Chương 871: Bị hiểu lầm

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha, tôi biết Tiểu Chi ở trong này.

Đương lúc dục tình trào lên trong lòng Vương Trạch Vinh thì tai hắn nghe được giọng nói gần cánh cửa.

Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có mấy người thanh niên cả trai lẫn gái đang cười nói tiến vào.

Nhìn thấy trong số này còn có cô gái tên là Nhâm Tư, Vương Trạch Vinh thầm cười một tiếng, mình thật có duyên với hai cô gái này, đi tới đâu cũng có thể gặp!

Lúc này Khương Chi cũng rất bực mình, nàng có thể cảm nhận được sau những sắp xếp dày công của mình thì Vương Trạch Vinh đã có ý nghĩ đặc biệt với mình rồi, chuyện sắp thành công thì không ngờ những người này lại chạy tới.

– Các bạn của cô tới tìm kìa.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói với Khương Chi.

– Đều là những người thường hay chơi đùa với nhau.

Khương Chi nói.

Đứng dậy, Khương Chi liền đứng dậy ra đón những người đó, trong đầu nàng cũng không hi vọng những người này nhìn thấy Vương Trạch Vinh, đặc biệt là Nhâm Tư. Nàng rất hiểu tâm tư của Nhâm Tư, Nhâm Tư cũng nhìn trúng Vương Trạch Vinh giống như mình.

– Tiểu Chi, anh biết em sẽ tới chỗ này.

Một chàng trai trẻ cao hứng nói.

Người thanh niên này đeo kính trắng, mặc đồ âu, cả người trông có vẻ tao nhã, vừa nhìn cũng khá giống hình tượng kẻ có chút thành công.

– Tiểu Chi, Lý Đào nói là nếu cậu không đi hát thì sẽ không mời chúng tôi.

Một cô gái lên tiếng cười nói.

Giọng nói của nàng khá lớn, không thích hợp với hoàn cảnh thanh tĩnh ở đây, một số người ngồi bóng tùng liếc nhìn bọn họ đầy khó chịu.

Khương Chi ra dấu im lặng, khẽ nói:

– Sang bên kia ngồi một chút đi.

Nói xong liền định dẫn bọn họ tới một chỗ ngược với chỗ của Vương Trạch Vinh.

– Tiểu Chi, không ngồi, chúng ta cùng đi hát đi.

Một cô gái trông như rất muốn hát liền thúc giục.

Một thanh niên khác nói với Khương Chi:

– Hôm nay Lý Đào mời khách, nếu thiếu em thì hắn sẽ không mời nữa.

Lần thứ hai nghe được câu này khiến cho Khương Chi cụt hứng, gần đây Lý Đào luôn theo đuổi mình nhưng cứ khi nào nghĩ tới Vương Trạch Vinh thì y như rằng Khương Chi chẳng còn hứng thú gì với tên Lý Đào này.

Lý Đào là một trưởng phòng ở cục thuế vụ Phượng Hải, còn khá trẻ nên cũng coi như là có tài, nhưng Lý Đào này vốn chẳng có hậu thuẫn gì lớn hắn có thể lên làm cái chức trưởng phòng này nghe nói là do tặng đại lễ mới được. Đối với loại người không có tiền đồ phát triển quá lớn như Lý Đào thì Khương Chi chẳng muốn dính vào hắn.

– Mấy người muốn đi thì tự mình đi đi, hôm nay tôi có việc.

Khương Chi cự tuyệt nói.

– Trông Lý Đào thất vọng chưa kìa, Tiểu Chi, cậu đi cùng đi!

Một cô gái rõ ràng đứng về phe Lý Đào, nói nửa đùa nửa thật.

– Tiểu Oánh, tôi nói bao nhiêu lần rồi, hắn là hắn, tôi là tôi. Đừng có gắn chúng tôi với nhau.

Lúc này Khương Chi thực rất mất hứng.

– Người kia là ai?

Lý Đào nhìn về phía bóng lưng Vương Trạch Vinh, bởi vì có lá cây che nên hắn chỉ biết vừa rồi Khương Chi đang ngồi uống trà cùng người nọ.

Nghe nói như thế, mấy người thanh niên đều liếc nhìn về phía Vương Trạch Vinh.

– Tiểu Chi, chẳng trách trốn ở đây không đi hát, hóa ra là gặp người tình.

Nhâm Tư trêu ghẹo.

– Cậu nói bừa gì vậy.

Trong lòng Khương Chi có chút hốt hoảng, vô tình hiểu lầm quan hệ của mình với Vương Trạch Vinh, cũng không biết Vương Trạch Vinh có tức giận hay không.

