Chương 312: Sự khẳng định của Thủ Tướng

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Luân chuyển đất đai hiện giờ đã tiến hành thí điểm các nơi, người ở phía dưới không biết nhưng các thành viên ở trung ương thì lại rất chú ý tới việc này. Tuy rằng công tác Luân chuyển đất đai đã bắt đầu làm thí điểm nhưng mà hầu hết mọi người đều không nhìn ra được hướng đi cuối cùng của việc này. Bởi vậy, bài báo này liền được mọi người tranh nhau đọc.
Chuyện liên quan đến Luân chuyển đất đai là chuyện mà Thủ tướng chú ý nhất, đây là vấn đề liên quan đến các chính sách quan trọng về quốc nội. Từ bài báo mà Tân Hoa Xã đưa tới, Thủ tướng nghiền ngẫm từng câu từng chữ một, thỉnh thoảng còn đánh dấu lại vài chỗ trên bài báo.

Sau khi xem xong, Thủ tướng nói với thư ký:
– Thông báo cho ủy ban tỉnh Sơn Nam, tôi muốn nghe bọn họ báo cáo về công tác Luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường.

Thủ tướng muốn nghe báo cáo của tỉnh Sơn Nam, ủy ban tỉnh Sơn Nam lập tức nhận được thông báo.

Chủ tịch tân nhậm của Sơn Nam là Lữ Kính Tân nhận được thông báo này không dám chậm trễ, lập tức chạy tới chỗ Phùng Nhật Hoa báo cáo.

Thủ tướng muốn nghe việc Luân chuyển đất đai của huyện Đại Phường?

Phùng Nhật Hoa cũng không ngờ một Thủ tướng cực kỳ bận rộn lại nghĩ tới chuyện Luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường, bối rối nhìn về phía Lữ Kính Tân.

Lữ Kính Tân nói:
– Nghe nói gần đây công tác Luân chuyển đất đai của huyện Đại Phường được phóng viên của Tân Hoa Xã ghi vào tin tức tham khảo nội bộ.
Hắn hiểu được sự nghi hoặc của Phùng Nhật Hoa nên vội vàng giải thích.

Phùng Nhật Hoa lập tức hiểu rõ nguyên nhân Thủ tướng muốn nghe báo cáo, liền hỏi Lữ Kính Tân:
– Lão Lữ, Thủ tướng muốn nghe báo cáo, lão nhất định phải chú trọng việc này. Vấn đề này liên quan đến năng lực làm việc của tỉnh Sơn Nam, thời gian báo cáo chính là ngày kia. Tranh thủ mấy ngày này lão nhanh chóng hệ thống hóa lại vấn đề Luân chuyển đất đai và nông dân thoát nghèo ở huyện Đại Phường, làm thành tài liệu tường tận, báo cáo phải có lý có cứ.

Sau khi tiễn Lữ Kính Tân, Phùng Nhật Hoa suy tính lại lợi hại của chuyện này rồi gọi cho chánh văn phòng tỉnh ủy, an bài một số công việc về chuyện này. Hắn tin rằng Thủ tướng sau khi nghe báo cáo thì một số chính sách lớn sẽ xuất hiện, vì huyện Đại Phường đã được liệt vào trọng điểm nên mình phải càng quan tâm tới chuyện của huyện Đại Phường.

Phùng Nhật Hoa lại gọi điện thoại cho bí thư thị ủy Quán Hà là Tiền Dịch Tài, dặn dò bố trí công tác ở huyện Đại Phường.

Tiền Dịch Tài cũng thấy kỳ quái, công tác ở huyện Đại Phường sao lại do đích thân bí thư Phùng đến bố trí. Sau khi đáp ứng rồi vẫn không yên tâm, do quan hệ đến chuyện của Vương Trạch Vinh nên hắn lập tức bấm số của Hạng Nam, đem tình hình khác thường này của Phùng Nhật Hoa báo cáo cho Hạng Nam.

Nghe Tiền Dịch Tài nói xong, Hạng Nam lập tức minh bạch nhân quả, nói với Tiền Dịch Tài:
– Đây là việc trung ương rất coi trọng.

