Chương 1293: Liên hệ với Bí thư Vương

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tình hình ở Thành phố Lâm Mang rất nhanh đã được điều tra ra. Trong việc tham ô tiền trợ cấp thì do Thị ủy chỉ thị bằng miệng. Cho nên các huyện mới dám làm như vậy.

Mọi người bây giờ đang nhìn về phía Vương Trạch Vinh. Ai cũng biết Trần Ba là người của Vương Trạch Vinh. Trần Ba là một Bí thư thị ủy, xử lý người này như thế nào phải do Vương Trạch Vinh quyết định.

Ai cũng biết Vương Trạch Vinh luôn niệm tình cũ, vì thế đối với Trần Ba thì mọi người đoán có lẽ là tiếng sấm lớn, mưa nhỏ. Còn có nhiều người bàn tán cùng lắm Vương Trạch Vinh chỉ điều Trần Ba đến thành phố khác, cũng không xử lý mạnh.

Vương Trạch Vinh nhận được tài liệu của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đưa tới và cẩn thận đọc.

Càng đọc, hắn càng cảm thấy Thành phố Lâm Mang có nhiều vấn đề.

Nhìn Trần Ba đứng trước mặt, Vương Trạch Vinh rất tức giận mà nói:

– Trần Ba, tôi nói anh thế nào đây. Anh nhìn Thành phố Lâm Mang đi. Tôi đưa anh vào vị trí Bí thư thị ủy là hy vọng anh làm tốt công tác, nhưng anh làm gì? Công tác của anh là làm cho mọi người nhìn sao?

Trần Ba cũng biết lần này khó có thể qua cửa, trong lòng rất hối hận sớm biết như vậy thì không làm nhiều việc như vậy.

– Trên tỉnh đã nắm giữ các tình hình ở Thành phố Lâm Mang. Mặc dù nói anh không có vấn đề gì về kinh tế nhưng trong các chính sách, đặc biệt là sử dụng tiền trợ cấp là rất quá đáng. Anh là Bí thư thị ủy thì có thể tùy ý sử dụng tiền trợ cấp sao?

– Bí thư Vương, tôi sai rồi. Tôi vốn định dùng một chút, sang năm sẽ bù lại nhưng không ngờ tạo ảnh hưởng lớn như vậy.

– Chấp nhận tổ chức điều tra đi.

Vương Trạch Vinh xua tay nói.

Trần Ba tái mặt biết tất cả đã không thể cứu vãn, y cố nói:

– Bí thư Vương, tôi vẫn nghe lời ngài.

– Đồng chí Trần Ba, anh phải nhớ chúng ta là cán bộ Đảng viên, phải nghe lời tổ chức. làm bất cứ việc gì cũng không được đi ngược lại chỉ thị của Trung ương.

Nhìn Trần Ba cúi đầu đi ra, tâm trạng Vương Trạch Vinh cũng không tốt.

Trên tỉnh hành động rất nhanh, bộ máy Thị ủy Lâm Mang thay đổi hoàn toàn.

Bộ máy Thành phố Lâm Mang điều chỉnh nhanh như vậy đã tạo ảnh hưởng tới bộ máy các huyện bên dưới.

Trong lúc nhất thời cán bộ các huyện đều trở nên lo lắng, không ngừng có người tìm cửa.

Bí thư huyện ủy Ngưu Lan – Trịnh Kiến Lâm cùng chủ tịch huyện Chu Trung Hòa đều giật mình. Bọn họ không ngờ bộ máy thành phố điều chỉnh nhanh như vậy, thoáng cái thay đổi cả bộ máy.

Lo nhất chính là Trịnh Kiến Lâm. Y nghe thấy Bí thư tỉnh ủy Vương rất không hài lòng với việc sử dụng tiền trợ cấp nên thay đổi bộ máy Thị ủy. Nghĩ đến tình hình trong huyện, Trịnh Kiến Lâm rất lo lắng.