Nhìn thấy bộ dạng của Khương Chi như vậy, Lý Đào bùng lên lửa ghen tức, bước nhanh về phía Vương Trạch Vinh, miệng thì nói:

– Tôi muốn xem đó là ai!

– Anh liên quan gì!

Khương Chi vội kéo tay áo Lý Đào.

– Hóa ra cậu thực sự hẹn hò sau lưng chúng tớ!

Một cô gái giật mình nhìn về phía Khương Chi, từ sự khẩn trương của Khương Chi nàng có thể cảm thấy người nọ và Khương Chi nhất định có quan hệ.

Tất cả mọi người đều là người tò mò, mặc kệ Khương Chi lôi kéo Lý Đào, bọn họ đều đi về phía Vương Trạch Vinh, cả đám đều muốn nhìn xem đối tượng mà Khương Chi bí mật nói chuyện là người như thế nào.

Nhìn thấy cảnh này, Khương Chi dậm châm một cái, biết việc hôm nay đã rối tinh rối mù lên rồi.

Vương Trạch Vinh đương nhiên nghe được những lời của đám thanh niên này, biết có một chàng trai đang theo đuổi Khương Chi, nghe thấy mấy người đi về phía mình thì biết là trốn tránh không được.

Từ trên ghế đứng lên, Vương Trạch Vinh xoay người lại mỉm cười nói với Khương Chi:

– Cảm ơn trà của Tiểu Khương. Tôi có việc đi trước.

Sau khi nói xong liền bước nhanh ra ngoài.

A!

Tiếng hô kinh ngạc này là từ hai người khác nhau phát ra, một người là Nhâm Tư, người kia là Lý Đào.

Thật sự là bất ngờ!

Hiện tại trong đầu Nhâm Tư cứ rối bùng nhùng, nàng thật sự không ngờ được Vương Trạch Vinh lại xuất hiện ở chỗ này.

Từ sau lần gặp được Vương Trạch Vinh, nàng và Khương Chi đều có chung ý tưởng, đó là muốn được dựa vào vai Vương Trạch Vinh, thế nhưng vẫn chưa gặp được cơ hội tiếp cận, không ngờ hôm nay lại thấy Vương Trạch Vinh và Khương Chi lại ngồi nói chuyện phiếm ở chỗ này. Có thể tưởng tượng được, Khương Chi nếu đã câu dẫn được Vương Trạch Vinh tới đây thì khả năng lớn nhất là Khương Chi muốn lên giường với Vương Trạch Vinh rồi!

Quay lại nhìn Khương Chi thì thấy sắc mặt của Khương Chi lúc này không được tốt, tâm tình Nhâm Tư cũng tương tự, hai người đang đi gần tới phía Vương Trạch Vinh thì Khương Chi lại muốn giành trước một bước!

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đã đi ra cửa, Nhâm Tư nói:

– Tôi đi tiễn một chút.

Nói xong liền mặc kệ những người khác nghĩ gì nàng chạy nhanh đuổi theo.

– Tiểu Chi, đây là bạn trai của cậu hả? Đẹp mặt chưa, nói đi là đi, đừng thèm nữa, nhìn lại Lý ca của chúng ta đi, hắn mới là hoàng tử bạch mã của cậu, bỏ người nọ đi!

Một cô gái thấy Vương Trạch Vinh đứng lên bỏ đi mà không hề có ý chào hỏi mọi người nên trong lòng mất hứng, liền mở miệng nói.

– Lý ca, thế nào. Nhìn thấy anh đến là tên kia sợ luôn rồi, với điều kiện của Lý ca thì tên đó thật đúng là không phải đối thủ của anh!

Một tên thanh niên cũng không biết Vương Trạch Vinh liền nói lấy lòng Lý Đào.

“Vương Trạch Vinh! Vương Trạch Vinh! Không ngờ là Vương Trạch Vinh!”

Lúc này trong đầu Lý Đào chỉ lởn vởn những lời này, là một trưởng phòng nên hắn đương nhiên gặp Vương Trạch Vinh trên TV không chỉ một lần, đối với vị lãnh đạo tỉnh ủy mới hơn ba mươi tuổi này thì đám cán bộ tỉnh Giang Sơn khó mà không nhận ra.

Lý Đào mất một khoản tiền lớn mới được lên làm lãnh đạo, là một cán bộ nên hắn biết nếu so sánh giữa Vương Trạch Vinh với mình, đắc tội với Vương Trạch Vinh thì hắn muốn xử lý mình chỉ là chuyện mắt muỗi, chỉ cần một lời ám chỉ thì cái vị trí trưởng phòng coi như không còn.

Nhìn sang Khương Chi, chỉ thấy lúc này Khương Chi nhìn mình với ánh mắt muốn giết người, trong lòng Lý Đào lạnh run.

