạng Nam nói:

– Cong bây giờ đã rất nổi tiếng, xử lý nhũn nhặn là tốt. Lão Hoa vừa lui nên mượn việc này tạo chút quyền uy cũng không ai trách. Không nói việc này nữa.

Thấy Hạng Nam không ngại, Vương Trạch Vinh cũng không nghĩ việc này nữa.

Hôm sau khi Vương Trạch Vinh vừa đến văn phòng, Hoa Khánh Anh đã đến nói:

– Phó bộ trưởng Vương, chuyện hôm qua sau khi về bố tôi đã mắng Hoa Lợi Quốc một trận, bảo tôi xin lỗi anh.

Vương Trạch Vinh nói:

– Hai bên đều sai mà. Hạng Định sau khi về cũng bị mắng một trận.

Hoa Khánh Anh nói thêm:

– Bố tôi bảo tôi cảm ơn anh. Nếu không có anh thì chuyện sẽ rất phức tạp.

Vương Trạch Vinh nhìn Hoa Khánh Anh mà cười nói:

– Hôm qua mắng Hoa Lợi Quốc cũng là vì tốt cho cậu ta. Mong chị không để ý.

– Nên như vậy, anh không mắng thì tôi cũng mắng nó. Tối qua tôi không rõ tình hình, bây giờ biết chuyện, tôi cũng muốn xin lỗi anh.