Chương 1544: Gọi như thế nào

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ra khỏi nhà Lý Kiền Ý, Vương Trạch Vinh thấy Thư Ý có chút do dự nên nói:

– Sao thế.

Thư Ý lo lắng nói:

– Mẹ em tới Bắc Kinh.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền biết nguyên nhân Thư Ý do dự. Nhất định là mẹ Thư Ý muốn gặp mình.

– Em thấy sao?

Vương Trạch Vinh muốn nghe suy nghĩ của Thư Ý.

– Thân phận của anh đặc biệt, em nghĩ rằng không nên gặp.

Thư Ý do dự một chút, trong lòng cô hy vọng Vương Trạch Vinh gặp mẹ mình, nhưng lại lo Vương Trạch Vinh có suy nghĩ khác.

Vương Trạch Vinh đúng là không muốn đi nhưng nhìn vẻ mặt của Thư Ý, Vương Trạch Vinh nói:

– Dù sao đi gặp một chút cũng được.

Thư Ý nghe vậy thì rất vui, cô không biết nói gì.

Thư Ý hiểu rõ một điều nếu Vương Trạch Vinh tới gặp mẹ mình, tức là nói rõ hắn nhận mình. Đây là chuyện rất quan trọng.

Thấy vẻ mặt kích động của Thư Ý, Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói:

– Đừng nghĩ nhiều, em bây giờ là người phụ nữ của tôi.

Vương Trạch Vinh nói đầy khí phách nhưng Thư Ý lại vui vẻ. Cô khẽ dựa vào tay Vương Trạch Vinh, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Bảo vệ của Vương Trạch Vinh bây giờ không thể rời hắn quá xa, mấy chiếc xe chạy quanh Vương Trạch Vinh và tới biệt thự của Thư Ý.

Đối với bảo vệ của mình, Vương Trạch Vinh rất yên tâm, bọn họ đều được hắn cẩn thận lựa chọn và quan sát.

Nhìn con gái đột nhiên khoác tay một người đi vào, Tào Lệ Lộ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cẩn thận nhìn thì thấy là Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh tới không báo trước, Tào Lệ Lộ vội vàng dọn quần áo ở trên ghế, vừa dọn vừa nói với Vương Trạch Vinh:

– Tôi vừa lấy nên hơi lộn xộn.

Vương Trạch Vinh có chút buồn cười.

– Tiểu Ý, em giúp một chút đi.

– Bí thư Vương, anh ngồi trước, Tiểu Ý, mau rót trà cho Bí thư Vương.

Tào Lệ Lộ lớn tiếng nói với Thư Ý.

Thấy Thư Ý định tới giúp mình, Tào Lệ Lộ nói:

– Con để đó, mẹ tự làm được rồi.

Vừa nói chị vừa ôm lấy đống quần áo đi vào phòng ngủ.

– Vương ca, anh ngồi đi.

Thư Ý rót trà mang tới.

Lúc này Tào Lệ Lộ đã đi ra nói:

– Bí thư Vương cũng thích xem tin thị trường chứng khoán?

Vương Trạch Vinh cười nói:

– Chương trình này thực ra không có tác dụng mấy, hầu hết đều là một số công ty tự quảng cáo mà thôi.

Tào Lệ Lộ nói:

– Nhìn vẫn hơn là không xem mà. Không xem thì nói cái gì cũng không biết, mang tiền đi đệ tử loạn. Xem thì có lẽ còn biết hướng mà đệ tử, còn có thể thu được một chút lãi.

Nhìn Tào Lệ Lộ, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ khó trách Thư Ý đẹp như vậy, đây là di chuyền từ mẹ.

– Cô có khỏe không?

Vương Trạch Vinh tìm mãi mới nghĩ ra gọi như thế này.

Tào Lệ Lộ vội vàng nói:

– Tôi vẫn khỏe. Cũng may là nhờ anh, nếu không có anh thì lão Thư nhà tôi lần này xong rồi.