Hạng Nam cũng không có nói rõ tình hình mà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu như vậy.

Hóa ra là do Hạng Nam tác động! Tiền Dịch Tài cũng không ngốc, hiểu rõ việc này chắc là do Hạng Nam đứng đằng sau động tay động chận, mục đích chính là muốn nâng con rể của mình lên, xem ra mục đích đã đạt được rồi.

Sau khi hiểu rõ tình hình, tâm trạng của Tiền Dịch Tài cũng rất tốt, nếu huyện Đại Phường khiến cho lãnh đạo cấp cao chú ý thì bản thân mình là lãnh đạo cấp trên của huyện Đại Phường cũng sẽ được coi trọng, đây là chuyện tốt!

Còn đang nghĩ xem làm thế nào thì thu được lợi ích nhất thì Ngũ Toa Đức gọi điện tới.

– Bí thư Tiền, ủy ban tỉnh vừa thông báo một tin tức, yêu cầu thành phố Quán Hà phải gửi email toàn bộ tài liệu về việc Luân chuyển đất đai và nông dân thoát nghèo của huyện Đại Phường trước sáng ngày mai, hơn nữa còn yêu cầu bí thư huyện ủy huyện Đại Phường là Vương Trạch Vinh cũng phải lên tỉnh ngay lập tức.

Nhận được thông báo yêu cầu Vương Trạch Vinh lên tỉnh ngay lập tức này thì Ngũ Toa Đức liền nhíu cả mày, khả năng của Vương Trạch Vinh thật khủng, làm sao lại liên hệ trực tiếp được lên tận tỉnh cơ chứ!

Tiền Dịch Tài nói:
– Việc này anh cứ sắp xếp đi, tài liệu đều đang có sẵn, có thể đem chỉnh sửa lại rồi hẵng báo lên, những gì huyện Đại Phường làm được là thật sự, nhất quyết không được phá hỏng chỗ nào.

Các ban ngành thuộc ủy ban thành phố Quán Hà nhanh chóng bận rộn, nội dung đều chỉ có một đó là làm tài liệu về huyện Đại Phường.

Lên trên tỉnh, Vương Trạch Vinh đã sớm được bố vợ thông báo mục đích yêu cầu mình lên rồi.

Ngày hôm qua Hạng Nam gọi điện thoại tới, nói một ít tình hình đã phát sinh ở bên trên liên quan tới tỉnh Sơn Nam cho Vương Trạch Vinh biết. Lão cũng muốn giúp đỡ Vương Trạch Vinh một phen, rất nhiều chuyện ở bên trên mà Vương Trạch Vinh không biết được, sau khi nghe xong mới biết việc mình Luân chuyển đất đai đã được cấp trên coi trọng.

Bài báo không ngờ lại được đưa vào tham khảo nội bộ! Vương Trạch Vinh thực sự cảm thấy tò mò về việc này, vốn còn tưởng chỉ là một cuộc phỏng vấn như bình thường, ai ngờ kết quả lại thành như vậy. Xem ra lãnh đạo cấp cao hết sức coi trọng những gì đã xảy ra ở huyện Đại Phường.

Lần này tỉnh gọi mình lên báo cáo công tác chắc là nguyên nhân cũng vì chuyện báo cáo lên trên.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đến, Nhâm Trạch Hải ở văn phòng ủy ban tỉnh gật gật đầu với hắn, làm một trong những phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh nên hắn ở đây cũng có chỗ dựa sau lưng, cũng được nghe khá nhiều chuyện không tốt về Vương Trạch Vinh, nên lúc này cũng cảm thấy kỳ quái vì sự có mặt của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh sau khi đến nơi cũng xem như là được mở rộng tầm mắt, văn phòng của phó chánh văn phòng cũng có 7, 8 gian, còn có một văn phòng chánh văn phòng ở giữa. Thấy có nhiều văn phòng như vậy nên Vương Trạch Vinh thực sự không biết mình nên tới chỗ nào để báo danh.

– Phó chánh văn phòng Nhâm, tôi nên tới chỗ nào đây?
Vương Trạch Vinh có hơi nhức đầu nên đành phải tìm tới chỗ Nhâm Trạch Hải.