Đến lúc này mọi người trong huyện đột nhiên phát hiện hành động Phó chủ tịch huyện Ngụy Quý Tài và Hà Tranh lần trước là quá sáng suốt.

– Tiểu Ma, gần đây có báo cáo công việc với Bí thư Vương không?

Nói chuyện một lúc, Ngụy Quý Tài cười cười mà hỏi Ma Nhân Lễ.

– Em vẫn không dám gọi.

Ma Nhân Lễ lắc đầu nói.

Ngụy Quý Tài sa sầm mặt nói:

– Tiểu Ma, tôi phải phê bình cậu. Bí thư Vương lúc ấy nói chuyện với cậu nhiều như vậy, ngài hy vọng chính là xã Cảnh Mục Thương phát triển tốt. Phải biết xã Cảnh Mục Thương được Bí thư Vương đặt nhiều hy vọng. Các cậu phải nghĩ xem làm như thế nào phát triển. Phương án cậu vừa mang tới thì tôi đã xem, rất tốt. Chúng ta phải báo cáo phương án này với Bí thư Vương. Trong Huyện ủy người khác dù không ủng hộ, tôi sẽ ủng hộ cậu.

Mắt Ma Nhân Lễ sáng lên mà nói:

– Thầy, lần này em đã làm ra một phương án phát triển, cũng nhờ Hà Bân giúp giới thiệu một số chuyên gia trong thành phố. Nếu như dựa theo phương án này mà làm thì em tim trong thời gian này xã Cảnh Mục Thương sẽ giải quyết được vấn đề ăn, mặc. Đồng thời Phó chủ tịch Hà cũng đã chuyên môn tới xã Cảnh Mục Thương kiểm tra công việc một lần. Sau đó Phó chủ tịch Hà nói chuyện với em và rất ủng hộ.

– Ha ha, lão Hà đúng là theo kịp tình hình.

Ngụy Quý Tài cười cười một tiếng. Y đương nhiên hiểu ý của Hà Tranh. Hà Tranh này có lẽ từ con mà biết quan hệ giữa Ma Nhân Lễ và Bí thư Vương, đây là mong thông qua Ma Nhân Lễ để quan hệ với Bí thư Vương.

– Tiểu Ma, tôi đã xem thì thấy phương án về tổng thể là được. Tôi thấy cậu lập tức gọi cho Bí thư Vương, báo cáo tình hình một chút. Tôi tin Bí thư Vương sẽ hài lòng với phương án này.

Ma Nhân Lễ nhìn Ngụy Quý Tài mà nói:

– Thầy, em nên nói gì?

– Ha ha, có như thế nào thì nói như vậy. Tin rằng Bí thư Vương rất muốn biết phương án thoát nghèo của xã Cảnh Mục Thương.

Mới đầu Ma Nhân Lễ còn chưa kịp có phản ứng, nhưng thấy Ngụy Quý Tài nhiệt tình như vậy, hắn mới biết suy nghĩ của Ngụy Quý Tài. Ma Nhân Lễ cười cười một tiếng, thầy giáo của mình xem ra cũng muốn nhờ mình.

Nhìn Ngụy Quý Tài, Ma Nhân Lễ nghĩ thầm vị thầy của mình cũng được, khuyết điểm duy nhất là hơi hám lợi. Chẳng qua Ngụy Quý Tài đã là Phó chủ tịch huyện thì cũng chưa bao giờ làm hại quần chúng. Nếu Ngụy Quý Tài có thể lên chức thì sẽ có lợi cho quần chúng nhân dân.

Ma Nhân Lễ biết hôm nay phải giúp ông thầy.

Nhìn Ma Nhân Lễ gọi cho Bí thư tỉnh ủy, Ngụy Quý Tài còn khẩn trương hơn cả Ma Nhân Lễ, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động giống như đây là con đường phát triển của mình.

Ma Nhân Lễ cũng rất lo lắng, lo Bí thư Vương sẽ không hài lòng.

