Chương 1422: Điều chỉnh trước đại hội là rất quan trọng

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi dò xét Khương Trường Chính càng thêm tin vào Vương Trạch Vinh. Y biết Vương Trạch Vinh có lợi về tuổi, chỉ cần Vương Trạch Vinh không phạm sai lầm mang tính phương hướng thì khả năng giành ngôi báu là rất lớn. Giao người của mình cho Vương Trạch Vinh, ngoài việc tạo quan hệ thì cũng coi như giúp người của mình.

Nghĩ lại những người của mình, Khương Trường Chính thầm than sau khi biết mình muốn lui thì ai cũng lo lắng.

– Trạch Vinh, sắp đại hội rồi, điều chỉnh trước đại hội là rất quan trọng. Cậu nhất định phải có chuẩn bị.

Khương Trường Chính nói.

Chuyện này Khương Trường Chính biết đám người Hạng Nam nhất định có dự định, y đưa ra việc này mục đích chính là nói cho Vương Trạch Vinh mình và đối phương đứng chung một chỗ.

Vương Trạch Vinh biết ý của Khương Trường Chính nên nói:

– Việc này còn mong Bí thư Khương ủng hộ.

– Phó thủ tướng Hạng lần này cũng định gặp tôi.

Khương Trường Chính cười nói.

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu, hắn biết Khương Trường Chính và Hạng Nam nhất định có việc cần trao đổi, đây là điều rất bình thường.

– Bố Hàm Yên sớm bảo tôi nên hỏi ngài nhiều.

Lời này Khương Trường Chính đương nhiên thích nghe nên nói:

– Phó thủ tướng Hạng quá khen rồi.

– Bí thư Khương, Cơ Dân Quyền sẽ tới Thành phố Tân Cảng, không biết người này như thế nào?

Khương Trường Chính nói:

– Đây là người Bí thư Lâm tin nhất sau Bí thư Lâm, từng công tác cùng một nơi với Bí thư Lâm.

Vương Trạch Vinh tối qua không hỏi cụ thể về Cơ Dân Quyền, bây giờ nghe được Khương Trường Chính nói ra, Vương Trạch Vinh mới biết đây là nhân vật số 2 của Lâm hệ.

Lý Kiền Ý sắp thành Phó Thủ tướng thường trực, Cơ Dân Quyền vào Bộ Chính trị, thêm mình thì Bí thư Lâm đã có ba người trong Bộ Chính trị, lực lượng tăng lên rất nhiều.

Vừa nghĩ tới Cơ Dân Quyền là người Lâm hệ, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. mình muốn khống chế Thành phố Tân Cảng thì lại xuất hiện một người Lâm hệ, chuyện không dễ làm.

Khương Trường Chính sao không rõ việc này. Y cũng định trao người của mình cho Cơ Dân Quyền, nhưng nghĩ Cơ Dân Quyền cũng chỉ làm một hai khóa nữa, y liền bỏ suy nghĩ này đi. Nếu làm vậy sẽ mất lòng Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh mà lên nữa thì những người đó của mình rất khó khăn. Hơn nữa Vương Trạch Vinh càng có thể tiến thêm nữa.

– Chỉ cần làm theo tinh thần của Trung ương thì dù ai lên chức cũng vậy.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Khương Trường Chính gật đầu. Y sợ Vương Trạch Vinh sai người đấu với Cơ Dân Quyền. Nếu như vậy hai bên cùng bại. Bây giờ Vương Trạch Vinh tỏ thái độ như vậy làm y yên tâm hơn.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Khương Trường Chính không khỏi thầm than mình lúc bằng tuổi Vương Trạch Vinh thì đâu có được thế. Vương Trạch Vinh mới hơn 40 tuổi, chỉ cần hắn vào Bộ Chính trị thì những bố trí tại khắp nước của y sẽ nảy mầm. Đến lúc đó sức ảnh hưởng của Vương Trạch Vinh tại Trung Quốc càng tăng lên.

– Trạch Vinh, lần này tôi mang theo đồng chí Đái Vĩ Huy – Phó chủ tịch thường trực tới, cậu có gặp không?

Khương Trường Chính nói.

Khương Trường Chính cười nói:

– Tôi nghe ý kiến của Bí thư Khương.

Khương Trường Chính gật đầu rồi gọi điện.

Một lát sau cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên đi vào.

Đây là Phó chủ tịch thường trực mới được đề bạt, càng có thể là nhân tài Khương Trường Chính vẫn bồi dưỡng.

– Đồng chí Vĩ Huy, tôi giới thiệu với anh một chút, đây là đồng chí Vương Trạch Vinh.

Nhìn Đái Vĩ Huy đi vào, Khương Trường Chính đứng lên nói.

Đái Vĩ Huy là người của Khương Trường Chính, sau khi Khương Trường Chính lên làm Bí thư Thành phố Tân Cảng, Khương Trường Chính liền bố trí Đái Vĩ Huy tới Tân Cảng.

Sau khi Đái Vĩ Huy tới Tân Cảng, Khương Trường Chính được y giúp nên mới khống chế được Tân Cảng trong tay.

Hôm nay Đái Vĩ Huy có chút lo lắng, y biết Khương Trường Chính muốn dẫn mình đi gặp một nhân vật quan trọng. Trước khi đến Khương Trường Chính cũng chỉ bảo y đến đây đợi. Y không biết mình gặp ai.

