Chương 798: Tạo cơ hội dựa vào Vương Trạch Vinh

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Điền Chí Tường – phó thị trưởng thành phố Phượng Hải gần đây rất phiền lòng. Mắt thấy chính đàn Giang Sơn sắp phát sinh biến hóa, hắn lại có cảm giác bất lực. Mấu chốt chính là chỗ dựa của mình không tốt nên mất đi cơ hội tiến bộ.

Ngồi ở nhà, vừa xem tin tức, Điền Chí Tường vừa ngẫm nghĩ. Từ sau khi nguyên tổng bí thư tới, tình hình Giang Sơn đã từ từ phát sinh biến hóa, chuyện Thường Hồng lên cấp xem ra không trì hoãn được bao lâu nữa, nếu vậy thì Vương Trạch Vinh có thể trở thành thường vụ tỉnh ủy trẻ tuổi nhất. Nghĩ đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh trong một hai năm nay, Điền Chí Tường lại thầm cảm thán, có chỗ dựa thật là tốt!

Nhìn bài báo về Hà Vi Trạch, trên mặt Điền Chí Tường hiện vẻ đáng tiếc, gần đây hắn cũng nghe được một số tin đồn nói là Hà Vi Trạch có khả năng sẽ bị điều động. Nếu quả thực như vậy thì điều này đã chứng minh Hà Vi Trạch vì đắc tội với Uông Nhật Thần mà ăn phải trái đắng rồi.

Thật sự không ngờ được, người đứng sau lưng Vương Trạch Vinh lại lợi hại như vậy!

Điền Chí Tường đang miên man suy nghĩ thì con trai Điền Vĩ gọi điện thoại tới.

Nhìn thấy là số của con trai Điền Chí Tường liền muốn mắng vài câu, thằng con này suốt ngày chạy lông nhông ở bên ngoài, ngay cả nhà cũng quên luôn, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao bây giờ!

Không đợi Điền Chí Tường nói chuyện, Điền Vĩ liền nói:
– Bố, hôm nay con nhìn thấy Vương Trạch Vinh!

Ba chữ Vương Trạch Vinh liền khiến Điền Chí Tường nuốt lại mấy lời mắng chửi.

– Chuyện là như nào?
Điền Chí Tường hỏi.

Điền Vĩ nhanh chóng kể lại tình hình, Điền Chí Tường càng nghe càng cảm thấy đây là một cơ hội. Điền Chí Tường đã sớm đối mặt với thực tế rồi, hắn cũng không coi Vương Trạch Vinh như hồi còn ở Phượng Hải trước đây, giờ Vương Trạch Vinh chính là tòa núi vàng đối với phần đông đám quan chức. Có thể dựa vào Vương Trạch Vinh thì chẳng khác nào đại biểu cho hi vọng tiến chức, ngẫm lại số tuổi của Vương Trạch Vinh, người trên quan trường đều rất rõ, nếu như thuận lợi thì đà phát triển của Vương Trạch Vinh không thể lường được.

Nếu như nói trước kia còn có người hoài nghi về chỗ dựa của Vương Trạch Vinh thì giờ chẳng ai dám nghi ngờ. Nguyên tổng bí thư chính là chỗ dựa vững chắc nhất của Vương Trạch Vinh, có sự tồn tại của nguyên tổng bí thư thì ngay cả Hà Vi Trạch cũng lên thớt.

– Giỏi lắm, hãy cố gắng thân thiết với Vương Trạch Vinh, chuyện khác để bố làm.
Điền Chí Tường nhanh chóng quyết định, hắn tự nguyện tiếp nhận sự việc từ Điền Vĩ, hắn biết nếu muốn thực sự lấy lòng Vương Trạch Vinh thì nhất định phải đập tên Hà Tường kia chết dở sống dở.