Nhâm Trạch Hải không biết Vương Trạch Vinh đến vì mục đích gì, sau khi hỏi rõ liền nói:
– Tôi dẫn anh đến văn phòng thư ký hỏi.
Ở trụ sở ủy ban nhân dân tỉnh, văn phòng thư ký là nơi chuyên phục vụ cho chủ tịch tỉnh, nếu Vương Trạch Vinh là do đích thân chủ tịch tỉnh điểm danh thì chắc là muốn báo cáo công tác cho chủ tịch tỉnh.

Nhâm Trạch Hải cũng cảm thấy thành phố Quán Hà có ý đồ, chỉ để một mình Vương Trạch Vinh tới.

– Trạch Vinh, huyện Đại Phường phát triển rất tốt, lần này chắc là chủ tịch tỉnh muốn nghe công tác tiến hành của cậu, hãy cố gắng báo cáo.

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã tới văn phòng thư ký.

– Sao phó chánh văn phòng Nhâm lại chạy tới đây. Có chuyện gì à?
Lãnh đạo phụ trách văn phòng thư ký là Lâm Tiến, nhìn thấy Nhâm Trạch Hải đến thì tỏ ra rất nhiệt tình.

Bên trong văn phòng cũng có không ít người đang vùi đầu vào làm việc. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đến mọi người cũng không hề tỏ ra bất ngờ gì cả.

– Anh Lâm, đây là đồng chí Vương Trạch Vinh bí thư huyện ủy huyện Đại Phường. Nghe nói ủy ban tỉnh thông báo mời tới, tìm không thấy địa điểm để báo danh. Ha ha.
Nhâm Trạch Hải giới thiệu.

– Ồ! Anh chính là đồng chí Vương Trạch Vinh à.
Lâm Tiến nói với Nhâm Trạch Hải:
– Chủ tịch tỉnh đang chờ, cảm ơn lão đệ đã dẫn đồng chí ấy tới.

Nhìn thấy Nhâm Trạch Hải rời đi, Lâm Tiến mỉm cười nói:
– Đồng chí Vương Trạch Vinh, bởi vì chuyện cấp bách nên trình tự cũng bỏ đi một ít. Lần này chủ tịch tỉnh mời đồng chí tới mục đích là muốn hiểu rõ một cách toàn diện công tác của huyện Đại Phường. Chờ một lát nữa chủ tịch sẽ trích thời gian để đặc biệt nghe báo cáo, đồng chí hãy chuẩn bị một chút.
Việc này cũng quá cấp bách nên không còn cách nào khác là gọi thẳng Vương Trạch Vinh tới.

Nói xong lời này, Lâm Tiến đi tới văn phòng trưởng ban thư ký.

Văn phòng của trưởng ban thư ký hết sức rộng rãi, vừa mới tiến vào Vương Trạch Vinh liền cảm nhận được áp lực cường đại của lãnh đạo cấp cao, mặc dù đã trải qua nhiều tình cảnh nhưng tinh thần của hắn vẫn hoàn toàn chấn động.

Tiến vào nơi này, nhìn thấy một đám thư ký đang bận rộn, Vương Trạch Vinh cảm thấy bị áp lực liền ngồi hồi tưởng lại công tác của huyện Đại Phường, lát nữa báo cáo với chủ tịch tỉnh là một đại sự, nhất định mình không thể để xảy ra sai lầm gì.

Một lúc sau có người nói với Vương Trạch Vinh:
– Trưởng ban thư ký mời đồng chí vào phòng làm việc.

Trưởng ban thư ký Cổ Kiến Hồng là một người tầm hơn 50 tuổi, vóc dáng không cao nhưng nhìn qua thì rất là uy nghiêm. Vương Trạch Vinh sau khi bước qua cánh cửa thì hắn vẫn đang vùi đầu xuống bàn làm việc, ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi đợi tới khi hắn xử lý xong đống tài liệu kia mới nói với Vương Trạch Vinh:
– Sở dĩ lần này mời đồng chí đến là do một mình đồng chí làm công tác thí điểm ở huyện Đại Phường nên chắc có kinh nghiệm. Chủ tịch cần nội dung về phương diện này, đồng chí chuẩn bị một chút đi, mười phút sau chủ tịch sẽ gặp.
Nói rõ sự tình qua dăm ba câu, sau đó hắn hỏi một ít tình hình huyện Đại Phường, đặc biệt là chuyện có liên quan đến việc huyện Đại Phường thoát ngheo thì hỏi rất nhiều.

