Chương 1090: Một lần va chạm với Chu Thế Khánh

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Trạch Vinh thật không ngờ lần đầu mình gặp Chu Thế Khánh lại là ở Ban Tổ chức cán bộ trung ương.

Vì Trương Thư Sơn xảy ra chuyện khiến bộ máy ở Bắc Kinh phải điều chỉnh, công tác khảo sát cán bộ đang được diễn ra. Vương Trạch Vinh đi đến đây báo cáo công việc Bộ Thương mại.

Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính gọi yêu cầu Vương Trạch Vinh đến báo cáo công việc, nói là Bí thư Lâm rất quan tâm tình hình công tác của bộ máy mới, muốn có tài liệu chi tiết.

Vương Trạch Vinh lần này có chuẩn bị mà tới, ngoài báo cáo còn chuẩn bị giao một vài tài liệu cho Ban Tổ chức cán bộ trung ương.

Vương Trạch Vinh vừa từ văn phòng Vương Triêu Chính đi ra thì thấy Chu Thế Khánh từ từ đi tới.

Hai người mặc dù chưa gặp nhưng cũng biết nhau.

Chu Thế Khánh hơn 50 tuổi thấy Vương Trạch Vinh đi tới liền dừng bước. Chu Thế Khánh đứng giữa lối đi, bên cạnh là thư ký của y.

Hai người này đứng im tại chỗ.

Chu Thế Khánh nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh. Lúc này trong Ban Tổ chức cán bộ trung ương có không ít người, mọi người đều đến đây báo cáo công việc. Hai người làm như vậy thì có rất nhiều người thấy.

Bắc Kinh vừa xảy ra chuyện thì rất nhiều người biết, biết đây là kết quả Chu gia và Hạng gia đấu nhau. Trong chuyện của Trương Thư Sơn thì Chu gia bị thiệt, lần này Chu Thế Khánh đối mặt Vương Trạch Vinh thì rất có thể nhân cơ hội mà phát tiết. Xem ra Chu Thế Khánh muốn chèn ép Vương Trạch Vinh.

Chu Thế Khánh là Ủy viên Bộ Chính trị, Vương Trạch Vinh mới là Ủy viên trung ương, chênh lệch quá rõ ràng. Vương Trạch Vinh thấy thế liền biết Chu Thế Khánh muốn làm mình mất mặt.

– Sao bây giờ?

Việc này vốn dễ giải quyết do cấp bậc khác nhau, mình cúi đầu là được. Nhưng tình hình bây giờ lại khác. Sau khi Trương Thư Sơn xảy ra chuyện, Chu Thế Khánh nhất định tức tối, không chừng hôm nay mình sẽ bị Chu Thế Khánh làm nhục.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ thật nhanh và như không thấy Chu Thế Khánh, nghiêng người đi vào văn phòng của phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Hứa Băng. Điều này không những làm Chu Thế Khánh mà các người muốn xem kịch đền rất ngạc nhiên. Vương Trạch Vinh này giở trò gì vậy?

Chu Thế Khánh đúng là đang rất tức giận, y đương nhiên nghe Bắc Kinh đồn về ngũ kiệt. Từ trước đến giờ y chỉ thừa nhận Tứ kiệt, cho rằng Vương Trạch Vinh không phải cùng cấp bậc.

Trương Thư Sơn xảy ra chuyện, Chu Thế Khánh lúc ấy cũng muốn bảo vệ Trương Thư Sơn. Kết quả không biết sao Hạng Nam thà chết cũng đòi động Trương Thư Sơn, Ủy ban kỷ luật Trung ương cũng quyết tâm hạ Trương Thư Sơn. Đau đầu nhất là Tổng bí thư ra tay.

Hôm nay thấy Vương Trạch Vinh ở đây, Chu Thế Khánh muốn cản đường và định làm nhục đối phương.

Bây giờ thì nên như thế nào?

Chu Thế Khánh nhìn Vương Trạch Vinh vào văn phòng Hứa Băng, lại nhìn xung quanh. Vương Trạch Vinh lúc này đã vào văn phòng Hứa Băng. Thấy Vương Trạch Vinh gõ cửa đi vào, Hứa Băng rất khó hiểu hỏi:

– Bộ trưởng Vương, có việc gì thế?

– Phó trưởng ban Hứa, tôi muốn báo cáo công việc tổ chức Bộ Thương mại với anh.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Hứa Băng có chút khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh và không rõ tại sao đối phương lại báo cáo với mình, chẳng qua trong lòng cũng vui vì đây là Vương Trạch Vinh tôn trọng mình.

– Được, tôi nghe.

Hứa Băng vừa cười vừa nói.

Hứa Băng liền đi tới ngồi xuống trước mặt Vương Trạch Vinh và chăm chú lắng nghe.

Lúc này Vương Trạch Vinh đang cười thầm trong lòng, hắn lúc ấy nhìn ra Chu Thế Khánh muốn chơi xỏ mình nên tạm thời nghĩ ra chiêu này.

Cẩn thận giới thiệu biện pháp quản lý cán bộ ở Bộ Thương mại với Hứa Băng, Vương Trạch Vinh nói lại một lần những gì mình báo cáo với Vương Triêu Chính ra.

Lúc này Chu Thế Khánh thấy thế đành phải bỏ ý định làm nhục Vương Trạch Vinh, y biết mình lại mất mặt nên rất tức giận đi vào văn phòng của Vương Triêu Chính.

Thấy Chu Thế Khánh vào văn phòng Vương Triêu Chính, rất nhiều người nhìn thấy bắt đầu bàn tán.

– Thấy không, hôm nay chút nữa là long tranh hổ đấu.

Quan sát đến ánh mắt sắc bén của Chu Thế Khánh, người này nói chuyện vẫn còn có chút giật mình.