Tình hình của tên Hà Tường thì Điền Chí Tường rất rõ, chẳng qua chỉ là một thương nhân mà thôi, muốn động vào người như vậy thì chẳng phải việc khó. Nghe Điền Vĩ giới thiệu lại tình hình của Vương Trạch Vinh, Điền Chí Tường đương nhiên biết đó là Long Hương Băng. Về người bảo mẫu này của Vương Trạch Vinh thì Điền Chí Tường thầm bĩu môi, để một cô gái mê người như vậy làm bảo mẫu, ai mà chẳng biết đó là người phụ nữ của Vương Trạch Vinh, tên Hà Tường đúng thật là không có mắt, không ngờ lại dám có chủ ý lung tung! Đã thế đánh cho không có mắt luôn.

Ngồi ở nhà, Điền Chí Tường liền gọi vài cuộc điện thoại.

Ở trên bàn cơm, Long Hương Băng nhìn về phía Vương Trạch Vinh có chút lo lắng, thấy em mình đi ra ngoài liền khẽ nói với Vương Trạch Vinh:
– Bí thư Vương, tôi chưa từng có gì với Hà Tường kia, đều là hắn mặt dày tự tác đa tình.

Vương Trạch Vinh căn bản cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong suy nghĩ của hắn thì nhiều nhất cũng chỉ muốn Điền Vĩ cảnh cáo Hà Tường một chút thôi. Nói thật, sau khi nghe thấy Long Hương Băng nói tên Hà Tường này rất phiền toái thì chút thoải mái trong lòng Vương Trạch Vinh liền biến mất hoàn toàn, chỉ là loại tôm tép nhãi nhép mà thôi.

Vương Trạch Vinh khẽ mỉm cười nói:
– Tôi tin tưởng cô.

Vừa nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy thì Long Hương Băng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đang ăn cơm thì Điền Vĩ tới, nói với Vương Trạch Vinh:
– Vương ca, hôm nay đã ảnh hưởng đến tâm trạng của ngài rồi, tên Hà Tường kia không có mắt, tôi nhất định sẽ giúp ngài thu thập hắn.

Vương Trạch Vinh ra hiệu bảo Điền Vĩ ngồi xuống nói:
– Cảm ơn cậu!
Đối với Điền Vĩ này thì Vương Trạch Vinh cũng không quá quen thân, chỉ có điều người ta đã đứng ra giúp đỡ nên Vương Trạch Vinh cũng đành phải khách khí một chút.

Điền Vĩ vội nói:
– Có thể giúp Vương ca là việc vinh hạnh mà.
Lời hắn nói thực sự là chân thật, hiện giờ người muốn làm cho Vương Trạch Vinh vui vẻ có hàng đống.

Vương Trạch Vinh nhớ tới bố của Điền Vĩ, hỏi:
– Đã lâu không gặp bố của cậu, gần đây bố cậu có khỏe không?
Nói về Điền Chí Tường, Vương Trạch Vinh liền nhớ lại lúc mọi người còn cùng công tác ở Phượng Hải.

Điền Vĩ cười nói:
– Vẫn thường xuyên mắng tôi không có tiền đồ.

Vương Trạch Vinh mỉm cười.

Khi bọn Vương Trạch Vinh cơm nước xong xuôi thì kết quả là tiền đã được Điền Vĩ thanh toán từ sớm.

Vương Trạch Vinh cũng không nói gì, nhìn về phía Điền Vĩ nói:
– Hôm nào mọi người gặp nhau sau.
Lời của Vương Trạch Vinh nói có ý gọi đám công tử tụ tập.

Điền Vĩ nói:
– Vương ca, chuyện của Hà Tường tôi sẽ báo cáo ngay.

Vương Trạch Vinh liền cảm thấy hơi khó hiểu, việc này chẳng lẽ còn chưa xử lý xong? Tuy nghi hoặc nhưng hắn không hỏi về việc này, đối với hắn mà nói thì chuyện như vậy chỉ là một chuyện vặt vãnh mà thôi.

Đối với Vương Trạch Vinh thì là chuyện nhỏ nhưng đối với Hà Tường mà nói thì chính là đại họa.