Sau khi nghe thấy tiếng của Vương Trạch Vinh, Ma Nhân Lễ ngồi thẳng người rồi lớn tiếng nói:

– Bí thư Vương, tôi là Tiểu Ma, Ma Nhân Lễ ở xã Cảnh Mục Thương.

Vương Trạch Vinh đang ngồi trong nhà xem thời sự, nghe thấy Ma Nhân Lễ tự xưng là Tiểu Ma liền cười cười một tiếng. Ma Nhân Lễ này lớn hơn mình không ít mà xưng như vậy làm Vương Trạch Vinh dở khóc dở cười.

Ngụy Quý Tài nhìn Ma Nhân Lễ mà ánh mắt đã đổi. Y đột nhiên phát hiện học trò của mình cũng không hoàn toàn ngay thẳng, cũng có cách của bản thân.

– Đồng chí Ma Nhân Lễ, có chuyện gì?

Vương Trạch Vinh có ấn tượng tốt đối với Ma Nhân Lễ này.

– Bí thư Vương, là như thế này, chúng tôi đã làm ra một phương án thoát nghèo cho xã Cảnh Mục Thương. Lần trước ngài từng yêu cầu tôi là có tình hình gì thì báo cáo với ngài. Nếu không làm phiền thì tôi xin báo cáo phương án một chút.

Ma Nhân Lễ rất cung kính nói.

Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy liền vui vẻ. Hắn thầm nghĩ xem ra Ma Nhân Lễ là cán bộ hết lòng vì công việc.

Ma Nhân Lễ liền báo cáo với Vương Trạch Vinh. Lúc này trong nhà Ngụy Quý Tài có hai thân tín của y. Một là Trưởng phòng Chiêu thương Lý Tường, một người còn lại là Phó chánh văn phòng Ủy ban huyện Tần Lâm. Hai người này đều nhìn ra Trịnh Kiến Lâm cùng Chu Trung Hòa không được nên muốn tới chỗ Ngụy Quý Tài nghe ngóng tình hình.

Vào nhà thấy Ma Nhân Lễ ngồi đó nói chuyện điện thoại giống như báo cáo tình hình xã Cảnh Mục Thương.

Bọn họ đang định nói chuyện thì Ngụy Quý Tài xua tay chỉ ghế và không có ý cho bọn họ nói chuyện.

Lúc này Ma Nhân Lễ đã báo cáo xong phương án rồi nói:

– Bí thư Vương, phương án này Phó chủ tịch huyện Ngụy Quý Tài rất chú ý. Tôi đang đến nhà báo cáo với Phó chủ tịch Ngụy Quý Tài. Phó chủ tịch Ngụy Quý Tài nghe nói ngài quan tâm nên bảo tôi báo cáo với ngài.

Nghe Ma Nhân Lễ nói như vậy, ánh mắt mọi người liền đổi khác, hai người kia rất khó hiểu. Ngụy Quý Tài lại rất kích động và nghĩ Ma Nhân Lễ này dù sao cũng là thân tín của mình, lúc quan trọng nhất không bỏ mình. Y biết những lời này rất quan trọng. Chỉ cần Bí thư Vương nhớ tên mình, như vậy mình sẽ phát triển mạnh.

Vương Trạch Vinh nghe vậy liền biết ý của Ma Nhân Lễ. Nghĩ đến Ma Nhân Lễ cần triển khai công việc thì phải có người ủng hộ. Vương Trạch Vinh liền nói:

– Anh đưa máy cho đồng chí Ngụy Quý Tài, tôi nói chuyện vài câu.

Nghe Bí thư tỉnh ủy Vương muốn nói chuyện với mình, tay Ngụy Quý Tài run lên, cố hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hơi cúi lưng nói:

– Bí thư Vương, tôi là Ngụy Quý Tài huyện Ngưu Lan.

Ngụy Quý Tài nói mà thấy như đang trên mình, y đang không ngừng nói mình đã liên lạc được với Bí thư Vương.