Chương 1053: Bộ trưởng mới

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi Khương Trường Chính rời đi, Bộ trưởng mới của Bộ Thương mại là Lô Kiến Thành. Lô Kiến Thành cũng có chỗ dựa của mình. Là người của Thủ tướng, lại là Ủy viên trung ương đảng, y có chỗ dựa nên ra vẻ rất mạnh ở Bộ Thương mại. Vương Trạch Vinh cũng biết mình dạo này đang được chú ý nên cố gắng nhẫn nhịn. Theo Vương Trạch Vinh nghĩ trước kia hợp tác với Khương Trường Chính tốt như vậy nên Bộ Thương mại mới có thành tích. Bộ trưởng mới là người của Thủ tướng, mình lại có quan hệ với Thủ tướng, ủng hộ Lô Kiến Thành cũng là ủng hộ công tác của Thủ tướng. Vì thế Vương Trạch Vinh rất phối hợp.

Nhưng sau một thời gian tình hình Bộ Thương mại bắt đầu có biến hoá. Lô Kiến Thành và Phó bộ trưởng Cao Lâm Sinh đi lại càng lúc càng gần. Lý Trạch Quảng đã hai lần nói với Vương Trạch Vinh là hai người này sau khi hết giờ thường cùng nhau ra ngoài, rất thân thiết.

Vương Trạch Vinh biết Cao Lâm Sinh có chút không hài lòng vì việc mình thành Phó bộ trưởng thường trực Bộ Thương mại, Vương Trạch Vinh mặc dù có đề phòng nhưng không ngờ Lô Kiến Thành lại quá đáng như vậy.

Hôm nay Lô Kiến Thành chủ trì Hội nghị đảng ủy, trợ lý bộ trưởng Ban Lôi ra nước ngoài, Vương Trạch Vinh không kịp đề phòng khiến Lô Kiến Thành đưa ra đề nghị phân công lãnh đạo. Vương Trạch Vinh chủ quản văn phòng chuyển thành Lô Kiến Thành tự mình phụ trách, Cao Lâm Sinh cũng phụ trách Cục nước Mỹ.

Vương Trạch Vinh trong hội nghị tỏ vẻ đồng ý với việc này.

Vương Trạch Vinh có áp lực công việc rất lớn, bỏ ra một hai cơ quan cũng không vấn đề gì. Nhưng cách làm của Lô Kiến Thành làm hắn rất khó chịu. Chẳng qua vì ổn định nên hắn phải nhịn.

Vương Trạch Vinh ngồi trong văn phòng mà cười lạnh một tiếng. Bộ Thương mại cũng không còn như lúc Khương Trường Chính ở đây. Phân công không ngờ không thông báo với mình, đột nhiên giở trò như vậy thì xem ra Lô Kiến Thành đã kéo được vài Phó bộ trưởng.

Biết đây là Lô Kiến Thành muốn giở trò, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ thử xem Lô Kiến Thành định làm gì.

Vương Trạch Vinh ra khỏi văn phòng và đi đến Trung Nam Hải.

Chuyện Văn phòng Trung ương bố trí bảo vệ cho hắn không thể kéo dài. Trần Hoa Kỳ thông báo với Vương Trạch Vinh là đã chọn một bảo vệ cho hắn.

Vương Trạch Vinh cũng bất đắc dĩ. Bí thư Lâm đã nói nên hắn phải nghe. Lô Kiến Thành cũng có một bảo vệ mà.

Tiếp đón Vương Trạch Vinh là Cục trưởng Thập cục Điền Vĩnh Tiến.

– Phó bộ trưởng Vương, Chủ nhiệm Trần nói do anh chọn. Ở đây có mười người, tất cả đều là các đồng chí ưu tú. Bây giờ tôi để bọn họ thể hiện một chút.

Vương Trạch Vinh không ngờ mình còn có thể được lựa chọn. Xem ra đây là Trần Hoa Kỳ nể mặt mình.