Nhìn thấy Đậu Hữu Lợi như chạy trối chết, Hà Tường cũng cảm thấy trong việc này nhất định có vấn đề, chẳng qua nghĩ đến việc mình là tổng giám đốc một công ty to thì hắn liền chẳng để việc này vào trong lòng, đã thế lại còn nghĩ xem khi nào thì lại đi tìm Long Hương Băng.

Nói thật, Hà Tường rất để tâm đối với người phụ nữ như Long Hương Băng, đây là một phụ nữ cực phẩm. Từ sau khi nhìn thấy Long Hương Băng ở trong lớp học, trong đầu Hà Tường đã tồn tại ý tưởng đem Long Hương Băng đè xuống phía dưới. Thế nhưng người phụ nữ này lại rất thần bí, ngoại trừ lên lớp học thì đều trở về nhà, hầu như không qua lại cùng mọi người nên Hà Tường chẳng có cơ hội. Về sau trong lúc vô ý Hà Tường mới phát hiện Long Hương Băng cũng không phải là người có tiền gì cả mà là thuộc loại người không nghề nghiệp, một thân một mình ở trong một phòng nhỏ, qua hỏi thăm thì nghe nói nàng còn có một người em trai làm lái xe.

Trải qua nghe ngóng, Hà Tường xem như cũng yên tâm, dạng phụ nữ như vậy cũng không phải khó bắt, dùng tiền là có thể đem nàng mà nện xuống.

Tuy nói hôm nay đã xảy ra một số chuyện nhưng Hà Tường cũng không để trong lòng, thấy Điền Vĩ nhẹ nhàng để mình đi, hắn cảm thấy chuyện cũng không có khả năng xấu đi bao nhiêu.

Sau đó, Hà Tường gọi một gái bao tới cùng cắn thuốc rồi tưởng tượng ra hình tượng Long Hương Băng và chơi đùa.

Ngày hôm sau, Hà Tường dậy rất muộn, nghĩ đến sự điên cuồng lúc tối qua, Hà Tường có cảm giác toàn thân như bị hư thoát.

Vừa ăn điểm tâm do cô gái kia làm, vừa nghĩ tới việc phát triển công ty.

Đúng lúc này, một loạt điện thoại gọi tới, Hạng Thành càng nghe càng kinh hãi, tin tức nhận được cho biết không rõ vì sao hôm nay công thương, thuế vụ, công an, quản lý thành phố…đều phái người tới công ty của hắn. Cũng không biết vì sao rượu và thức ăn ngon do công ty hắn cung cấp lại bị mọi người không chấp nhận nữa, trong công ty lại bị điều tra nghiêm ngặt.

Sau đó lại nhận được một cuộc điện thoại, bởi vì công ty có hành vi trốn lậu thuế nên đã bị hạ lệnh đóng cửa.

Nghe thấy tin tức như vậy trong lòng Hà Tường lập tức bất an, hắn quá rõ ràng tình hình công ty mình, bởi vì bước chân vào ngành ăn uống với kinh doanh giải trí thì khó tránh khỏi những việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Chỉ cần chính quyền muốn điều tra thì kiểu gì cũng có thể tra ra một số chuyện, còn có một số việc đủ để lấy mạng người nữa.

Lúc này Hà Tường rất hỗn loạn, đủ loại quan hệ ít nhiều đều bỏ ra để gọi điện thoại.

Nhưng, lúc đầu thì những người lãnh đạo này đều nói sẽ giúp đỡ, đợi lát sau gọi điện lại thì giọng điệu lại thay đổi rất lớn, thế này thế kia tỏ vẻ bất lực, một số người thì lại như ném đáy đáy bể, gọi điện tới cũng không thèm nghe.

Hà Tường cũng không biết rốt cuộc mình đã phạm phải cái gì, sao việc hôm nay cứ là lạ, ngồi một chỗ ngẫm nghĩ một hồi rồi nhanh chóng nghĩ tới khả năng vấn đề này liên quan tới Điền Vĩ.

Hắn cũng không biết Điền Vĩ là ai, nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều do Điền Vĩ gây ra nên muốn mò ra gốc tích Điền Vĩ.