Vương Trạch Vinh nói:

– Từ trước đến giờ tà không thể thắng chính, Thị trưởng Thư theo tôi biết là quan tốt, người tốt sẽ được trời phù hộ.

Thư Ý thấy Vương Trạch Vinh và mẹ mình nói chuyện vui vẻ nên cô cũng vui.

– Bí thư Vương, Tiểu Ý nhà tôi từ nhỏ được chiều quen, còn mời anh bỏ qua cho nó nhiều, có gì làm không đúng thì anh nói với chúng tôi.

Vương Trạch Vinh nghe vậy thì có chút mất tự nhiên vì giống như mình là giáo viên vậy.

Mấy người đang nói chuyện thì Thư Đạo Lâm lại đang có chút tức giận. Ninh Thành Vũ bị bắt khiến nhiều người nhìn chằm chằm vào chức Phó thị trưởng thường trực. Đương nhiên mọi người cho rằng Thư Đạo Lâm có khả năng lớn nhất. Nhưng nhiều ngày như vậy, trên tỉnh ngoài việc Cố Quốc Sơn điều đi, còn đâu Thị xã Hàng không có biến hoá gì. Điều này làm cho Thư Đạo Lâm cảm thấy dày vò. Y thật không biết Tỉnh ủy có đề bạt mình không?

Làm Thư Đạo Lâm buồn bực nhất là biết rõ con rể mình là Ủy viên Bộ Chính trị nhưng vẫn không liên lạc được. Bà vợ lên Bắc Kinh vài hôm mà vẫn không có tin tức.

Thư Đạo Lâm lần đầu tiên phát hiện cảm giác này rất khó chịu.

Nghe tiếng gõ cửa, Thư Đạo Lâm đi tới mở thì thấy lão Dương xách theo một thùng đi tới.

– Thị trưởng Thư, đây là cá mới bắt được từ sông Thanh Hà, là thứ tốt, tôi liền mang tới để ngài ăn.

Thấy lão Dương làm thế, Thị trưởng Thư Đạo Lâm khá vui vẻ.

– lão Dương, tôi không biết làm rồi. Vợ tôi lên Bắc Kinh, nếu bỏ đó vài hôm sợ cá chết.

Thư Đạo Lâm cũng không từ chối việc tặng cá, mặc dù loại cá này có quý, hơi đắt nhưng không tính là hối lộ.

– Ha ha, hay là để tôi bảo vợ làm rồi mang tới.

– Được, anh làm đi rồi chúng ta ngồi uống.

Lão Dương nghe Thư Đạo Lâm nói thế thì rất vui vẻ, y biết quan hệ giữa mình và Thư Đạo Lâm đã tốt lên nhiều. Chỉ cần duy trì như vậy thì lão Dương tin mình sẽ tốt lên.

Đến bây giờ lão Dương vẫn không rõ nhân vật sau lưng Thư Đạo Lâm là ai, y chỉ cảm thấy người sau lưng Thư Đạo Lâm rất có năng lực.

Lão Dương rất nhanh đã mang đồ ăn ra.

Ngửi mùi thơm, Thư Đạo Lâm cười nói:

– Được, lão Dương, anh nấu giỏi thật.

Lão Dương cười ha hả nói:

– Mỗi ngày tôi chỉ ngồi chờ đến hết giờ nên đành phải tìm mấy thứ giết thời gian.

Thư Đạo Lâm cũng biết chuyện của lão Dương, y suy nghĩ một chút rồi nói:

– lão Dương, đừng lo, nhân tài luôn được sử dụng mà. Năng lực của anh là rất mạnh.

Lão Dương nghe vậy càng yên tâm hơn. Y thầm nói Thư Đạo Lâm đã nghĩ đến việc sử dụng mình.

– Thị trưởng Thư, tình hình Thị xã bây giờ rất phức tạp, có mấy người đang lên tỉnh hoạt động.

Lão Dương thấy nói chuyện với Thư Đạo Lâm khá vui vẻ nên bạo gan nhắc tới việc quan trọng.