– Chắc không có chuyện gì đâu, chẳng qua chỉ là chặn đường mà thôi. Vương Trạch Vinh cấp bậc thấp hơn mà.

– Anh không rõ rồi. Chuyện của Trương Thư Sơn là do Hạng gia toàn lực làm ra, Chu gia rất tức giận. Nếu Vương Trạch Vinh đi tới thì sẽ gặp cơn bão rất lớn. Y có thể dùng biện pháp tránh ra, tôi rất phục.

– Tránh thì nói rõ sợ đối phương, có gì phải phục.

– Từ việc này có thể thấy Vương Trạch Vinh đối phó rất khôn khéo.

Có đủ lời bàn tán nhưng có một điều mọi người cho rằng biện pháp này của Vương Trạch Vinh là biện pháp tốt nhất. Coi như không thấy Chu Thế Khánh mà tránh ra, như vậy khiến Chu Thế Khánh không tìm được mục tiên.

Vương Trạch Vinh lúc này đã báo cáo xong với Hứa Băng rồi đi ra.

Thông qua việc này, Vương Trạch Vinh thấy Chu Thế Khánh không cao như mình đánh giá.

Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì Chu Thế Khánh có thể làm Bí thư Sơn Thành, Ủy viên Bộ Chính trị thì phải rất có tâm cơ. Nhưng hôm nay thấy lại là người dễ đối phó.

Vương Trạch Vinh về văn phòng và bắt đầu vùi đầu vào công việc. Việc hôm nay hắn vứt ra bên, một Chu Thế Khánh đâu có mạnh, ngũ kiệt gì chứ. Vương Trạch Vinh thầm mắng, nếu năng lực của ngũ kiệt đều như vậy thì hắn xấu hổ vì được so sánh với bọn họ.

Thú vị chính là Bắc Kinh truyền tin ra rất nhanh. Vệ lão gia tử gọi điện bảo Vương Trạch Vinh đến Vệ gia một chuyến. Vương Trạch Vinh đến Vệ gia thì thấy ngoài Vệ lão gia tử thì mẹ Uông Phỉ cũng ở đây.

Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Vệ Thục Phân hỏi:

– Trạch Vinh, hôm nay mẹ nghe thấy một tin nói là Chu Thế Khánh muốn làm khó con, kết quả bị con hóa giải. Cụ thể là như thế nào?

Vệ Thục Phân rất quan tâm đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh nhìn Vệ lão gia tử và nói chuyện hôm nay ra.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Vệ lão gia tử nhìn hắn mà cười nói:

– Cháu làm rất đúng. Cháu và Chu Thế Khánh bây giờ có chênh lệch. Mặc dù cháu không nhất định phải sợ y nhưng cháu có thể làm như vậy thì người khác đánh giá cháu rất cao. Từ cách làm này có mấy điểm rất được. Một là khả năng linh hoạt, đây là thể hiện năng lực của cháu. Sau đó lấy lực lượng của đám người Hạng Nam, còn có lực lượng sau lưng cháu thì cháu không phải sợ Chu Thế Khánh, mà cháu lại dùng biện pháp né tránh nói rõ cháu biết nhẫn nhịn, lấy đại cuộc làm trọng. Thứ ba cháu nếu như đối đầu với Chu Thế Khánh, thì Chu Thế Khánh sẽ lấy thế đè người. Cháu dù có lý đến đâu thì cũng phải chịu. Cháu tránh ra thì cao thấp lập tức rõ ràng. Chu Thế Khánh chịu thiệt, cũng thể hiện lực lượng của cháu.

Vương Trạch Vinh không ngờ Vệ lão gia tử lại phân tích ra nhiều điểm như vậy. Vương Trạch Vinh có chút buồn cười.

Chẳng qua cẩn thận nghĩ lời Vệ lão gia tử nói thì cũng đúng. Người quan sát thấy thì nhất định sẽ nghĩ như vậy.

– Thực ra thông qua chuyện hôm nay, cháu thấy Chu Thế Khánh không phải người có năng lực quá mạnh.

Vương Trạch Vinh nói suy nghĩ của mình ra.

Vệ lão gia tử gật đầu nói:

– Ông cũng nghe nói bây giờ đang bàn về ngũ kiệt. Nói bọn họ không có năng lực thì là nói dối, năng lực có nhưng quan trọng là một điểm cháu không hiểu. Bọn họ vừa sinh ra đã có địa vị cao hơn người khác nên khả năng ứng phó tình hình kém đi. Hôm nay thực ra đối với Chu Thế Khánh là rất đột nhiên, đột nhiên gặp cháu nên trong lòng muốn gây chuyện. Y không có chuẩn bị nên trong lúc nhất thời dùng cách này. Nhưng y không ngờ cháu lại vào văn phòng của Hứa Băng.

Vệ Thục Phân cũng cười nói:

– Bọn họ thiếu nhất chính là cách làm vô lại của cơ sở, mà cách này thì Trạch Vinh có nhiều kinh nghiệm nhất.

Nghe hai người nói chuyện, Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ, không biết bọn họ khen hay chê hắn.

Vệ lão gia tử cười nói:

– Trạch Vinh, đừng nghĩ cách làm đó là không tốt. Là người làm chính trị thì sẽ đối mặt với rất nhiều tình hình phức tạp, cách này là năng lực rất quan trọng. Không có năng lực này thì muốn ứng phó tốt với sự tình đột nhiên là rất khó khăn.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đến việc khác. Chu Thế Khánh lần này không thực hiện được ý đồ thì y nhất định sẽ nghĩ cách khác, sau này kiểu gì cũng có tranh đấu.

Đây có phải nói rõ ngũ kiệt sẽ ngầm đấu nhau?