Chương 849: Quách sư phụ tới

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cục Tôn giáo Thường Hồng là cơ quan nghèo, Cục trưởng Phổ Vân Hà trước đây là một Phó chủ tịch huyện nhưng không biết sao lại xuống dốc. Nhìn những người khác tiến bộ, trong lòng y rất buồn bực. Y biết mình không thể tiến bộ là do không có chỗ dựa mạnh, tìm kiếm chỗ dựa là chuyện y buồn bực nhất. Ai có thế lực nhất Thường Hồng, kẻ ngu cũng biết là Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh. Phổ Vân Hà cũng muốn tạo quan hệ với Bí thư Vương nhưng đâu có dễ.

Phổ Vân Hà muốn làm ra thành tích để được Bí thư Vương thấy.

Tâm trạng không tốt nên sáng sớm hôm đó Phổ Vân Hà chạy đến Thanh tuyền quan xem mặt trời mọc.

Y rất thích ngắm mặt trời mọc, mỗi khi thấy mặt trời mọc lên là Phổ Vân Hà rất vui vẻ.

Sau khi xem xong mặt trời mọc, Phổ Vân Hà cảm thấy tâm trạng nhẹ đi nhiều.

Ngồi trong Thanh tuyền quan, Phổ Vân Hà vừa uống trà vừa nói chuyện với quản sự của nơi này.

– Bích Vân đạo trưởng, nghe nói quý quan rất khí thế.
Phổ Vân Hà nói.

Bích Vân đạo trưởng là người trông rất đạo mạo, nhìn thoáng qua hai bố con một già một trẻ ở bên mà cười nói:
– Thanh tuyền quan cũng tốt hơn trước nhiều.

Phổ Vân Hà có quan hệ tốt với Bích Ngọc đạo trưởng, Bích Ngọc đạo trưởng cười nói:
– Vân Hà cũng coi như là đại đệ tử của tôi, tôi cũng truyền cho cậu ta bài tập luyện dưỡng sinh.

Bích Ngọc đạo trưởng cười ha hả nói:
– Vậy là tốt rồi, Vận Lâm cũng coi như đệ tử của tôi, hai người quan hệ cho tốt.

– Ồ.
Phổ Vân Hà nhìn lão già mới khoảng 50, y đúng là không biết nên gọi như thế nào.

Quách Vận Lâm lần này đi cùng con gái đến Thanh tuyền quan chơi. Biết Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng, con gái ông là Quách Tinh Chi cũng muốn đến xem Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng là như thế nào.

Quách Vận Lâm sao không nhìn ra Phổ Vân Hà không coi mình ra gì nên cười nói:
– Không sao, chúng tôi chỉ là người bình thường.

Bích Vân đạo trưởng nói:
– Vận Lâm, môn quy có yêu cầu của môn quy, sao có thể nói là người bình thường. Ngay cả Vương Trạch Vinh là quan lớn như vậy khi gặp anh cũng phải gọi là sư phụ.

Phổ Vân Hà mới đầu còn không quá để ý, nghe Bích Vân đạo trưởng nói như vậy, y cũng thấy Trung Quốc có truyền thống tôn sư trọng đạo nên vội vàng nói:
– Sư thúc tổ nói đúng.

Vừa nói xong y đột nhiên có phản ứng, một cái tên không ngừng xuất hiện trong đầu y.

– Vương Trạch Vinh …

Phổ Vân Hà nhìn chằm chằm vào Quách Vận Lâm.

Ông lão này là sư phụ của Vương Trạch Vinh.

Cả người Phổ Vân Hà run lên.

Y đang không ngừng than thở:
– Vương Trạch Vinh là đồng môn của mình. Bí thư Vương là sư huynh đệ với mình.

Y đứng bật dậy cúi người chào Quách Vận Lâm:
– Đệ tử Phổ Vân Hà kính chào sư thúc.

Quách Vận Lâm có chút sửng sốt, vội vàng đỡ Phổ Vân Hà rồi nói:
– Không nên như vậy.

– Sư thúc, sư thúc tổ nói đúng, lễ không thể không có. Là đệ tử Thanh tuyền quan, tôn sư trọng đạo là điều đệ tử hiểu.

Bích Ngọc đạo trưởng vuốt râu của mình, trên mặt nở nụ cười. Phổ Vân Hà là quan chức mà làm được như vậy là rất tốt.

Mọi người vừa uống trà vừa nói các chuyện đâu đâu.

Phổ Vân Hà đang rất kích động.

Thấy Bích Ngọc đạo trưởng và Bích Vân đạo trưởng nói chuyện vui vẻ, Phổ Vân Hà cười nói với Quách Vận Lâm:
– Sư thúc, ngài không mấy khi đến đây được một lần, đệ tử mang ngài đi thăm quan tình hình.

Quách Tinh Chi khó hiểu hỏi:
– Ở đây không phải có đạo sĩ sao? Sao chúng tôi dám làm phiền anh.

– Ha ha, tôi cũng quen ở đây.

Bích Ngọc đạo trưởng cười nói:
– Để Vân Hà mang hai người đi đi.

Phổ Vân Hà dọc đường đi giới thiệu cảnh vật khắp nơi.

– Không ngờ Cục trưởng Phổ cũng hiểu văn hóa Đạo gia như vậy.
Quách Tinh Chi không nhịn được mà khen.

Phổ Vân Hà có chút đắc ý. Quách Tinh Chi do tập luyện hàng ngày nên thân hình rất đẹp. Phổ Vân Hà được cô khen nên rất vui.

Đương nhiên Phổ Vân Hà có mục đích chủ yếu là nghe tình hình Vương Trạch Vinh từ bọn họ.