Vương Trạch Vinh rất cẩn thận quan sát mười người thể hiện.

Đầu tiên là đánh võ, sau đó là bắn súng. Nhìn mười thể hiện, nhất là bắn súng, Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi.

Mấy trò tiếp theo thì Vương Trạch Vinh không hiểu.

Thấy Vương Trạch Vinh rất ngạc nhiên, Điền Vĩnh Tiến cười nói:

– Phó bộ trưởng Vương, đây đều là những thứ chuyên nghiệp một chút, là những thứ mà bảo vệ cần có. Không biết anh chú ý ai?

Vương Trạch Vinh thấy mười người này có năng lực khá giống nhau nên khó chọn. Hắn liền quan sát một chút và cuối cùng chỉ vào một người:

– Đồng chí này đi.

Điền Vĩnh Tiến rất ngạc nhiên Vương Trạch Vinh. Y không ngờ Vương Trạch Vinh lại nhìn chuẩn như vậy. Người Vương Trạch Vinh chọn là xuất sắc nhất trong số này. Đừng nhìn đối phương thể hiện không có gì lợi hại, thực ra năng lực của y là hơn hẳn.

– Phó bộ trưởng Vương nhìn chuẩn thật. Đồng chí này tên Lý Minh Quốc vừa tham gia cuộc thi đấu bộ đội đặc chủng quốc tế về. Đồng chí Lý Minh Quốc đạt giải nhất.

Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng mà không nói gì.

Điền Vĩnh Tiến gọi Lý Minh Quốc tới rồi nói:

– Đồng chí Lý Minh Quốc, căn cứ quyết định của tổ chức, bắt đầu từ bây giờ đồng chí đảm nhiệm công tác bảo vệ cho đồng chí Vương Trạch Vinh, tất cả lấy sự an toàn của đồng chí Vương Trạch Vinh là quan trọng nhất. Đồng chí do đồng chí Vương Trạch Vinh lãnh đạo.

– Tôi phục tùng an bài của tổ chức.

Lý Minh Quốc không nói nhiều, giơ tay chào rồi đứng bên Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh dẫn Lý Minh Quốc về Bộ Thương mại, công tác của y là lái xe cho Vương Trạch Vinh.

Mặc dù dùng Lý Minh Quốc không tiện như Long Dũng Đình nhưng Vương Trạch Vinh phải nhận. Vương Trạch Vinh cũng nghe Hạng Nam nói cảnh vệ này ngoài có quan hệ với Văn phòng Trung ương ra thì tất cả nghe theo mình chỉ huy. Bình thường cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống riêng của hắn.

Hạng Nam còn nói nếu không hài lòng với bảo vệ có thể đổi. Ngoài ra bảo vệ không được lộ bí mật, đây là quy tắc ngầm. Đương nhiên đến trình độ nhất định thì ai chẳng có bố trí.

Vương Trạch Vinh thực ra không quá lo lắng về mấy việc này.

– Phó bộ trưởng Vương, vừa nãy Vụ trưởng Vụ Nhân sự Chu Thành Ý tới nói có việc tìm ngài.

Vương Trạch Vinh cầm máy gọi cho Chu Thành Ý rồi nói:

– Lão Chu, có việc gì?

– Phó bộ trưởng Vương, là như thế này. Bộ trưởng Lô chỉ thị tiến hành khảo sát cán bộ, đặc biệt là đánh giá cán bộ mới nhận chức. Công tác này vẫn do Phó bộ trưởng Vương phụ trách nên tôi muốn hỏi ý kiến.

– Không phải vừa đánh giá sao?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Chu Thành Ý nói:

– Bộ trưởng Lô nói muốn làm lần nữa.

– Biết rồi.

Vương Trạch Vinh nói xong liền dập máy.

Vương Trạch Vinh bây giờ rất tức giận. Lô Kiến Thành đây là muốn nói việc công khai cạnh tranh cán bộ có sơ hở, mục đích chính là bố trí người của y vào.

