Chương 1114: Tư Mã Hoàng tới Nam Điền

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vừa xuống máy bay, nhìn thấy Tư Mã Tú tới đón, Tiền Minh Phú khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng mỉm cười bước tới nói:

– Em đang bận thế cần gì phải đi đón anh cho khổ.

Liếc yêu một cái, Tư Mã Tú cười nói:

– Anh đó, chồng của mình trở về thì sao em lại không đi đón cơ chứ?

Vốn khuôn mặt cũng không dễ coi lắm nên cái “liếc yêu” này thật sự là quái dị. Sớm đã cảm thấy tởm nhưng Tiền Minh Phú vẫn phải giả vờ dịu dàng, mỉm cười nói:

– Có nhớ tới anh không?

Hai người vừa đi vừa nói những lời âu yếm nhau, Tư Mã Tú nhanh chóng bị Tiền Minh Phú dụ dỗ cười không ngừng.

– Tiểu Lưu, anh không cần bảo vệ chúng tôi đâu, anh cứ bắt taxi về trước đi.

Tư Mã Tú ra lệnh cho vệ sĩ của Tư Mã Hoàng. Viên vệ sĩ họ Lưu kia nhanh chóng mang giúp hành lý hai người lên xe rồi biến mất rất nhanh.

– Ông xã, anh lái xe đi.

Tư Mã Tú ôm tay Tiền Minh Phú dịu dàng nói. Hai người nhanh chóng về tới căn biệt thự khổng lồ của mình ở Bắc Kinh. Đối diện với Tư Mã Tú nhiệt tình như lửa, Tiền Minh Phú đành vận dụng mọi kỹ năng chuyển động không ngừng.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tiền Minh Phú nhìn Tư Mã Tú nằm xụi lơ mà trong lòng lại có cảm xúc phức tạp.

Lấy một điếu thuốc trên bàn lên hút vài hơi, nhả một ngụm khói to, cái cảm giác bất đắc dĩ này cuối cùng cũng theo khói phun ra.

Nhanh chóng nghĩ tới chuyện Nam Điền, đồng thời cũng nghĩ tới chuyện sau khi Tư Mã Hoàng hết nhiệm kỳ, Tiền Minh Phú cảm thấy rất mịt mù.

Nhìn thoáng qua Tư Mã Tú bên cạnh, Tiền Minh Phú thầm nghĩ trong lòng, phải lợi dụng đầy đủ tài nguyên hiện hữu mới được.

Vuốt ve người Tư Mã Tú mấy cái, Tiền Minh Phú hỏi:

– Hôm nay bố em có ở nhà không?

– Bố nghe nói anh về nên đã hoãn công tác, nói là tối nay muốn gặp anh đó.

Nhìn đồng hồ, Tiền Minh Phú lập tức nhảy bật dậy, nói với Tư Mã Tú:

– Đừng để bố phải chờ anh, bố có rất nhiều việc, chúng ta phải mau chóng tới đó.

Hai người nhanh chóng mặc quần áo rồi tới nhà Tư Mã Hoàng.

Tư Mã Tú rất hài lòng về người chồng này của mình, cao to đẹp zai lại là người có tài, mềm mỏng quan tâm tới vợ con, người chồng như vậy giờ thực sự là khó tìm. Đặc biệt là từ trước tới nay hắn luôn chuyên nhất với mình, điều này có thể nhìn ra được, Tiền Minh Phú thật sự để tâm tới mình!

– Nghe nói anh ở Nam Điền không hài lòng lắm, có phải cần bố trợ giúp một chút hay không?

Tư Mã Tú cảm nhận được tâm trạng bất ổn của Tiền Minh Phú liền hỏi. Khẽ gật đầu, Tiền Minh Phú nói:

– Có một số việc em không hiểu đâu.

– Không có việc gì, bố nhất định sẽ giúp anh thôi.

Hai người nói xong liền đi vào nhà Tư Mã Hoàng.

Tư Mã Hoàng quả nhiên đã ngồi đợi trong nhà, nhìn thấy hai vợ chồng Tiền Minh Phú tay trong tay bước vào mặt lão liền xuất hiện nụ cười. Tuy nói kinh nghiệm quan trường thằng con rể này của mình còn kém một ít nhưng đối xử với con gái của mình không tồi, thật hiếm có!

– Minh Phú, mau ngồi xuống nói chuyện.

Thấy sắc mặt con gái mình rất tốt, Tư Mã Hoàng liếc nhìn Tư Mã Tú đầy từ ái rồi bảo Tiền Minh Phú ngồi xuống.

Tư Mã Hoàng cũng là một người tinh minh, trong lòng hắn cũng hiểu rõ tình cảm củ Tiền Minh Phú với con gái của mình. Tiền Minh Phú sở dĩ cưới đứa con gái xấu xí của mình không ngoài việc đã nhìn trúng quyền thế trong tay mình. Việc này cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ cần mình còn quyền thế ngày nào thì thằng ranh này chắc sẽ không tạo phản, coi như khi mình lui xuống thì thế lực do mình bồi dưỡng vẫn phát triển, tin rằng thằng này chắc cũng không có hành động tạo phản quá lớn.