Thấy Vương Trạch Vinh không hề khiếp đảm giống như những người khác ở dưới huyện, Cổ Kiến Hồng cũng thầm gật đầu khen. Hắn cũng đã gặp qua một ít lãnh đạo huyện, khi nghe nói được chủ tịch gặp mặt nói chuyện thì đều kích động vạn phần. Biểu hiện của Vương Trạch Vinh rất được, đúng là một người đã trải việc đời.

Đối với tình hình của Vương Trạch Vinh thì Cổ Kiến Hồng cũng có biết đôi chút, biết hắn là con rể bí thư cũ, nên trong lòng thầm nghĩ chắc là Vương Trạch Vinh cũng học hỏi được không ít từ Hạng Nam.

Trong văn phòng chủ tịch tỉnh, Lữ Kính Tân giương mắt nhìn về phía Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh còn rất trẻ, hắn mỉm cười ý bảo Vương Trạch Vinh và Cổ Kiến Hồng ngồi xuống.

Lữ Kính Tân là một người hơn 50, giọng nói hết sức to lớn, cả người tràn trề sinh lực và toát ra một sức hấp dẫn có thể làm cho người ta cảm thấy nể trọng một cách tự nhiên.

Cảm nhận được thái độ này của Lữ Kính Tân, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy bề ngoài vị chủ tịch tỉnh cũng tràn ngập sự hấp dẫn.

Hai ngày nay Lữ Kính Tân cũng rất bận rộn, ngoài trừ phải xử lý công việc bình thường thì phần lớn tinh lực đều dành để hiểu rõ tình hình huyện Đại Phường, tài liệu cũng đã xem không ít nên về cơ bản là hiểu biết được khá sâu. Hôm nay cho gọi Vương Trạch Vinh tới mục đích chính là muốn nghe báo cáo cụ thể của người phụ trách làm thí điểm này.

– Tiểu Vương, huyện Đại Phường thí điểm Luân chuyển đất đai là công tác trọng yếu hạng nhất của Quốc vụ viện, công cuộc thí điểm này đã qua hơn nửa năm, Quốc vụ viện rất coi trọng chuyện này nên đặc biệt hội họp để nghe tỉnh Sơn Nam báo cáo về việc này. Tôi đã xem tài liệu của các đồng chí gửi lên, năng lực công tác là rất lớn, thành tích cũng khả quan, điều này đã chứng tỏ các đồng chí đã tốn nhiều công sức về việc này, mời đồng chí tới là để nói đến những thí dụ cụ thể và các vấn đề còn tồn tại trong huyện khi làm thí điểm.
Nhanh chóng đi vào trọng điểm, Lữ Kính Tân ngồi tại chỗ chăm chú lắng nghe, Cổ Kiến Hồng thì lấy sổ ra cẩn thận ghi chép.

Đối với việc này thì Vương Trạch Vinh có thể nói là há miệng là có thể nói ra, nghe thấy mình phải báo cáo chính là mấy thứ này liền trình bày theo ý nghĩ.

Lữ Kính Tân chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại hỏi một chút.

Sau khi nghe Vương Trạch Vinh báo cáo xong, vẻ mặt của Lữ Kính Tân cũng không thể hiện gì, chỉ nói với Vương Trạch Vinh:
– Như vậy đi, chiều nay tôi tới Bắc Kinh báo cáo công tác, đồng chí đi cùng với tôi, có lẽ khi cần thì đồng chí sẽ báo cáo một ít.

Lữ Kính Tân chính là phòng ngừa nhỡ Thủ tướng muốn nghe một cái gì đó cụ thể thì có thể cho Vương Trạch Vinh nói một chút.

Thủ tướng rõ ràng là rất để tâm tới việc Luân chuyển đất đai, còn đặc biệt dành riêng thời gian để nghe Lữ Kính Tân báo cáo về chuyện Luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường.