Hà Tường vội ấn số di động của Đậu Hữu Lợi, mở miệng liền hỏi:
– Lão Đậu, lão nói thực cho tôi biết, rốt cuộc người trẻ tuổi ngày hôm qua là ai?

Suốt cả ngày hôm nay Đậu Hữu Lợi luôn chú ý tới tình hình công ty của Hà Tường, rồi sớm hiểu rõ những chuyện đã xảy ra với công ty này, thầm thở dài một tiếng, Hà Tường xem như gặp nạn rồi!

Vốn cũng không muốn nhiều lời, nhưng nghĩ đến Hà Tường đã qua lại với mình nhiều năm nên Đậu Hữu Lợi thở dài nói:
– Lão Hà à! Tôi đã sớm nói với lão rồi mà, phải sửa cái bản tính háo sắc của lão mà lại không nghe, lần này tôi thực sự lo lắng cho lão đó!

Hà Tường nghe thấy giọng điệu này của Đậu Hữu Lợi liền hoảng hốt nói:
– Lão Đậu, rốt cuộc chuyện là thế nào, lão mau nói cho tôi biết. Lão biết không, công ty của tôi đã bị niêm phong lại, tổn thất mỗi ngày rất lớn đó!

– Lão Hà, lão nên nghĩ cách giữ mạng đi, công ty thua lỗ chỉ là chuyện nhỏ, nếu làm không tốt thì đi theo một thể đó!
Đậu Hữu Lợi nói.

– Lão Đậu, tôi van lão, lão mau nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đi!
Hà Tường càng nghe càng sợ.

– Người trẻ tuổi tới sau tên là Điền Vĩ, bố của hắn là Điền Chí Tường – Phó thị trưởng thành phố!
Đậu Hữu Lợi nói.

Nói tới đây, Đậu Hữu Lợi thở dài:
– Lão Hà, lần này đều tại lão không có mắt, ai bảo lão đi đắc tội với người mà lão không thể đắc tội nổi!

– Điền Vĩ chẳng qua chỉ là con trai của một phó thị trưởng, khả năng của hắn đâu thể bao trùm tất cả?
Hà Tường nghe thấy tất cả mọi việc đều là do Điền Vĩ làm ra liền thở phào nhẹ nhõm.

Đậu Hữu Lợi không kìm nổi, vẫn chỉ điểm một chút:
– Điền Vĩ tính là cái gì, cho dù là đắc tội với bố của hắn thì vẫn còn có thể hóa giải được, lão đó, lý lịch người lão đắc tội quá lớn!

Hà Tường liền nghĩ tới người bên cạnh Long Hương Băng, hỏi:
– Lão Đậu, tôi cảm thấy người thanh niên đứng cạnh cô gái Long Hương Băng khá quen mắt, chỉ là nghĩ không ra. Hắn là ai vậy, chuyện có phải do hắn làm ra hay không?

Đậu Hữu Lợi nói:
– Người đó tên là Vương Trạch Vinh, lão làm sao có thể không nhìn quen cơ chứ! Xong rồi, lão tự giải quyết cho tốt đi.
Nói xong lời này, Đậu Hữu Lợi liền cúp máy.

Tiếng tút tút vang liên hồi trong điện thoại, Hà Tường còn chẳng kịp phản ứng, miệng lẩm nhẩm cái tên Vương Trạch Vinh.

Vừa mới đọc lên ba chữ kia, điện thoại trong tay Hà Tường liền rơi bộp xuống đất, hắn lúc này mới nhớ ra, người trẻ tuổi kia chẳng phải là bảo bối của tỉnh Giang Sơn mà hay mặc âu phục trên TV hay sao.

Cả người hạ phịch xuống ghế sô pha, Hà Tường giờ mới hiểu được, vì sao tất cả mọi người đều sợ mình như rắn rết, bốp một tiếng, Hà Tường tự tát vào mặt mình. Làm sao lại ngu ngốc như vậy, đắc tội với ai không đắc tội lại chạy tới đắc tội với Vương Trạch Vinh! Chẳng trách Long Hương Băng kia lại được nuôi dưỡng xinh đẹp như vậy, mất nửa ngày trời mới biết đó là người phụ nữ của Vương Trạch Vinh!

