Chương 1367: Biến hóa lộ huyền cơ

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trịnh Ân Bảo kiểm tra công việc tại Nam Điền đã thành ccoong mỹ mãn. Ít nhất đối với cán bộ Nam Điền thì lần này Phó chủ tịch đến đã rót thêm sức sống cho mọi người.

Các Lãnh đạo tỉnh ủy Nam Điền bây giờ đều rất chú tâm trong công việc, muốn được Phó chủ tịch thừa nhận. Sau đây khi Nam Điền lên cấp thì đó là chuyện lớn nhất đối với cả Nam Điền.

Trịnh Ân Bảo là Phó chủ tịch, theo quy định thì Vương Trạch Vinh và Ngụy Trung Hoa là Bí thư, chủ tịch tỉnh thì nên đưa y lên Bắc Kinh.

Trên đường về Bắc Kinh, Ngụy Trung Hoa có chút lo lắng. Vương Trạch Vinh cũng có thể phân tích ra nguyên nhân tại sao Ngụy Trung Hoa lại lo lắng như vậy. Đó chính là hai việc, một là Ngụy lão gia tử, hai đó là không ngờ thái độ của mình và Trịnh Ân Bảo lại thân thiết như vậy.

Lần này hành trình của Trịnh Ân Bảo làm nhiều người không hiểu, đều cho rằng lần này y đến chỉ để xem cho có mà thôi. Ngoài miệng thì thừa nhận cán bộ Nam Điền, nhưng cẩn thận mà nói cũng không có tác dụng thực chất gì mấy. Bây giờ sắp đại hội, Trịnh Ân Bảo tới Nam Điền có mục đích gì?

– Bí thư Vương, tôi muốn về nhà một chuyến nên xin nghỉ và ngày.

Nhìn Trịnh Ân Bảo ngồi xe rời đi, Ngụy Trung Hoa thở phào nhẹ nhõm và nói với Vương Trạch Vinh.

– Ừ, thay tôi chào lão gia tử.

Hai người đều có nhà ở Bắc Kinh. Vương Trạch Vinh đương nhiên biết mục đích về nhà của Ngụy Trung Hoa. Trịnh Ân Bảo đến Nam Điền nhưng Ngụy Trung Hoa không biết được nguyên nhân, nhất định là về hỏi Ngụy lão gia tử. Hơn nữa có tin truyền ra nói Ông ta sắp không được. Ngụy lão gia tử cũng như Hạng gia năm trước, khi ấy Hạng lão gia tử đột nhiên qua đời khiến Hạng gia gặp rất nhiều khó khăn. Vương Trạch Vinh còn thấy được Hạng gia rất sợ hãi. Hắn tin Ngụy gia bây giờ ũng như vậy.

Ngụy Trung Hoa bây giờ đúng là rất lo lắng. Ngụy lão gia tử nằm trong bệnh viện đã là việc ảnh hưởng lớn tới Ngụy gia, y dự định về Bắc Kinh trông nom nhưng Trịnh Ân Bảo đến Nam Điền nên phải ở lại.

Thấy Ngụy Trung Hoa gấp như vậy, Vương Trạch Vinh lddu. Tình hình Ngụy gia sẽ có vấn đề nếu Ngụy lão gia tử mất. Ngụy Trung Hoa thực ra không phải là người có thể chống đỡ Ngụy gia. Nghĩ đến quan khí của Ngụy Trung Hoa đã thay đổi, hắn liền có cái nhìn với người này.

Xe Triệu Thanh đã sớm chờ ở bên. Vương Trạch Vinh lên xe và nói:

– Làm phiền anh.

– Nên mà.

Triệu Thanh ngồi đó mà chăm chú lái xe.

Nhìn vệ sĩ của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh có ấn tượng tốt với người này, bảo sao Hạng Nam bây giờ đã được bố trí vài vệ sĩ mà Triệu Thanh vẫn có thể đi theo ông.

