Chương 1360: Nam Điền lên cấp là tất nhiên

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong nhà Vương Trạch Vinh, người Vương Hệ đều tới đó. Nhìn các Lãnh đạo tỉnh ủy ngồi đây, Vương Trạch Vinh đúng là bất đắc dĩ.

Đối với việc quan chức sau khi hết giờ làm liền chạy tới nhà mình thì Vương Trạch Vinh rất phản cảm. Nhưng xã hội đều là như vậy, nếu không để bọn họ tới thì bọn họ sẽ nghĩ anh có cái nhìn với bọn họ, không chừng còn ảnh hưởng tới công việc.

Sau khi nói chuyện mấy việc trong tỉnh, Vương Trạch Vinh cố gắng dùng lời khôn khéo đuổi bọn họ về.

Thấy Long Hương Băng ra dọn một loạt chén, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Đám người này hôm nào cũng tới thì đúng là muốn mạng của hắn.

– Bí thư Vương, khi nào Hàm Yên tới Nam Điền vậy?

Long Hương Băng đứng ra sau lưng bóp trán cho Vương Trạch Vinh rồi nói.

– Hàm Yên đã được điều tới Liên đoàn lao động tỉnh, rất nhanh sẽ tới Nam Điền.

Vương Trạch Vinh dựa vào lòng Long Hương Băng, cuối cùng đã được thả lỏng.

Long Hương Băng đáng lẽ sẽ tới chỗ Tiểu Giang, nhưng Lữ Hàm Yên lại nói không thể thiếu Long Hương Băng lo việc nhà.

Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được lo lắng trong lòng của Long Hương Băng nên nói:

– Không sao đâu.

Long Hương Băng nói:

– Hàm Yên có mang Tiểu Dư tới không anh?

– Tiểu Dư cũng sẽ tới, mấy đứa bé cần cô ấy trông. Lúc đó em sẽ có thêm không ít việc.

Chuông cửa lại vang lên, Long Hương Băng liền chạy ra mở cửa.

Lần này đến là Ninh An Quý và Mã Yến Đống, đây đều là nhân viên trung tâm của Vương Hệ tại Nam Điền.

Thấy bọn họ tới, Vương Trạch Vinh nhìn phòng khách rồi nói:

– Vào thư phòng nói chuyện.

Sau khi ba người ngồi xuống, Ninh An Quý nói với Vương Trạch Vinh:

– Bí thư Vương, tôi phát hiện tình hình Nam Điền có chút phức tạp.

Ninh An Quý xuất thân là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nên khá mẫn cảm với tình hình của tỉnh.

Vương Trạch Vinh đưa cho mỗi người điếu thuốc rồi nói:

– Anh nhìn ra vấn đề gì?

– Việc này cũng không quá rõ. Tôi chỉ nghe nói trong thời gian này chủ tịch Ngụy càng lúc càng cứng rắn bên chính quyền.

Mã Yến Đống cũng nói:

– Tôi nghe thấy một chút tình hình. Nghe thấy Phó chủ tịch tỉnh Văn không ngừng tìm người nói chuyện. Tuy đều là về công việc nhưng như vậy là ủng hộ người ủng hộ y.

Mặc dù đây đều là đoán và không nói rõ vấn đề gì, có thể người khác sẽ không để ý nhưng Vương Trạch Vinh đã thấy nên thầm gật đầu vì hai người này rất nhạy cảm.

Nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh cũng không hỏi sao bọn họ biết tình hình của đám người Ngụy Trung Hoa. Chẳng qua hai người Ninh An Quý cũng không phát hiện ra đám Ngụy Trung Hoa liên kết với nhau.

Ninh An Quý vui vẻ nói:

– Bí thư Vương, tốc độ phát triển của Nam Điền đang rất nhanh, mọi người đều cố gắng dồn tài chính và kỹ thuật vào. Các công ty tới Nam Điền đầu tư càng lúc càng có thực lực mạnh, các tập đoàn lớn nước ngoài cũng không ngừng tiến vào. Từ chỉ tiêu kinh tế mấy tháng nay thì thấy tăng lên rất nhiều.

Mã Yến Đống nói:

– Bí thư Vương, lần này có nhiều cán bộ từ tỉnh ngoài học tập trở về, chúng tôi đã đưa đến bổ sung bộ máy các nơi. Có bọn họ tham gia thì đội ngũ cán bộ Nam Điền sẽ tăng mạnh về tốt chất.

Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không đặt nhiều tâm tư ở việc này.

Đối với Vương Trạch Vinh mà nói, hắn rõ tình hình Nam Điền. Mọi người làm bao công việc nếu không phát triển mạnh thì phí công sao. Vương Trạch Vinh cổ vũ hai người rồi tiễn bọn họ ra.

Lúc này còn có không ít cán bộ ngồi bên ngoài phòng khách. Vương Trạch Vinh mất hơn tiếng mới làm mọi người về hết.

Thấy trong nhà không còn ai, Vương Trạch Vinh nói với Long Hương Băng:

– Như vậy là không được, sau này có ai tới mà anh không đồng ý thì không cho bọn họ vào.

Long Hương Băng cười nói:

– Em nghe anh.

Lúc này Cục trưởng cục tin tức Ban Tuyên giáo Trung ương Ngô Kim Thành đột nhiên gọi tới.

Vương Trạch Vinh vừa nghe điện, Ngô Kim Thành lập tức nói:

– Bí thư Vương, hôm nay Ban Tuyên giáo Trung ương tổ chức hội nghị đẩy mạnh tuyên truyền Nam Điền. Nội dung trung tâm chính là thể hiện rõ tình hình phát triển kinh tế của Nam Điền.

Vương Trạch Vinh nghe vậy không khỏi động tâm, đây là tạo dư luận, Trung ương đang muốn tạo thế để Nam Điền lên cấp.

– Tình hình công việc của anh bây giờ thế nào?

Vương Trạch Vinh quan tâm hỏi.

– Cũng được, chỉ là không thoải mái khi công tác với Bí thư Vương.

Vương Trạch Vinh cười nói:

– Cố gắng làm tốt, Ban Tuyên giáo Trung ương là nơi có thể tạo được thành tích.

Ngô Kim Thành cũng chỉ là thông báo tin tức với Vương Trạch Vinh mà thôi. Tuy y biết Vương Trạch Vinh có các con đường khác mà biết việc này, nhưng mình báo cáo hay không đó chính là vấn đề thái độ.

Vương Trạch Vinh vừa dập máy thì nhận được điện của Vệ Hồng Lâm gọi tới:

– Trạch Vinh, chuyện Bắc Cát rốt cuộc là như thế nào?

Vệ Hồng Lâm vừa mở miệng đã hỏi chuyện Bắc Cát.

Đối với ông lão này, Vương Trạch Vinh rất phục, ông làm bất cứ chuyện gì cũng không ảnh hưởng tới lợi ích của hắn. Đối với Vệ gia mà nói thì hắn càng phát triển càng có lợi cho Vệ gia.

Vương Trạch Vinh liền nói tình hình Bắc Cát ra cho Vệ Hồng Lâm nghe.

Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Vệ Hồng Lâm nói:

– Trạch Vinh, theo ông hiểu thì từ sau khi hội nghị của Bộ Chính trị kia thì có một vài phái có suy nghĩ. Bây giờ có một tư tưởng đang chiếm ưu thế đó là Nam Điền nhất định lên cấp. Nhưng sau khi Nam Điền lên cấp thì người nào được lợi phải bàn sau.

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu:

– Vậy là như thế nào ông?

– Đó chính là giảm ảnh hưởng của cháu ở Nam Điền.

Vương Trạch Vinh liền nghĩ tới tình hình của đám người Ngụy Trung Hoa liền hiểu. Thì ra có một đám người đang hoạt động rất tích cực.

Không nghe thấy Vương Trạch Vinh nói chuyện, Vệ Hồng Lâm nói:

– Bây giờ có một số người rất lo lắng vì cháu. Mục đích là muốn ngăn cản cháu vào Bộ Chính trị.

– Có lẽ đây là tiếp tục của hội nghị lần trước mà.

Vương Trạch Vinh hiểu tuổi trẻ cũng không quá tốt, dễ bị người ghen ghét.

– Đúng thế, lần trước đám Ngô Tán Lâm muốn cháu rời khỏi Nam Điền. Lần này bọn chúng lén hoạt động rất tích cực, mục đích là muốn tạm đã thay đổi đó là điều cháu khỏi Nam Điền. Chỉ cần cháu điều khỏi Nam Điền thì dù cháu có bản lĩnh đến đâu thì muốn vào Bộ Chính trị là rất lâu. Chỉ cần đạt được mục đích này thì cháu sẽ khó có thể vào Bộ Chính trị.

