Chương 331: Nói chuyện

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhìn thấy điện thoại trên bàn vang lên, Vương Trạch Vinh cầm máy thì nghe từ đầu dây bên kia Hoàng Phủ Nhược Lệ nói:
– Vương ca, tối nay em mời anh ăn cơm.

Nghe nói như thế, Vương Trạch Vinh hỏi:
– Đến hội liên hiệp Phụ nữ huyện làm, em đã quen việc chưa?

Sau khi nhấc máy Vương Trạch Vinh hỏi. Hoàng Phủ Nhược Lệ bây giờ đã đến làm ở Hội liên hiệp phụ nữ huyện, đây cũng là một vũ đài lớn, không biết Nhược Lệ có thích ứng được không.

– Vương ca, rất cảm ơn anh, em thấy đây là một môi trường rất rộng, em thích công tác ở đây.

Vương Trạch Vinh nói:
– Nếu muốn phát triển hơn nữa, trọng yếu là em phải biết nắm lấy cơ hội. Hiện tại em mới chỉ có bằng trung cấp, hy vọng ở phương diện này em sẽ phát triển cao hơn một chút nữa.

Hoàng Phủ Nhược Lệ nói:
– Vương ca, em đang theo học ở trường Đảng, chuyên ngành quản lý Đảng và chính trị, hệ đào tạo chính quy, cũng sắp tốt nghiệp rồi.

Vương Trạch Vinh thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ có chí tiến thủ như vậy nên nói:
– Tốt lắm rồi. Như vậy là rất tốt.

Hoàng Phủ Nhược Lệ nói:
– Vương ca, em mãi mãi là người của anh.

– Nhược Lệ à, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của em là phải thích ứng nhanh với hoàn cảnh mới, không cần phải suy nghĩ lung tung.
Vương Trạch Vinh nghiêm giọng nói.

Hoàng Phủ Nhược Lệ nói:
– Vương ca, em nghe lời anh, anh nói cái gì là em đều nghe theo à.

– Nhược Lệ, làm việc cho tốt đi, hôm nay anh có việc rồi, để lần sau hãy đi ăn nhé.

Vương Trạch Vinh tắt điện thoại.

Trong bản tin thời sự, cuối cùng cũng có được nội dung.

Vương Trạch Vinh nghe xong cũng đoán ra được một phần.

Nội dung của tin tức như sau, sau hai mươi ba lần hội nghị nghiên cứu, chính phủ đã thông qua về việc tiến hành Luân chuyển đất đai. Chính phủ yêu cầu các địa phương phải tùy vào từng hoàn cảnh khác nhau mà có kế hoạch, tiến hành vững chắc…….

Nghe xong nội dung thời sự, Vương Trạch Vinh biết rằng mình cũng chỉ còn ở huyện Đại Phường không bao lâu nữa.

Nghe xong nội dung này không lâu, chợt di động của Vương Trạch Vinh đổ chuông, cầm lấy điện thoại thì thấy ngay số của Trương Tất Tường trên tỉnh gọi tới. Vương Trạch Vinh không dám chậm trễ, vội vàng tiếp chuyện:
– Trương thúc, có chuyện gì ạ?

Trương Tất Tường nói:
– Trạch Vinh, chắc cháu đã biết về tình hình của việc Luân chuyển đất đai rồi chứ?

Vương Trạch Vinh nói:
– Cháu vừa nghe qua việc này.

Trương Tất Tường nói:
– Vốn tỉnh đang chuẩn bị thành lập một tiểu ban, chuyên đảm nhiệm quản lí việc Luân chuyển đất đai, đang dự định điều cháu đến làm Chánh văn phòng, nhưng việc này không được nữa.

Nghe nói như thế, Vương Trạch Vinh liền hỏi:
– Có thay đổi gì à?

Trương Tất Tường và Chương Kiều Cương hẳn là đã được Hạng Nam dặn dò, chuẩn bị giúp Vương Trạch Vinh trở thành Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai của tỉnh. Nhưng việc này hiện tại đã không thành, xem chừng đã điều người khác đến hoặc là đã có chuyện gì xảy ra.

Trương Tất Tường nói:
– Việc này đối với cháu cũng không biết là tốt hay xấu. Tỉnh dự kiến sắp xếp người khác giữ chức Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai, còn cháu thì tỉnh bố trí đảm nhiệm vai trò Phó thị trưởng thành phố Quán Hà nhưng không phải là thường ủy.

Khi nghe được mình không phải là thường ủy, Vương Trạch Vinh hiểu rõ, có lẽ là cấp trên không muốn mình lên quá nhanh, nên chèn ép. Không được vào thường ủy thì quyền lực là không bằng so với làm Bí thư huyện ủy huyện Đại Phường.