– Sư thúc, vừa rồi ngài nói Bí thư thị ủy Thường Hồng Vương Trạch Vinh là đệ tử của ngài?
Thấy mọi người đã quen biết, Phổ Vân Hà hỏi.

– Ha ha, Trạch Vinh tập Thái cực quyền với tôi một thời gian, cậu ta gọi tôi là sư phụ.
Quách Vận Lâm gật đầu nói.

Là thật.

– Sao không thông báo cho Bí thư Vương?
Phổ Vân Hà hỏi.

– Bỏ đi, cậu ta bây giờ là lãnh đạo nên rất bận, không nên làm phiền.

Phổ Vân Hà không nghĩ như vậy, nếu không nhân cơ hội này tạo quan hệ với Phổ Vân Hà thì mình sao tìm được cơ hội như vậy nữa.

– Sư thúc sai rồi, theo đệ tử biết thì Bí thư Vương rất trọng tình nghĩa. Nếu như hai vị tới Thường Hồng không thông báo thì Bí thư Vương nhất định không vui.

Quách Tinh Chi nói:
– Con cũng muốn gặp Trạch Vinh, Cục trưởng Phổ nói đúng.

– Cái này. Lần trước bố đã hẹn với Trạch Vinh là mang đi gặp sư phụ của bố, đáng tiếc lúc ấy cậu ta đột nhiên có việc. Lần này coi như một cơ hội.

– Cứ như vậy đi, đệ tử sẽ đi thông báo với Bí thư Vương.
Phổ Vân Hà nói xong liền vội vàng đi ngay.

– Cục trưởng Phổ này đúng là người nhiệt tình.
Quách Tinh Chi nhìn Phổ Vân Hà vội vàng rời đi rồi nói.

Hai vị đạo trưởng đều hiểu ý gật đầu.

Phổ Vân Hà lái xe rất nhanh nên hơn nửa tiếng đã đến được Thị ủy. Bình thường vốn phải đi mất gần tiếng.

Khương Tắc Xương vừa lúc chuẩn bị xuống lầu thì thấy Phổ Vân Hà vội vàng tới, y khó hiểu hỏi:
– Cục trưởng Phổ, có chuyện gì thế?

Phổ Vân Hà thấy là Khương Tắc Xương liền vội vàng nói:
– Trưởng ban thư ký Khương, đúng là có chuyện gấp. Sư phụ của Bí thư Vương tới và muốn gặp Bí thư Vương.

Khương Tắc Xương biết việc này nên nói:
– Là sư phụ Quách Vận Lâm?

Phổ Vân Hà bây giờ càng thêm yên tâm.

Nghĩ đến Tô Hành Chỉ không nhất định biết việc này, Khương Tắc Xương nói:
– Như vậy đi, tôi mang anh đi.

Nghe Khương Tắc Xương nói Quách Vận Lâm tới, Phổ Vân Hà vui mừng nói:
– Bọn họ đang ở đâu? Sao đến Thường Hồng mà không liên lạc với tôi?

Khương Tắc Xương nói:
– Là Cục trưởng cục Tôn giáo Phổ Vân Hà nói, cụ thể thì tôi không rõ.

– Mau gọi anh ta vào.

Phổ Vân Hà kích động đi vào văn phòng Vương Trạch Vinh. Đây là lần đầu hắn vào đây, y đang rất kích động vì không ngờ mình có quan hệ kia với Bí thư Vương.

Sau khi biết tình hình, Vương Trạch Vinh đứng dậy nói với Phổ Vân Hà:
– Mang tôi đi gặp sư phụ.

Ngồi trong xe Vương Trạch Vinh, Phổ Vân Hà cảm thấy mình đang rất vui sướng.

– Cục trưởng Phổ, nếu không phải anh báo tin thì tôi còn không biết bọn họ đến Thường Hồng.

Đối với Quách Vận Lâm, Vương Trạch Vinh vẫn luôn cảm kích ông.

– Bí thư Vương, đây là việc tôi nên làm.
Phổ Vân Hà cung kính nói.

Dù sao ngồi trong xe không có việc gì, Vương Trạch Vinh hỏi Phổ Vân Hà về tình hình công tác tôn giáo ở Thường Hồng.

Phổ Vân Hà có năng lực mạnh, y báo cáo công việc tôn giáo toàn Thường Hồng rất chi tiết.

Vương Trạch Vinh một bên nghe Phổ Vân Hà báo cáo, một bên quan sát y. Nghe xong y báo cáo, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu.

– Ừ, rất được, thông qua báo cáo của anh, tôi cảm thấy công tác Tôn giáo do anh làm rất tốt, đạt thành tích nhất định. Bây giờ Thường Hồng đang phát triển, các loại tư tưởng tiến vào, công tác tôn giáo rất quan trọng.

– Bí thư Vương, Quan chủ Thanh tuyền quan và Quan chủ Ngưu Thanh quan là huynh đệ.
Phổ Vân Hà nói.

Vương Trạch Vinh nhớ tới lần trước Quách Vận Lâm muốn mang mình đi gặp Quan chủ Ngưu Thanh quan, không ngờ Quan chủ Thanh tuyền quan cũng là một cao thủ.

– Ồ, còn có việc này.
Vương Trạch Vinh nói.

Phổ Vân Hà nói:
– Bí thư Vương, tôi đang học dưỡng sinh ở Thanh tuyền quan, coi như đệ tử của Thanh tuyền quan.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Như vậy xem ra chúng ta là đồng môn.

– Không dám.
Phổ Vân Hà đang rất hưng phấn.

– Sau này hai chúng ta phải cùng tập dưỡng sinh.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

– Còn xin nhờ Bí thư Vương chỉ đạo nhiều.
Phổ Vân Hà thở dài một tiếng, coi như đã tạo được quan hệ với Vương Trạch Vinh.