Lô Kiến Thành mới tới không bao lâu đã muốn nhằm vào mình ư?

Vương Trạch Vinh bây giờ đã biết đối phương không hiểu sự ủng hộ của mình, xem ra bị một vài kẻ chia rẽ nên nhằm vào mình. Có Thủ tướng ủng hộ thì sao, làm loạn như vậy thì y cũng không xem ý kiến của Thủ tướng là gì.

Quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Thủ tướng thì không mấy ai biết. Rất nhiều người vốn nghĩ Vương Trạch Vinh chỉ có quan hệ công việc với Thủ tướng, có lẽ ngay cả Lô Kiến Thành cũng không rõ.

Chu Thành Ý thấy Vương Trạch Vinh dập máy liền cười thầm trong lòng. Hôm nay Lô Kiến Thành tìm y nói chuyện có nhiều nội dung là muốn nhằm vào việc Vương Trạch Vinh đã làm. Đối với việc này, Chu Thành Ý là người của Khương Trường Chính nên rất lo lắng. Y hiểu rõ tình hình Bộ Thương mại. Lúc Khương Trường Chính còn thì hai người Khương Vương hợp tác tốt. Bây giờ Khương Trường Chính đi, Vương Trạch Vinh có uy tín lớn trong Bộ Thương mại. Ở tình hình này Lô Kiến Thành muốn bố trí người vào thì nhất định sẽ có ý kiến phản đối. Xem ra Lô Kiến Thành làm quá rồi. Nếu Vương Trạch Vinh bị Lô Kiến Thành đè xuống thì sau đây Lô Kiến Thành sẽ làm như thế nào? Nhân viên của Khương Trường Chính nhất định sẽ bị hạ dần dần. Mình cần phải khiến Lô Kiến Thành và Vương Trạch Vinh có mâu thuẫn.

Lúc này Lô Kiến Thành gọi điện tới cho Vương Trạch Vinh.

– Bộ trưởng Lô, tôi là Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cố nhịn mà nói.

– Ha ha, Trạch Vinh, cậu lại chỗ tôi, tôi có việc cần bàn.

Lô Kiến Thành cười nói.

– Tôi tới ngay.

Vương Trạch Vinh cũng muốn xem Lô Kiến Thành có ý gì.

Vào văn phòng Lô Kiến Thành, Lô Kiến Thành mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:

– Ngồi xuống nói chuyện.

– Là như thế này, Trạch Vinh, công tác của đồng chí rất nặng, vì giảm bớt nên đưa hai cơ quan đi chính là giảm nhẹ công tác của đồng chí, không có ý gì khác. Mong cậu không quá để ý.

– Bộ trưởng Lô là lãnh đạo, Bộ trưởng muốn như thế nào thì cứ làm như vậy.

Vương Trạch Vinh nói một câu.

Lô Kiến Thành cười nói:

– Bây giờ một vài lãnh đạo trong bộ không đủ lượng công việc, chia một chút thì sẽ khiến mọi người tích cực hơn.

Vương Trạch Vinh thực ra không quá để ý mình phụ trách mấy đơn vị. Hắn cần biết chính là thái độ của Lô Kiến Thành.

– Trạch Vinh, có đồng chí phản ánh mấy đồng chí mới đề bạt mặc dù có năng lực mạnh nhưng cũng có không ít sơ sót. Ý của tôi là tiến hành công khai cạnh tranh một lần nữa, cậu thấy sao?

Vương Trạch Vinh không thể nhịn được nữa mà trầm giọng nói:

– Nếu như Bộ trưởng có ý kiến với công tác của tôi thì cứ nói. Nếu Bộ trưởng cho rằng các đồng chí được đề bạt có chuyện thì mời chỉ đích danh. Công tác công khai cạnh tranh đã kết thúc, tôi không đồng ý tiếp tục thực hiện. Tôi còn có việc phải về làm gấp.

Vương Trạch Vinh đứng dậy đi ra ngoài.