Hiện giờ Lý Đào đã không còn đủ dũng khí theo đuổi Khương Chi, thấy được tình cảnh hôm nay, hắn liền cho rằng Khương Chi là tình nhân của Vương Trạch Vinh. Tối độc phụ nhân tâm mà, vạn nhất vì chuyện này mà Khương Chi nói xấu mình mấy câu với Vương Trạch Vinh thì đời mình coi như toi rồi.

Cố gắng đè nén tâm tình xuống, Lý Đào nhìn về phía Khương Chi nói:

– Này, Tiểu Chi, tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết người nọ là hắn.

Lúc này Khương Chi mới nhớ tới Vương Trạch Vinh đã rời đi liền quay người lại chạy vọt về phía cửa.

– Hả, Lý ca?

Cái tên vừa mới lấy lòng Lý Đào cảm thấy việc hôm nay có chút kỳ quái, đầu tiên là Nhâm Tư chạy ra ngoài, giờ lại tới Khương Chi chạy đuổi theo, đây là chuyện không thể tưởng tượng được!

– Lý Đào, có đi hát tiếp hay không, quên hai người đó đi. Chúng ta đi thôi.

Cô gái vừa rồi mới nói to khi vào cửa lên tiếng.

Ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh, Lý Đào cảm thấy toàn thân rét run, ngàn vạn lần hắn không ngờ lại gặp tình cảnh như vậy. Để ý Khương Chi là bởi vì nàng trông rất đẹp nhưng một cô gái dù có xinh đẹp đến cỡ nào thì cũng không trọng yếu được bằng chức vị của mình hiện giờ. Mình đã phạm vào một sai lầm không thể tha thứ, không ngờ lại dám theo đuổi tình nhân của Vương Trạch Vinh!

– Lý ca, khó chịu sao? Tiểu Chi không thích anh cũng không phải chuyện gì lớn lắm, bằng vào điều kiện của anh thì muốn tìm một cô gái tốt cũng chẳng có vấn đề gì, nếu cần thì tôi giới thiệu cho!

Một cô gái ra vẻ bênh vực người thế yếu nói, rồi ưỡn người mình ra đằng trước một chút.

Trong suy nghĩ của mấy cô gái này thì điều kiện của Lý Đào đích xác không tồi, còn trẻ như vậy mà đã lên làm một trưởng phòng ở cục thuế vụ, đây chính là một người có tiền đồ vô lượng, cô gái nói chuyện kia nhìn về phía Lý Đào với ánh mắt vui sướng, không có Khương Chi ở đây thì mình có khả năng thả câu Lý Đào.

Ra sức vò đầu bức tai, trong lòng Lý Đào hết sức phiền muộn, mình đã mất bao thời gian đọc tiểu thuyết về quan trường ở trên mạng, nghiền ngẫm cẩn thận đủ mọi nội dung. Tự nhận hiểu biết của mình về quan trường rất sâu, dùng một số tiền lớn quả nhiên là kiếm được một chức vị, vốn tưởng rằng có thể noi theo từ đó, giờ thì toi rồi, đang yên đang lành thì mình lại đắc tội với một thường vụ tỉnh ủy, lại còn mơ tưởng tới người phụ nữ của hắn, việc này không thể tha thứ!

Làm sao bây giờ?

Sắc mặt Lý Đào không ngừng thay đổi, một ý tưởng đột nhiên lóe lên, chuyện này may ra mình vẫn còn một cơ hội. Nếu Khương Chi đã là người của Vương Trạch Vinh thì mình có thể chuyển biến thân phận một chút, từ người theo đuổi Khương Chi biến thành người phục vụ Khương Chi. Từ đó có thể thông qua nàng tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh, chỉ cần được như vậy thì mình không chỉ dừng lại ở một trưởng phòng nho nhỏ mà tiền đồ vô lượng đó!

Việc này nên làm như thế nào? Lý Đào nhớ tới gần đây trên mạng hình như có một tiểu thuyết quan trường đang nói về việc này, cần mau chóng về xem xét ý tưởng này.

– Người đàn ông kia rất tốt, tôi không bằng hắn, về chuyện này thì lựa chọn của Tiểu Chi là rất đúng!

Lý Đào ngẩng đầu lên nói với mấy người thanh niên đang quan tâm tới hắn.

– Lý Đào, anh có bệnh à, người ta cướp bạn gái của mình mà anh lại còn nói chuyện hộ!

Một cô gái hỏi Lý Đào đầy khó hiểu.

– Đừng có nói lung tung, tôi với Khương Chi chỉ là quan hệ đồng chí bình thường, không hề có chuyện quan hệ yêu đương như mấy người nói.

Lý Đào nghiêm mặt nói.