Nói thật trong thời gian này Đái Vĩ Huy rất lo lắng, mình không có chỗ dựa mạnh, chỗ dựa là Khương Trường Chính. Đái Vĩ Huy rất cung kính Khương Trường Chính, bởi vì có Khương Trường Chính nên y mới đến được bước này. Nhưng y biết năng lực của Khương Trường Chính không quá mạnh, đi theo người này là rất khó khăn. Khương Trường Chính muốn lui thì mọi người sẽ khó khăn. Tuy nói Đái Vĩ Huy cũng biết một số việc, biết Khương Trường Chính muốn giao người cho Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh thì Đái Vĩ Huy cũng biết, nhưng không gặp. Y có chút lo lắng nếu Khương Trường Chính lui, Vương Trạch Vinh không thích mấy người như mình thì sao?

Y có thể đoán hôm nay sẽ gặp Vương Trạch Vinh.

Thấy Vương Trạch Vinh ở đây, Đái Vĩ Huy có chút kích động, hôm nay phải xem vị lãnh đạo mới thế nào mới được.

Nhìn qua quan khí của Đái Vĩ Huy, hắn thấy quan khí của đối phương vẫn cùng hướng với Khương Trường Chính nên rất hài lòng. Đái Vĩ Huy này không phải người dễ phản.

Bây giờ Vương Trạch Vinh đã khác trước, nhân tài không phải người hoàn toàn do mình bồi dưỡng ra. Trung Quốc lớn như vậy, nếu chỉ dùng người của hắn, không thu nhận nhân tài khác thì không ổn. Vương Trạch Vinh cũng thấy thành quả thu nhận nhân tài của mình, số người đã tăng lên rất nhiều.

Vương Trạch Vinh chủ động đưa tay về phía Đái Vĩ Huy, hắn còn dùng tay vỗ vai Đái Vĩ Huy.

– Tôi sớm muốn gặp đồng chí Vĩ Huy mà không có cơ hội. Hôm nay gặp anh, tôi rất vui.

Thấy thái độ dễ gần của Vương Trạch Vinh, Đái Vĩ Huy không khỏi thầm than mình mới gặp lần đầu mà Vương Trạch Vinh thân thiết như vậy.

Bây giờ ở Trung Quốc ai không biết cái tên Vương Trạch Vinh, đây là người có năng lực xuất chúng, đi theo nhân vật như vậy thì quá tốt.

– Bí thư Vương, đã sớm muốn đến gặp nhưng sợ làm phiền ngài. Hôm nay Bí thư Khương bố trí tôi tới gặp ngày, đây là vinh hạnh của tôi.

Nhìn thoáng qua Khương Trường Chính, Vương Trạch Vinh cười nói:

– Bí thư Khương đúng là có nhiều nhân tài.

Thấy Vương Trạch Vinh hài lòng với Đái Vĩ Huy, Khương Trường Chính cũng cười nói:

– Đồng chí Vĩ Huy là người thành thật, rất có năng lực.

Y đương nhiên cũng hài lòng với thái độ của Đái Vĩ Huy.

Ngồi xuống nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh hỏi qua công việc của Tân Cảng. Hắn thấy Đái Vĩ Huy đúng là có năng lực. Sau khi biết Chủ tịch Tân Cảng là người của Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh hơi động tâm. Nếu như có thể đẩy Đái Vĩ Huy lên chức Chủ tịch thành phố, như vậy không chỉ có thể đuổi lực lượng của Chu Thế Khánh ra khỏi Tân Cảng, còn có thể tăng thêm việc hắn tham gia vào Tân Cảng.

Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền cười cười với Khương Trường Chính. Hắn biết Khương Trường Chính mang Đái Vĩ Huy tới giới thiệu mình có ý gì.

Nghĩ đến Vương Trạch Vinh cũng hiểu Khương Trường Chính rất buồn bực. Khương Trường Chính cũng là Ủy viên Bộ Chính trị vậy mà Chu Thế Khánh lại điều người tới làm Chủ tịch Tân Cảng, đây là điều ai cũng khó chịu.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng biết người của Chu Thế Khánh tới Tân Cảng trước Khương Trường Chính. Nếu như Khương Trường Chính không tới Tân Cảng thì người kia rất có thể lên làm Bí thư.

Suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Chu Thế Khánh bây giờ phải làm ở Thành phố Sơn Thành thêm khóa nữa, Chu Thế Khánh rất buồn bực, không biết có ý kiến gì với vị Chủ tịch thành phố có thể tiến thêm bước nữa?

Với tính cách của Chu Thế Khánh, nếu không hoàn toàn áp chế được cấp dưới thì y sẽ như thế nào?

– Năng lực của vị Chủ tịch thành phố đúng là rất được, nếu điều tới tỉnh Tây Nam thì không biết sẽ như thế nào.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mắt Khương Trường Chính sáng lên, đây là kế ly gián.

Vương Trạch Vinh lại cười ha hả nói:

– Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi. Đồng chí Vĩ Huy, chúng ta sau này nên trao đổi nhiều hơn.

Đái Vĩ Huy vội vàng nói:

– Tôi nhất định sẽ kịp thời báo cáo công việc với Bí thư Vương.