Thư Đạo Lâm cũng đang nghĩ tới việc này, y đương nhiên muốn lên tỉnh nhưng nghĩ mãi không rõ mình lên tỉnh sẽ gặp ai. Mọi người đang chạy chọt trên tỉnh nhưng mình không tìm được đường.

– lão Dương, phải tin vào tổ chức, phân công cán bộ là việc của tổ chức, chỉ cần biểu hiện tốt thì tổ chức nhất định sẽ dùng.

Thư Đạo Lâm nói như vậy làm lão Dương thầm mắng trong lòng. Không hoạt động thì sao có thể lên chức, Thư Đạo Lâm này chẳng lẽ tự tin đến thế?

Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện. lão Dương mặc dù bị vứt xó nhưng cũng hay tìm hiểu tình hình của Thị xã, nói ra rất có lý lẽ. Điều này càng làm Thư Đạo Lâm quyết định sẽ dùng lão Dương.

Điện thoại di động vang lên, Thư Đạo Lâm cầm lên nghe một tiếng thì rất hưng phấn.

– Đến rồi ư?

Thư Đạo Lâm hỏi.

Điện thoại do Tào Lệ Lộ gọi tới. Sau khi được Vương Trạch Vinh đồng ý, Tào Lệ Lộ gọi về cho Thư Đạo Lâm.

Vương Trạch Vinh bây giờ cũng nghĩ con gái người ta là người phụ nữ của mình, nói chuyện với Thư Đạo Lâm cũng không sao.

Tào Lệ Lộ nghe thấy Thư Đạo Lâm nói với giọng không xác định nên nhỏ giọng nói:

– Bí thư Vương muốn nói chuyện với anh.

Nghe Vương Trạch Vinh muốn nói chuyện với mình, Thư Đạo Lâm thầm nghĩ mình nên gọi Vương Trạch Vinh là như thế nào?

Lão Dương thấy vẻ mặt Thư Đạo Lâm hơi ngẩn ra liền biết rất có thể chỗ dựa bí mật của Thư Đạo Lâm gọi tới. Nghĩ vậy y liền cố ý giả vờ hơi say nằm ra ghế.

Thư Đạo Lâm thấy lão Dương hơi say nên cũng không quá để ý.

Đối với Vương Trạch Vinh, Thư Đạo Lâm đúng là không biết nên gọi như thế nào là chính xác nhất. Gọi con rể là đúng nhất nhưng không thể dùng. Bí thư Vương thì hơi xa lạ, Trạch Vinh thì chưa tới mức, Tiểu Vương cũng không được.

Chẳng qua thấy Tào Lệ Lộ gọi Vương Trạch Vinh là Bí thư Vương, y thấy cách này là đúng nhất.

Vương Trạch Vinh đâu nghĩ nhiều như Thư Đạo Lâm, hắn cầm máy và nói:

– Thị trưởng Thư, tôi là Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh rất chú ý cách nói chuyện trong điện thoại, nói như vậy sẽ không để người khác thấy có gì không ổn.

Vương Trạch Vinh nói khá lớn, câu “tôi là Vương Trạch Vinh” này đã được lão Dương nghe thấy rõ.

Mới đầu lão Dương còn không chú ý, nhưng sau đó mắt y trợn trừng lên.

– Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh.

Lão Dương đúng là không thể bình tĩnh. Y đương nhiên biết Vương Trạch Vinh là ai.

Vì sợ Thư Đạo Lâm biết mình giả vờ say, lão Dương nhắm mắt lại luôn.

Nghe Vương Trạch Vinh gọi mình là Thị trưởng Thư, Thư Đạo Lâm cung kính nói:

– Bí thư Vương, chào anh.

– Thị trưởng Thư, lúc rảnh rỗi lên Bắc Kinh chơi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.

Câu nói bên kia truyền tới càng làm lão Dương xác nhận đối phương là Vương Trạch Vinh. Y thầm nói Thư Đạo Lâm này quá ác, giấu sau lưng người lớn như vậy lại chơi khó mọi người.