Xong rồi!

Hà Tường liền sụp đổ.

Sau vài ngày, Vương Trạch Vinh gần như quên luôn chuyện về Hà Tường, Tả Quân Huy sau khi gọi Vương Trạch Vinh lên tỉnh liền nghiêm túc nói cho hắn tình hình sắp tới mời dự hội nghị chiêu thương toàn tỉnh, hơn nữa còn có ý bày ra chỗ tốt.

Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này cũng là một chuyện tốt, sau khi trở lại Thường Hồng liền bắt tay ngay vào việc này.

Ngồi trong phòng làm việc lắng nghe Hoàng Như Tú báo cáo công tác khu Hồng An, Vương Trạch Vinh đột nhiên nhận được điện thoại của Điền Chí Tường gọi từ Phượng Hải tới.

– Trạch Vinh, đã lâu không gặp, khi nào thì rảnh, tôi bày một bàn ở Phượng Hải, mọi người gặp nhau?
Điền Chí Tường nói rất là nhiệt tình.

Dù sao mọi người đều đã từng làm việc cùng với nhau, Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ nói:
– Được thôi, khi nào lão sắp xếp xong xuôi thì báo cho tôi biết một tiếng, cũng lâu rồi chúng ta không có thời gian cùng nhau tâm sự!

Điền Chí Tường thấy Vương Trạch Vinh là người vẫn nhớ tình bạn cũ, trong lòng rất vui, liền nói:
– Vậy là tốt rồi, khi nào cậu rảnh, tới Phượng Hải thì nói một tiếng.

Vương Trạch Vinh nói:
– Mấy ngày nữa tôi phải lên tỉnh một chuyến, đến lúc đó sẽ liên hệ.

Điền Chí Tường nói:
– Trạch Vinh, nghe thằng con tôi nói nó đã gặp cậu ở Phượng Hải, còn xảy ra chuyện gì phải không?

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Một chút chuyện nhỏ, cũng chẳng có gì lớn đâu.

– Trạch Vinh, việc này tôi đã giúp cậu giải quyết, sau này tên đó sẽ không gây phiền toái cho cậu nữa đâu, đối với cái loại thương nhân phạm pháp mà cứ động một chút là dùng tiền đập người thì chúng ta nhất định phải kiên quyết đả kích, quyết không nương tay.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Người như vậy giờ rất nhiều, bỏ đi, chuyện không cần quá lớn, có chừng có mực là được!

Vừa cúp máy là Điền Chí Tường mỉm cười, mình xem như là đã tạo quan hệ lại với Vương Trạch Vinh!

Nghĩ tới chuyện Hà Tường, Điền Chí Tường thầm than một tiếng, tên Hà Tường cũng có chút quan hệ, khi mình dùng khả năng “quay” Hà Tường thì không ngờ có không ít người gọi điện thoại tới nói hộ hắn. Chẳng qua chuyện này cũng tốt, mọi người hẳn sẽ biết Điền Chí Tường này là người của Vương Trạch Vinh!

Điền Chí Tường vừa nghĩ tới chỗ đắc liền hát nghêu ngao vài câu.

Về tình hình lúc đó, chỉ cần có người nói hộ thì Điền Chí Tường đều ám chỉ mình trút giận cho Vương Trạch Vinh vì Hà Tường đã đắc tội với Vương Trạch Vinh. Thật đúng là thú vị, chỉ cần lộ ra ý tứ này thì đám người nói giúp liền lập tức ngậm miệng lại. Thật kỳ quái, mình cũng còn chưa có hành động gì thì Hà Tường kia đã bị người điều tra ra hàng loạt chứng cứ, phán cho hình phạt 10 tù là còn nhẹ, thằng ranh này xem như xong rồi!

Trong tâm tưởng của mọi người hiện giờ thì mình cũng như thuộc phe Vương Trạch Vinh rồi.