Về nhà Hạng Nam, Vương Trạch Vinh tắm rửa ngủ một giấc. Khi hắn dậy thì thấy Hạng Nam đã về.

Thấy ông ngồi xem tài liệu, Vương Trạch Vinh chào rồi ngồi xuống.

Bỏ tài liệu xuống, Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

– Con đưa Phó chủ tịch về Bắc Kinh hả?

– Vâng, Ngụy Trung Hoa cũng cùng đi.

Hạng Nam lắc đầu nói:

– Ngụy lão gia tử có lẽ không qua nổi.

Vương Trạch Vinh cũng thở dài nói:

– Ngụy gia không có Ngụy lão thì đúng là sẽ có chuyện.

Một lát sau Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh:

– Con nói tình hình khi Phó chủ tịch đến Nam Điền.

Vương Trạch Vinh liền kể rõ chi tiết với ông, còn nhấn mạnh việc Trịnh Ân Bảo hai lần nói chuyện riêng với mình.

Hạng Nam vừa uống trà vừa nghe Vương Trạch Vinh nói chuyện, ông không tỏ vẻ gì quá nhiều. Sau khi Vương Trạch Vinh nói xong, Hạng Nam khẽ gật đầu.

Hôm nay Vương Trạch Vinh về Bắc Kinh, Hạng Nam cũng về để nghe con rể nói về việc Trịnh Ân Bảo tới Nam Điền. Hạng Nam tuy rất bận công việc nhưng từng hành động, lời nói của Trịnh Ân Bảo thì ông không thể không chú ý. Nghĩ mình sẽ lui, đường của Vương Trạch Vinh còn dài nên ông bây giờ nghĩ nhiều đến việc tạo đường cho Vương Trạch Vinh. Bây giờ ông cũng không còn quá lo lắng, có Vương Trạch Vinh thì Hạng gia sẽ duy trì được rất lâu.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

– Ngụy lão không được, Lão bí thư cũng không được tốt.

Ông nói câu này với vẻ đầy ẩn ý.

Một lần nữa nghe về sức khỏe của Lão bí thư, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Lão bí thư không thể so sánh với Ngụy lão gia tử. Sức ảnh hưởng của Lão bí thư ở Trung Quốc hơn xa Ngụy lão gia tử. Đừng nhìn ngài đã lui nhưng ngài vẫn có tiếng nói lớn ở Trung ương. Nếu Lão bí thư xảy ra chuyện thì đó là việc lớn.

– Nghiêm trọng như vậy sao bố?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Hạng Nam gật đầu nói:

– Gần đây về cơ bản Lão bí thư không quan tâm chuyện gì cả.

Nghĩ tới Lão bí thư từ trước đến giờ vẫn quan tâm đến tình hình quốc gia, Vương Trạch Vinh càng thêm buồn bã. nghĩ tới Lão bí thư quan tâm mình như vậy, Vương Trạch Vinh rất muốn đi thăm ngài.

– Xem ra đã xảy ra một vài biến hoá.

Vương Trạch Vinh lẩm bẩm một tiếng.

– Đúng thế.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết tình hình mà xảy ra thì cục diện chính trị Bắc Kinh nhất định có thay đổi. Nếu Bắc Kinh thay đổi thì đó là việc quá lớn đối với các tỉnh.

Nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh giật mình mà nói:

– Có phải chuyện lên cấp của Nam Điền sẽ có vấn đề không bố?

Hạng Nam thấy Vương Trạch Vinh có thể từ việc này mà liên lac tới Nam Điền nên rất hài lòng với sự trưởng thành của hắn. Từ chuyện của Lão bí thư mà thoáng cái nhảy về chuyện Nam Điền, Vương Trạch Vinh đã tiến bộ về chất, có cái nhìn đại cuộc.

– Con thấy sao?

Hạng Nam hỏi như trong một cuộc thi vấn đáp.