Từ sau khi Tiền Minh Phú tới Nam Điền thì Tư Mã Hoàng vẫn luôn chú ý tới tình hình của hắn, nhìn thấy Vương Trạch Vinh thế mạnh như vậy, làm hết chuyện này tới chuyện khác. Hắn đương nhiên biết Tiền Minh Phú không phải là đối thủ của Vương Trạch Vinh, trong lòng lão lại thầm vui mừng vì chuyện này.

Tư Mã Hoàng nhìn thoáng qua con gái đang ngồi kế bên, trong lòng thầm nghĩ, Tiền Minh Phú này quyết không thể để hắn nắm giữ quyền thế quá lớn. Điều quan trọng nhất là không thể để hắn thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, nếu không thì con gái mình sẽ đau khổ, cho nên, có một Vương Trạch Vinh để chèn ép thằng này thì rất cần thiết. Đương nhiên cũng không thể để thằng này bị ép quá ác mà chỉ cần tới độ là đủ.

Tiền Minh Phú nào đâu biết rằng ông bố vợ này đã hiểu rõ hắn. Lần tới Bắc Kinh này thì công tác trọng yếu của hắn chính là hi vọng nhờ Tư Mã Hoàng đè Vương Trạch Vinh một chút để từ đó thay đổi được cục diện bất lợi hiện tại ở Nam Điền.

– Tiểu Tú, còn không mau đi pha trà cho Minh Phú đi.

Tư Mã Hoàng cười tủm tỉm nói với con gái. Đứa con này được mình nuông chiều từ bé nên tính tình ngang bướng, giờ coi như đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có điều vẫn còn cách tiêu chuẩn vợ hiện mẹ giỏi quá xa, có dạy cũng không dạy được!

– Không cần, không cần, để anh tự làm là được.

Tiền Minh Phú vội vàng đứng dậy đi pha trà. Hôm nay coi như là cửu biệt thắng tân hôn (ví như xa nhau lâu ngày còn hơn là đêm tân hôn), đúng là đã cho Tư Mã Tú ăn no bằng không cũng sẽ không dịu dàng như vậy! Giờ mình đang cần ả nói giúp nên không thể đắc tội được.

Nhìn bóng lưng của Tiền Minh Phú, Tư Mã Hoàng lại liếc nhìn đứa con gái như đang ngồi hưởng thụ, âm thầm thở dài, mình có thể quản được ngày nào thì hay ngày đó! Thấy Tiền Minh Phú ngồi xuống, Tư Mã Hoàng nói:

– Nam Điền gần đây phát triển rất tốt đó, bất kể thế nào thì trong chuyện này cũng có một phần công lao của con, cứ làm tốt đi, bố tin sẽ rất có lợi đối với sự phát triển của con.

Lão đã nhìn ra đi một ít, tuy nói tất cả đều là Vương Trạch Vinh thiết kế và hành động nhưng chỉ cần Nam Điền có thành tích thì Tiền Minh Phú làm chủ tịch tỉnh sẽ đương nhiên không thiếu chiến tích. Điều này kỳ thật cũng không thiệt thòi đối với Tiền Minh Phú.

– Bố, bố không biết đó, ở Nam Điền thì Minh Phú bị cái tên bí thư tên là Vương Trạch Vinh kia chén ép ác liệt, hay là bố đổi một chỗ khác cho anh ấy đi, thật sự mà không được thì điều về Bắc Kinh cả nhà cùng ở bên nhau cũng tốt.

– Nói bừa, bổ nhiệm một lãnh đạo cao cấp có thể tùy ý sao? Minh Phú phải đến Nam Điền làm chủ tịch tỉnh!

Tư Mã Hoàng trầm mặt nói.

Kỳ thực trong lòng Tiền Minh Phú cũng có ý chuyển khỏi Nam Điền nhưng còn chưa kịp nói ra thì đã bị Tư Mã Hoàng chặn lại nên đành nuốt hết những lời đó với tâm trạng bất an. Đương nhiên, hắn cũng không muốn trở về Bắc Kinh, nếu như phải về thì ngày nào cũng phải ở bên Tư Mã Tú, như vậy thà chết còn hơn.

– Minh Phú à, con là một chủ tịch tỉnh, là người đứng đầu của ủy ban nhân dân, hiện tại Nam Điền đề xuất phương án xây dựng con đường giao thông với hợp tác với khu vực sông Mê Kông, điều này chẳng lẽ không phải là một cơ hội hay sao? Chuyện này cũng cần phải có các ban ngành bên ủy ban nhân dân làm, con làm lãnh đạo nên chỉ cần tích cực tập trung tinh thần hoàn thành việc này, tuy nói thành tích của Vương Trạch Vinh lớn nhất nhưng con cũng có chiến tích, làm sao lại không nhìn ra hả?

– Bố, con cũng hiểu chuyện này, nhưng quan trọng là hiện giờ Vương Trạch Vinh gần như là độc đoán. Bố không biết chứ hiện tại trong bộ máy lãnh đạo Nam Điền thì người đứng về phe hắn rất nhiều, con làm chủ tịch tỉnh như về cơ bản thì không có tiếng nói gì cả!