– Vậy là sao ông?

Vương Trạch Vinh hỏi. Hắn không ngờ đối phương lại nghĩ như vậy. Nếu là như vậy thì kiểu gì đối phương cũng gây chuyện.

Vệ Hồng Lâm nói:

– Việc này ông vừa biết từ chỗ Lão bí thư. Đám Lô Ninh Quốc có ý thành lập Đặc khu ở Hải đảo. Cháu cũng biết các hải đảo phía nam là một khu vực rộng lớn. Bọn họ muốn thăng cấp một nơi thành tỉnh, sau đó liền thành lập một thành phố ở đây, các loại chính sách còn tốt hơn Đặc khu. Nội dung cụ thể thì ông không biết nhưng có một điều đó là muốn biến nơi này thành nóng bỏng nhất. Bọn họ đưa ra điểm quan trọng chọn cháu làm lãnh đạo ở đó. Cho rằng có kinh nghiệm phát triển kinh tế rất tốt, cháu tới đó sẽ làm nơi này phát triển nhanh chóng.

Vương Trạch Vinh chửi thầm trong lòng, vấn đề này đúng là rất được, đầu tiên đưa ra một chuyện làm người ta sáng mắt, sau đó đưa mình tới đó với sự vinh dự lớn lao. Chỉ cần hắn rời khỏi Nam Điền, vậy hắn không còn bao quan hệ với Nam Điền nữa.

– Lão bí thư nói sao về việc này ông?

– Cháu cũng biết Lão bí thư từ trước đến giờ vẫn hy vọng các nơi đều có thể nhanh chóng phát triển. Phương án này đúng là rất được, nếu thực sự thực hiện sẽ khiến hải đảo phát triển mạnh, hơn nữa còn là nơi cung cấp nhân tài. Đây là việc lớn nên Lão bí thư cũng động tâm. Chẳng qua đối với đề nghị cháu tới đó thì Lão bí thư không tỏ thái độ.

Bây giờ Vương Trạch Vinh đã hiểu tại sao quan khí đám Lãnh đạo tỉnh ủy Nam Điền thay đổi. Có lẽ gia tộc của bọn họ đã được đám Lô Ninh Quốc liên hệ. Mục đích của mọi người đó là muốn đẩy hắn ra khỏi Nam Điền.

– Trạch Vinh, đây là việc lớn, đây là vấn đề rất quan trọng với sự phát triển của cháu, cần điều động lực lượng thì phải làm.

Vệ Hồng Lâm quan tâm nói.

– Cháu biết nên làm như thế nào.

Vương Trạch Vinh biết việc này có lẽ đám người Hạng Nam vẫn chưa biết.

Đây là một âm mưu kín kẽ, đây là muốn đột nhiên đẩy hắn ra khỏi Nam Điền.

Sau khi Vệ Hồng Lâm dập máy, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Tuy nói lực lượng sau lưng hắn không nhỏ nhưng mấy gia tộc này thầm hợp sức và đột nhiên gây chuyện thì không chừng hắn sẽ bị đẩy khỏi Nam Điền.

Ngụy Trung Hoa nhất định hiểu việc này, bọn họ biết quyết không thể khiến Nam Điền mất ổn định, bảo sao bọn họ vẫn chú ý phát triển kinh tế. Mục đích rất rõ ràng sau khi mình đi thì bọn họ sẽ ngồi hái đào.

Bây giờ Nam Điền nhất định sẽ lên cấp, bởi vì trong này có lợi ích của nhiều gia tộc. Ai cũng muốn Nam Điền lên cấp, nhưng cuối cùng ai là người hái đào thì mỗi người có suy nghĩ của riêng mình. Bây giờ muốn đẩy hắn sang bên thì mọi người đều có chỗ tốt.

Chỉ cần hắn không vào Bộ Chính trị thì sẽ không thể uy hiếp đám Lô Ninh Quốc, cơ hội của bọn họ lại nhiều hơn vài phần. Giữa bọn họ đã có sự nhất trí.

Chỉ sợ không biết tình hình, sau khi biết thì Vương Trạch Vinh lại không lo lắng. Một lần nữa nhìn quan khí của mình, Vương Trạch Vinh rất tự tin và thầm nghĩ cứ để mọi người hoạt động đi.