Xem chừng Trương Tất Tường rất không hài lòng khi mình chưa vào được thường ủy, ông nói với Vương Trạch Vinh:
– Chỉ có thể biết trước như vậy đã, bước tiếp theo phải tính đã.

Rất phức tạp! Vương Trạch Vinh ngao ngán đứng lên. Tưởng rằng thông qua đám người của Hạng Nam tác động, mình hẳn đã có thể thuận lợi để thăng chức, không ngờ là chỉ Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai thôi mà cũng không lên được, làm Phó thị trưởng thì lại chưa vào thường ủy. Từ việc này cũng có thể thấy được, thực lực của đám người cũ của Hạng Nam ở Sơn Nam cũng không phải là quá mạnh.

Tiếp tục là Hạng Nam gọi điện.

– Trạch Vinh à, có việc này không ngờ xảy ra.

Thực sự thì Vương Trạch Vinh rất muốn trở thành Phó thị trưởng thành phố Quán Hà, chỉ là không thoải mái vì chưa phải là thường ủy thôi, hắn nói với Hạng Nam:
– Ba à, việc này cũng tốt.

Hạng Nam nói:
– Trên tỉnh xuất hiện tình huống mới, tôi không cần phải nói anh nữa. Tôi trực tiếp gọi cho là để nói cho anh hay, việc này còn đang tiếp tục tiến hành, việc vào thường ủy cũng sẽ không lâu nữa, anh chỉ việc công tác cho thật tốt là được.

Long Hương Băng nhìn thấy Vương Trạch Vinh đang căng thẳng, liền lại pha thêm nước vào trà nói:
– Bí thư Vương, tôi mới học được chút mát xa, để tôi thử xoa bóp cho anh nhé.

Lúc này trong đầu Vương Trạch Vinh đang loạn xạ, cũng không rõ là Long Hương Băng nói gì, gật đầu lia lịa.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh gật đầu, Long Hương Băng hăng hái, vội vàng đấm bóp nhẹ nhàng giúp Vương Trạch Vinh.

Việc này chắc chắn là Phùng Nhật Hoa và Lữ Kính Tân ở trên tỉnh can thiệp vào. Thấy Hạng Nam và Trương Tất Tường cũng không muốn nói nhiều. Không biết làm Phó thị trưởng mà không vào thường ủy là tiến bộ hay lùi bước. Việc này thực sự rất khó nói.

Sau khi Long Hương Băng xoa bóp một hồi, Vương Trạch Vinh cảm thấy đầu mình thoải mái hẳn, hắn tựa hẳn đầu vào bộ ngực đầy đặn của Long Hương Băng.

Cảm nhận được Vương Trạch Vinh tựa đầu vào ngực mình, Long Hương Băng không những không phản kháng, trong lòng còn cảm thấy vui sướng, xoa bóp càng thêm nhẹ nhàng.

Vương Trạch Vinh vừa chợp mắt được một chút thì điện thoại vang lên. Chỉ thấy điện thoại hiển thị tên Nhâm Trạch Hải.

– Nhâm ca, muộn thế này rồi còn gọi cho tôi?

– Trạch Vinh, chúc mừng cậu, cậu sắp trở thành Phó thị trưởng rồi.
Tâm trạng của
Nhâm Trạch Hải rất phức tạp, vừa thông báo nhưng lại vừa có chút đố kỵ Vương Trạch Vinh.

– Nhâm ca, sao lại nói tôi là Phó thị trưởng?
Vương Trạch Vinh không muốn cho hắn biết là mình đã biết việc này.

Nhâm Trạch Hải nói:
– Hôm nay tỉnh ủy triệu tập cuộc họp thường ủy. Chủ tịch Lữ cho rằng vì công tác Luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường cậu làm rất tốt, huyện Đại Phường thoát khỏi nghèo khó, công của cậu rất lớn. Nên ông ấy đã ủng hộ cậu làm Phó thị trưởng thành phố Quán Hà.

Là Lữ Kính Tân đề bạt? Vương Trạch Vinh thầm than người trên tỉnh thật phức tạp, không ngờ là Lữ Kính Tân lại ủng hộ hắn.

Nhâm Trạch Hải còn nói thêm:
– Ban đầu Phó Bí thư Chương đề nghị cậu đảm nhiệm Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai của tỉnh, sau đó Bí thư Phùng ủng hộ Phó giám đốc sở Nông nghiệp đảm nhiệm.

Nhâm Trạch Hải gọi điện như thế là có ý cốt thông báo tình hình ở trên tỉnh.

Qua nói chuyện Vương Trạch Vinh đã biết tình hình của mình, biết mình chưa vào thường ủy không phải là do có người phản đối mà là do danh ngạch thường ủy của thành phố Quán Hà đã mà kín. Lúc ấy Phùng Nhật Hoa liền nói:
– Thường ủy Quán Hà đã được lập, tạm thời như thế đã. Đồng chí Vương Trạch Vinh còn trẻ, ở cương vị Phó thị trưởng rèn luyện chút đã, còn lại tính sau.