Nội dung báo cáo của Lữ Kính Tân càng thêm tường tận hơn so với tài liệu, sau khi nghe xong Thủ tướng liền nói:
– Tôi đã xem tài liệu, công tác Luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường đã được bắt đầu trước khi Quốc vụ viện đồng ý cho thí điểm.

Nghe nói như thế Lữ Kính Tân liền đổ mồ hôi, vội vàng nói:
– Là chúng tôi quản lí không tốt, xin Thủ tướng phê bình.

Xua xua tay, Thủ tướng nói:
– Cải cách cần có người mạnh dạn đi đầu, nghe nói bí thư huyện ủy huyện Đại Phường là Vương Trạch Vinh là một đồng chí còn rất trẻ, từ tài liệu có thể thấy là một người dám nghĩ dám làm. Thông qua việc Luân chuyển đất đai, hơn phân nửa nông dân huyện Đại Phường đã giải quyết được vấn đề cơm ăn, thực sự là rất giỏi!

Lữ Kính Tân tán đồng nói:
– Chúng tôi cũng đã kiểm chứng rồi, nông dân huyện Đại Phường thông qua việc Luân chuyển đất đai và khai phá các loại thì về cơ bản đã có thể tự cung tự cấp.

Thủ tướng đột nhiên cười nói:
– Lần này anh tới cùng Vương Trạch Vinh tới chứ?

Lữ Kính Tân gật đầu nói:
– Tôi lo bản thân báo cáo không tỉ mỉ nên đưa đồng chí ấy đến mục đích là để Thủ tướng hỏi.
Hắn chắc chắn là thủ tưởng đã biết rõ tình hình đoàn người của mình.

Thủ tướng quay sang hỏi người đứng gần đó:
– Lát nữa có kế hoạch gì không?

– Thưa Thủ tướng, sẽ hội kiến với Thủ tướng Ăng-gô-la.

Nhìn về phía Lữ Kính Tân, Thủ tướng cười nói:
– Vốn định gặp mặt Vương Trạch Vinh nhưng lại không có thời gian! Tỉnh Sơn Nam các anh phải quan tâm và trân trọng những đồng chí trẻ tuổi, đối với một đồng chí đã làm ra thành tích thì phải hết sức ủng hộ công tác. Hôm nay sau khi nghe xong báo cáo của đồng chí, tôi tin chắc công tác Luân chuyển đất đai của huyện Đại Phường sẽ cung cấp cho chúng ta kinh nghiệm, đồng thời còn đưa ra được không ít vấn đề còn tồn tại, rất có giá trị tham khảo.
Đây rõ ràng là một lời thừa nhận, tán thành đối với công tác của huyện Đại Phường, công tác của Vương Trạch Vinh.

Đến chỗ Vương Trạch Vinh đang chờ, nét mặt của Lữ Kính Tân tươi như hoa. Lần này có thể nhận được khen ngợi của Thủ tướng đều là nhờ có người đồng chí trẻ tuổi trước mắt làm ra thành tích.

Hảo cảm của Lữ Kính Tân đối với Vương Trạch Vinh liền tăng lên rất nhiều.

Vương Trạch Vinh tới Bắc Kinh cũng chính là một thủ hạ đắc lực, hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trong khi mình ngồi ở đây, đơn thuần chỉ ngồi trên xe hộ tống Lữ Kính Tân trở về tỉnh Sơn Nam.

Thấy Vương Trạch Vinh trở về, Nhâm Trạch Hải nói:
– Hôm nay đừng đi vội, chờ lát nữa tôi hẹn vài người bạn học, mọi người tụ tập gặp nhau.

Mấy người mà Nhâm Trạch Hải hẹn gặp đều là những bạn học cũ ở khóa học Thanh niên xuất sắc trước kia.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, tất cả mọi người đều náo nhiệt hẳn lên.

Nhâm Trạch Hải đối với việc Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh cũng cảm thấy hứng thú, nhỏ giọng hỏi:
– Lần này lên Bắc Kinh làm được gì?
Bởi vì mọi người đều khá thân mật nên hắn liền hỏi thẳng luôn.

Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
– Chẳng gặp được người nào, lên máy bay ngồi, rồi lên xe ngồi đi một vòng lại quay về!

Tào Hưng Hạo vội hỏi chuyện gì.

Sau khi Nhâm Trạch Hải nói rõ tình hình, Tào Hưng Hạo hưng phấn nói:
– Trạch Vinh à, việc này chắc chắn là có lợi với cậu, cậu nghĩ mà xem, chủ tịch tỉnh sau khi đi ra thì tươi cười, vậy chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ công tác của chủ tịch tỉnh đã được cấp trên tán thành, sở dĩ lần này đưa cậu tới chắc là chủ yếu để báo cáo công tác Luân chuyển đất đai của huyện Đại Phường. Nói cách khác, lần này huyện Đại Phường các cậu đã được cấp trên tán thưởng.

Vương Trạch Vinh không nói gì mà chỉ mỉm cười nghe bọn hắn bàn luận, loại phân tích này hắn cũng đã sớm biết. Lúc ấy nhìn thấy Lữ Kính Tân hớn hở từ bên trong đi ra thì hắn biết chắc là công tác huyện Đại Phường đã được cấp trên khen ngợi.

Sau một hồi bàn luận, khi vào trong buồng vệ sinh thì Nguyễn Dũng cũng đi theo, nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh à, e là Quán Hà sắp có động đất, câu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó.

Vương Trạch Vinh nghe nói như thế, trong lòng kinh hãi, vội hỏi:
– Có tin tức gì mới không?

Nguyễn Dũng nói:
– Cụ thể thì không rõ lắm, tôi nghe nói vụ án của Điền Mông Lực liên lụy đến không ít lãnh đạo, chắc là lão Khoái cũng không thoát khỏi liên quan.

Nguyễn Dũng có thể nói với mình nhiều như vậy đủ thấy tình ý rồi, Vương Trạch Vinh cảm kích nói:
– Đa tạ lão ca nhắc nhở.

Nguyễn Dũng vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh, nếu như Quán Hà phát sinh chuyện gì thì chắc sẽ là một cơ hội cho Vương Trạch Vinh.

Trở lại bàn rượu, Vương Trạch Vinh và Nguyễn Dũng cũng không có bàn lại chuyện Quán Hà, mọi người hiếm khi mới tụ tập được với nhau, chủ đề bàn luận rất nhiều.

Lưu Á Động cười nói với Vương Trạch Vinh:
– Tôi còn mới một người quen đến đây, cậu nhất định biết.

Vương Trạch Vinh nói:
– Không biết là ai thế?

Lưu Á Động cười ha ha nói:
– Tới rồi cậu sẽ biết.

Vừa cười vừa ra mở cửa, chỉ thấy Lữ Hàm Yên từ bên ngoài đi vào.

Không ngờ Lưu Á Động lại mời vợ mình đến, Vương Trạch Vinh cười nói:
– Em đến đó ư?

Lữ Hàm Yên khi nhìn thấy là Vương Trạch Vinh thì vui mừng nói:
– Lưu ca nói anh tới gặp gỡ bạn học, muốn dẫn em tới gặp mọi người.

Mấy người bạn học ở đây sau khi biết là con gái của Hạng Nam thì đều nhiệt tình tiếp đón, tuy rằng đều gặp qua Lữ Hàm Yên thế nhưng ngồi cùng một chỗ nói chuyện thì lại là lần đầu tiên.

Ở vị trí bên cạnh Vương Trạch Vinh còn một chỗ trống, Lữ Hàm Yên liền ngồi xuống.

Vừa ngồi xong Lữ Hàm Yên liền hỏi nhỏ Vương Trạch Vinh:
– Lần này tới Bắc Kinh có thu hoạch được gì không, có tới thăm nhà được không?

Vương Trạch Vinh nói:
– Chẳng tới được chỗ nào, đi một vòng tới Bắc Kinh rồi quay về!

Lữ Hàm Yên nói:
– Mẹ nghe nói anh về liền mua một ít thuốc bổ, bảo là muốn hấp cách thủy để cho anh uống.