– Lần này Phó chủ tịch đến Nam Điền, qua lời nói thì Nam Điền còn kém Nam Dương một vài thứ.

Vương Trạch Vinh nói.

Đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc, Hạng Nam tự mình châm thuốc rồi nói với Vương Trạch Vinh:

– Càng gần đại hội thì các thế lực càng tranh đoạt mạnh hơn. Chỉ có thể cố gắng đạt được càng nhiều đồng minh thì khả năng thành công mới cao. Chẳng qua việc con vào Bộ Chính trị về cơ bản không vấn đề gì, chỉ cần con không xảy ra chuyện thì việc sẽ xong.

Vương Trạch Vinh nghe vậy thì rất vui. Hắn biết chuyện của mình không chỉ do Hạng gia cố gắng, người khác cũng cố gắng. Có lực lượng lớn như vậy thì vào Bộ Chính trị không vấn đề gì mấy.

– Nam Điền bây giờ đã là chiếc xe cao tốc, nhưng từ lời của Phó chủ tịch thì có thể con sẽ rời khỏi Nam Điền.

Vương Trạch Vinh nói.

Đối với lời của Phó chủ tịch thì Vương Trạch Vinh đã thầm phân tích trong thời gian dài. Đối với bước đi tiếp theo của mình thì hắn không rõ mấy. Hắn có thể vào Bộ Chính trị nhưng nếu Nam Điền không thể lên cấp vậy hắn mà vẫn làm Bí thư tỉnh ủy Nam Điền thì hơi lạ.

Hạng Nam gật đầu nói:

– Thực ra việc này mọi người đều biết. Với tình hình bây giờ của Nam Điền thì nếu kiên quyết đưa lên cấp sẽ có nhiều khó khăn. Tại sao mọi người muốn liều mạng đưa Nam Điền lên cấp, tạo dư luận lớn như vậy chứ?

Lời này làm Vương Trạch Vinh có chút khó xử. Hắn cũng nhìn ra việc lên cấp của Nam Điền có vấn đề. Nhưng thấy đám người Hạng Nam mạnh mẽ đẩy Nam Điền đi lên, hơn nữa thấy các tín hiệu đáng mừng thì hắn nghĩ sẽ không có vấn đề gì. Bây giờ Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi thấy chấn động.

– Đang tranh đoạt.

Vương Trạch Vinh cũng đã có cái nhìn mới với việc tính toán của đám người Hạng Nam.

Hạng Nam cười nói:

– Trong việc này còn có một số người thấy lợi ích lớn khi lên cấp vì thế liều mạng vào Nam Điền, việc này coi như tạo thế cho con.

Nghĩ đến nhiều gia tộc liều mạng đầu tư tài chính vào Nam Điền, Vương Trạch Vinh hiểu việc này chính là giúp hắn rất nhiều. Nam Điền phát triển nhanh như vậy thì thành tích của hắn cũng sẽ nhiều lên. Điều này sẽ tốt cho việc lên chức của hắn.

Vương Trạch Vinh cũng không biết trong này có bao người tham gia, chỉ biết mình đã có nhiều thành tích ở Nam Điền.

– Ngô Tán Lâm thì sao bố?

Nghĩ đến Ngô Tán Lâm tìm mọi cách ngăn cản Nam Điền lên cấp, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu.

Hạng Nam cười nói:

– Con chắc cũng thấy tình hình của Ngô Tán Lâm rồi chứ. Y không phải người có thể làm tốt công việc. Từ sau khi lão lãnh đạo của Ngô Tán Lâm qua đời, sức ảnh hưởng của y ở phái Nam Điền đã giảm.

Từ trong lời này có thể thấy Hạng Nam không hài lòng với Ngô Tán Lâm.

Bảo sao phái Nam Dương lại chia rẽ.

Bây giờ có nhiều việc Vương Trạch Vinh đã rõ ràng. Ngô Tán Lâm đã bị phái Nam Dương bỏ rơi.