Tiền Minh Phú cắn răng bỏ thể diện sang một bên nói ra việc này. Quả nhiên, vừa nghe thấy Tiền Minh Phú nói như vậy thì Tư Mã Hoàng mới thật sự cảm nhận được tình hình thực tế ở Nam Điền còn nghiêm trọng hơn so với mình nghĩ.

Nhíu mày nhìn người con rể này của mình, Tư Mã Hoàng nói:

– Con tới đó cũng được một thời gian rồi, lẽ nào cũng không làm được việc gì?

Lời này tỏ ra cực kỳ mất hứng, trong suy nghĩ của lão thì với sự hậu thuẫn của mình thì dù thế nào thì Tiền Minh Phú cũng không có khả năng không phát triển được thế lực. Giờ nghe được việc này thì lão mới biết thằng con rể này là đồ bị thịt.

– Bố, từ trước tới nay Minh Phú làm việc đều quang minh chính đại, Vương Trạch Vinh kia nhất định là đã bày âm mưu quỷ kế, bố phải chủ trì chính nghĩa cho chồng con!

Tư Mã Tú thấy bố mình trầm mặt nói chồng mình liền vội vàng giải vây.

Tiền Minh Phú gần như muốn tìm một lỗ nẻ nào để chui vào, chuyện trên quan trường có biết bao nhiêu âm mưu quỷ kế chứ, nếu bị người khác nói mình quang minh chính đại thì chẳng khác nào nói mình không có năng lực, không có bổn sự!

Tư Mã Hoàng thấy con gái nói vậy cũng không nói gì, ổn định tâm tình một chút rồi mới hỏi thăm tình hình quan trường ở Nam Điền.

Nghe Tiền Minh Phú nói xong, vốn đang hi vọng mượn Vương Trạch Vinh chèn ép Tiền Minh Phú một chút liền biến mất. Lão cảm thấy nếu tiếp tục để như vậy thì Vương Trạch Vinh đúng là có khả năng phát triển lớn mạnh, điều khiến lão đau đầu chính là sau khi Vương Trạch Vinh ổn định sẽ uy hiếp tới Tư Mã gia tộc. Lần này tuy rằng Vương Trạch Vinh tranh giành thắng lợi với Tiền Minh Phú nhưng khó mà đảm bảo Vương Trạch Vinh không ghi hận Tư Mã gia tộc, đến lúc đó thì e là muốn làm cũng muộn rồi.

– Bố, con nghe nói, Vương Trạch Vinh lợi dụng lần tới Bắc Kinh vừa rồi đã hoạt động rất mạnh, nghe nói hắn còn mang theo phó bí thư tỉnh ủy Nam Điền đi gặp một số người.

Tin tức của Tư Mã Tú có phần nhanh nhạy, nhìn thấy cục diện nặng nề liền chen vào nói ra việc này.

Tư Mã Hoàng là một chủ nhiệm ủy ban thường vụ, lão đương nhiên biết một số tình hình mà người ngoài không biết, lão biết chuyện Vương Trạch Vinh dạy mấy ông bà già thái cực quyền. Vừa nghĩ tới việc Vương Trạch Vinh áp dụng đủ loại phương pháp để chèn ép Tiền Minh Phú mà mình thì lại đứng bên cạnh nhìn, trong lòng lão liền xuất hiện ý tưởng giúp Tiền Minh Phú một phen.

Ngẫm nghĩ một lúc lão nói:

– Nam Điền là trọng địa chiến lược để phát triển phía tây, vị trí địa lý hết sức trọng yếu, trung ương cũng rất coi trọng sự phát triển của Nam Điền. Không ít đại biểu cũng hi vọng được tự mình cảm thụ bầu không khí ở Nam Điền, bố sẽ tự mình dẫn đoàn tới Nam Điền khảo sát một lần, coi như là để hiểu thêm tình hình về Nam Điền xem.

Vẻ mặt lập tức hưng phấn mạnh, trong lòng Tiền Minh Phú rất phấn chấn, ý tứ của Tư Mã Hoàng đã quá rõ, lão sẽ tới Nam Điền trợ giúp mình.

– Cảm ơn bố!

Những lời này đúng là Tiền Minh Phú nói từ tận đáy lòng. Tư Mã Tú cũng vui mừng nói:

– Bố, lần này con sẽ đi cùng bố, bố thấy thế nào?

Mỉm cười, Tư Mã Hoàng nói:

– Hiện tại Minh Phú là chủ tịch tỉnh, con có nhiều bạn bè như vậy thì có thể mời bọn họ tới Nam Điền khảo sát một chút. Có thể đầu tư thì đầu tư, điều này cũng rất tốt cho sự phát triển của Minh Phú.

Tiền Minh Phú lại càng sung sướng hơn, nếu như mình có thể mời được mấy nhà đầu tư lớn tới Nam Điền thì vị trí chủ tịch tỉnh của mình coi như là có thể đứng vững vàng.