– Tôi nói hai người này không nên thân mật ở chỗ này nhé, để chúng tôi ghen ghét là không được đâu.
Chu Duy Chính cười trêu.

Lữ Hàm Yên nghe thấy liền đỏ bừng mặt, cả người càng lộ vẻ xinh đẹp.

Lưu Á Động nói:
– Trạch Vinh à, cậu thật là may mắn, vợ của cậu là người phụ nữ đầu tiên của Ủy ban kế hoạch và phát triển của chúng tôi. Nếu để cho những người trẻ tuổi kia biết được cậu đã hái được đóa hoa này thì chắc sẽ tìm cậu liều mạng mất!

Lữ Hàm Yên cũng không còn dáng vẻ như khi còn ở huyện Khai Hà nữa, cũng dám nói đùa, đáp lời Lưu Á Động:
– Lưu ca, Lưu phu nhân cũng là một đại mỹ nữ, nghe nói người thầm mến cũng rất nhiều.

Lưu Á Động cười phá lên ha ha, đối với người vợ của mình thì hắn cũng rất hài lòng.

Có sự gia nhập của mỹ nữ, không khí trên bàn rượu lập tức náo nhiệt hẳn lên. Tất cả mọi người đều là người trong quan trường nên chủ đề bàn luận cũng không ngoài việc quan trường.

Sau khi ăn cơm xong, bởi vì sự có mặt của Lữ Hàm Yên nên mọi người cũng không có sắp xếp các hoạt động buổi tối.

Cùng Lữ Hàm Yên tay trong tay đi dạo trên đường phố của tỉnh, Lữ Hàm Yên nghiêng đầu tựa vào vai Vương Trạch Vinh nói:
– Trạch Vinh, em thực sự hi vọng ngày nào cũng được ở bên cạnh anh.

Vương Trạch Vinh thở dài nói:
– Người ở trong quan trường, thân không biết nơi đâu!

Lữ Hàm Yên nói:
– Em cũng không muốn làm quan to gì cả mà chỉ muốn cả nhà ở bên nhau là được.

Lữ Hàm Yên vẫn luôn luôn có xu thế không muốn tranh đấu.
Trạch Vinh đi vào phòng làm việc của Tiền Dịch Tài, lần này là do Dịch Tài nghe báo cáo tình hình lên tỉnh.

– Ngồi đi.
Tiền Dịch Tài chỉ vào sô pha ý bảo Vương Trạch Vinh ngồi xuống còn mình thì đang nghe điện thoại.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống.

Một lát sau, Tiền Dịch Tài đặt điện thoại xuống, nét mặt thể hiện sự biến hóa rất lớn, giống như là vừa nói một chuyện quan trọng qua điện thoại.

– Trạch Vinh, chuyện cậu lên tỉnh lần này tôi cũng biết cơ bản, trung ương rất coi trọng việc Luân chuyển đất đai, các cậu phải cố gắng hết sức mà làm.

Đây thực ra cũng chỉ là nói cho có thể diện, Vương Trạch Vinh gật đầu đáp ứng.

Trầm tư một chút, Tiền Dịch Tài nói:
– Bất kể chuyện gì xảy ra thì huyện Đại Phường đều phải làm tốt công việc, trọng tâm chính là việc Luân chuyển đất đai, đồng thời cũng phải ổn định bộ máy.
Lời này ám chỉ rằng có chuyện gì sắp phát sinh.

Bất kể chuyện gì xảy ra? Vừa nghe thấy vậy, Vương Trạch Vinh lập tức nói:
– Bí thư Tiền, có một chuyện tôi cảm thấy nên báo cáo với ngài.

Hắn cho rằng chuyện của Điền Mông Lực liên lụy trọng đại, nên trợ giúp Tiền Dịch Tài.

– Ồ, chuyện gì?
Tiền Dịch Tài hỏi.

– Bí thư Tiền, là như thế này. Tôi được mấy người bạn học trên tỉnh nói cho một tin tức. Nói là vụ án của Điền Mông Lực liên lụy đến rất nhiều người.

Nghe được lời này của Vương Trạch Vinh thì trong lòng Tiền Dịch Tài rất hưng phấn. Điều này chứng tỏ rằng Vương Trạch Vinh rất trung thành với mình.

– Trạch Vinh, chắc cậu cũng đã nghe được một ít. Việc này cậu càng phải nắm chắc huyện Đại Phường, không để huyện Đại Phường xuất hiện điều gì ảnh hưởng đến công tác của cậu. Không sai, người liên lụy bởi chuyện của Điền Mông Lực khá nhiều, e là trên thành phố cũng sẽ dính một ít. Trạch Vinh à, có đủ trình độ chính trị hay không, có năng lực khống chế toàn cục hay không thì mấu chốt chính là việc này đó.

Lời này hoàn toàn chính là coi Vương Trạch Vinh trở thành thủ hạ tâm phúc.

Từ phòng làm việc của Tiền Dịch Tài đi ra, Vương Trạch Vinh thầm tính toán trong lòng một số việc sắp tới.

Khoái Phú Quyền e là cũng sẽ dính vào vụ này! Vương Trạch Vinh liền gạt bỏ ý định sang chỗ Khoái Phú Quyền chào hỏi. Hắn cũng không quá muốn đi gặp Khoái Phú Quyền, cũng không phải hắn hám lợi mà cảm thấy phiền toái của mình đã quá nhiều rồi, có thể lại dính vào cái phiền toái khác.

Chuyện đời thực đúng là khó mà biết được, ghét của nào trời trao của ấy, Khoái Phú Quyền gọi điện thoại tới.

– Trạch Vinh, nghe nói cậu vừa lên thành phố, tôi có chút việc muốn nói với cậu.

Nghe được giọng nói của Khoái Phú Quyền, Vương Trạch Vinh do dự một chút nói:
– Tôi sẽ tới chỗ Bí thư Khoái.

Khoái Phú Quyền vội vàng nói ra một địa điểm.

Sau khi xe chuyển bánh, Vương Trạch Vinh đi tới quán trà mà Khoái Phú Quyền nói.

Bên trong chỉ có một mình Khoái Phú Quyền, Vương Trạch Vinh vừa vào cửa thì thấy hắn đang cúi đầu hút thuốc, thần sắc có phần tiều tụy. Hiện giờ Khoái Phú Quyền hoàn toàn không có thần thái phấn chấn nữa mà nhìn qua trông như một ông già.

– Ngồi đi.
Chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh, Khoái Phú Quyền liền nói:
– Lão đệ, lần này lão ca nguy hiểm rồi.

Biết Khoái Phú Quyền nghe được một ít tình hình, Vương Trạch Vinh vẫn hỏi:
– Khoái ca, có phải chuyện của Mông Lực liên lụy đến anh không?

Thở dài một hơi, Khoái Phú Quyền nói:
– Nếu chú đã biết thì anh cũng không dấu chú, việc này đích thực có liên quan đến anh.

Mặc dù Khoái Phú Quyền là một người hám lợi nhưng Vương Trạch Vinh vẫn có hảo cảm với hắn vì trước nay vẫn luôn giúp đỡ mình. Chuyện trên quan trường chính là như vậy, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng, nguyên nhân Khoái Phú Quyền đối xử tốt với mình từ trước tới nay thì Vương Trạch Vinh biết rõ. Chẳng qua, dù biết dụng ý này nhưng hắn có thể không ngừng trợ giúp mình thì ân tình bên trong cũng lớn.

– Có dính vào sâu hay không?

– Lão đệ à! Chuyện Hác Duệ Quân lên tỉnh học chính là do anh làm, chú không trách anh hủy đi chỗ dựa của chú chứ?
Khoái Phú Quyền nói.

Quả nhiên là hắn làm, Vương Trạch Vinh cũng không muốn hỏi tiếp về chuyện này, hắn vẫn rất quan tâm đến tình hình của Khoái Phú Quyền.

– Khoái ca, vì sao vậy?

– Ai, ở bên ngoài anh có bao một người phụ nữ, không hiểu sao Điền Mông Lực lại biết được rồi theo dõi và chụp ảnh để uy hiếp anh, nên anh đành phải giúp hắn làm chuyện đó.
Khi nói ra lời này thì Khoái Phú Quyền tỏ ra khá hối hận.