– Chúc mừng Phó thị trưởng Vương!
Chu Thiến Dao kính nể nhìn về phía Vương Trạch Vinh. Thông qua điện thoại với bố, cô biết việc Vương Trạch Vinh trở thành phó thị trưởng nên tới phòng làm việc của hắn để chúc mừng.

Hiện tại tâm tình của Vương Trạch Vinh không tồi. Dù sao mình trở thành Phó thị trưởng là một loại tiến bộ, đây là chuyện tốt. Không vào thường ủy cũng không sao, tăng lên một bậc chính là một loại thành công. Chỉ cần giữ tốc độ này, không bao lâu nữa, mình sẽ còn phát triển hơn nhiều.

Nghe cô gái này tán tụng, trong lòng Vương Trạch Vinh rất cao hứng.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Cảm ơn cô đã ủng hộ công tác của tôi.
Hắn biết mạng lưới quan hệ của Chu Thiến Dao, cô biết việc này cũng không có gì là lạ.

– Phó thị trưởng Vương, khi tới thành phố phải đỡ cho tôi đấy nha.

Phong thái của Chu Thiến Dao rất mê người. Vương Trạch Vinh nói:
– Hiện tại tôi vẫn là bí thư huyện ủy.
Câu nói của Chu Thiến Dao gần như thuần túy là nói đùa. Có một người bố như của cô, chẳng cần tới mình chiếu cố.

– Thành phố sẽ tìm anh nói chuyện ngay thôi.
Đôi khi Chu Thiến Dao nói chuyện rất trực tiếp. Có lẽ bởi vì có một người bố là Trưởng ban thư ký tỉnh ủy, cô sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí này.

Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Chu Thiến Dao vội đi ra ngoài. Vương Trạch Vinh cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy Đỗ Thủ Như ôn tồn nói:
– Trạch Vinh, cậu tới chỗ tôi ngay lập tức.

Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi xe rời đi, Mã Giới Yên cười hỏi Chu Thiến Dao:
– Bí thư Vương lên thành phố à?
Gần đây y rất quan tâm tới xu hướng của Vương Trạch Vinh. Chỉ khi nào Vương Trạch Vinh đi lên thì y mới có cơ hội. Vương Trạch Vinh hiện giờ như một ngọn núi lớn đặt ở huyện Đại Phường, không ai dám đối nghịch với hắn. Y là thủ hạ đồng thời cũng là người có tiềm năng nhất lên chức, bởi vậy càng có suy nghĩ khát vọng quyền lực.

Chu Thiến Dao cười nói:
– Có lẽ lên nói chuyện.

Vừa nghe nói chuyện, Mã Giới Yên lập tức hứng thú, hỏi:
– Có phải có tin tức gì hay không?
Tin tức của y đương nhiên không linh thông như Chu Thiến Dao, bởi vậy không biết tình huống.

Chu Thiến Dao nhìn Mã Giới Yên cười nói:
– Tỉnh vừa mới tổ chức họp, Bí thư Vương sắp trở thành phó Thị trưởng.

Nghe vậy, trong lòng Mã Giới Yên cực kỳ hưng phấn. Chỉ cần Vương Trạch Vinh rời đi, bộ máy huyện Đại Phường sẽ phải điều chỉnh. Cho dù mình không được làm bí thư cũng phải được làm Chủ tịch huyện. Nghĩ tới việc sắp được nắm quyền, tâm tình y cực kỳ vui vẻ.

– Tôi biết là Bí thư Vương sẽ tiến bộ mà!
Mã Giới Yên cao hứng nói.

Vương Trạch Vinh đi vào phòng làm việc của Đỗ Thủ Như.

– Ha ha, Trạch Vinh đến đây.
Đỗ Thủ Như đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi ra đón, trên mặt lộ vẻ rất nhiệt tình.

Tự mình rót cho Vương Trạch Vinh một chén nước xong, Đỗ Thủ Như ngồi xuống sô pha đối diện với Vương Trạch Vinh, nghiêm túc nói:
– Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi chịu ủy thác của tỉnh ủy, nói chuyện với đồng chí một chút.

Vương Trạch Vinh thấy Đỗ Thủ Như có bộ dạng nghiêm chỉnh như vậy, cũng vội vàng ngồi thẳng nói:
– Mời bí thư Đỗ nói!

Đỗ Thủ Như nói:
– Căn cứ công tác cần, tỉnh ủy quyết định bổ nhiệm đồng chí làm Phó thị trưởng thành phố Quán Hà. Hy vọng đồng chí có thể phục tùng tổ chức an bài và làm thật tốt công tác.

Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi kiên quyết phục vụ tổ chức an bài, tận trung cương vị công tác, làm tốt công tác được giao.

Đỗ Thủ Như không hổ là bí thư, nói năng rất bài bản, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.

Sau khi chính thức nói chuyện, Đỗ Thủ Như chỉnh lại gương mặt, lộ vẻ tươi cười.

– Trạch Vinh à, lần này tỉnh ủy quyết định bổ nhiệm cậu làm Phó thị trưởng thành phố Quán Hà. Đây là tổ chức tín nhiệm cậu. Tôi muốn nghe ý kiến của cậu một chút về bộ máy của huyện Đại Phường.

– Để tổ chức sắp xếp đi.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn nghĩ nhiều về tình huống bộ máy huyện Đại Phường.

Đỗ Thủ Như nói:
– Trạch Vinh, bước tiếp theo cho dù cậu tới thành phố công tác, phân công quản lý huyện Đại Phường có lẽ vẫn là cậu. Bộ máy tốt xấu thế nào quan hệ tới công tác của huyện Đại Phường, nhất định phải thận trọng.
Đỗ Thủ Như nói như vậy, Vương Trạch Vinh đành phải nói:
– Bí thư Đỗ, tôi cho rằng trong số lựa chọn người thay tôi, Mao Hiếu Lễ không tồi, các phương diện tố chất đều tốt lắm, ngoài ra Mâu Tường Cương cũng phi thường không tồi.

Vương Trạch Vinh đề cử vượt ra ngoài dự kiến của Đỗ Thủ Như. Y biết tình hình của Vương Trạch Vinh ở huyện Đại Phường, hiện tại không nghe thấy Vương Trạch Vinh đề cử Mã Giới Yên liền hỏi:
– Vì sao không đề cử Mã Giới Yên?

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Đồng chí Giới Yên cũng không tồi.

Đi ra khỏi phòng Đỗ Thủ Như, phó bí thư Lưu Kiến đã nói:
– Trạch Vinh, chúc mừng.

Vương Trạch Vinh vội nói:
– Phó bí thư Lưu, xin nhờ anh chỉ đạo nhiều hơn.

Lưu Kiến vẫn đều chiếu cố mình rất nhiều, nghe y nói tới phòng của y, Vương Trạch Vinh vội đi theo.

Thư ký vào pha trà xong liền lui ra.

Lưu Kiến nói:
– Nghe nói lần này trong tỉnh tranh cãi khá nhiều về việc nhậm chức của cậu.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Tôi cũng không rõ lắm về tình hình cụ thể.

– Trạch Vinh, tình hình Quán Hà rất phức tạp, hết thảy phải cực kỳ cẩn thận mới được.

Nghe Lưu Kiến chỉ điểm, Vương Trạch Vinh nói:
– Đa tạ phó bí thư Lưu, tôi nghe lời anh.

– Trạch Vinh, đảm nhiệm lãnh đạo thành phố sẽ không giống như ở huyện. Nhất định phải có cái nhìn đại cục.

Có lẽ khi cậu tới thành phố, ủy ban nhân dân sẽ phân công cậu quản lý khoa học kỹ thuật khẩu, văn hóa, giáo dục, du lịch, tin tức xuất bản, phát thanh truyền hình, dân tộc, tôn giáo, hồ sơ, phụ nữ, nhi đồng.

Vương Trạch Vinh nói:
– Hôm nay Bí thư Đỗ chỉ nói dường như sẽ phân công quản lý huyện Đại Phường, cũng không nói gì khác nữa nên không biết sẽ phân công cụ thể thế nào.

Lưu Kiến nói:
– Báo cáo công tác với lão Phan nhiều vào.

Vương Trạch Vinh biết đây là chia sẻ đồng minh, liền gật đầu nói:
– Tôi sẽ làm như vậy.

Vừa ra khỏi phòng Lưu Kiến, Vương Trạch Vinh đã gặp ngay Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Thư Vũ.

Thấy Vương Trạch Vinh, Lý Thư Vũ biểu hiện rất nhiệt tình, nói:
– Bí thư Vương, mới từ chỗ Bí thư Đỗ ra à? Nói chuyện xong rồi chứ?

Vương Trạch Vinh nói:
– Vừa mới nói xong.

– Đến phòng tôi ngồi, có mấy chuyện muốn nói với anh.

Đi cùng với Lý Thư Vũ tới phòng làm việc của cô, Lý Thư Vũ tự mình pha trà cho Vương Trạch Vinh, nói:
– Nghe nói Bí thư Vương thích uống Tiên Sơn, tôi chuẩn bị sẵn ở đây một chút.

Không ngờ Lý Thư Vũ lại nhiệt tình như vậy, mình thích trà gì mà cô ta cũng biết. Vương Trạch Vinh không rõ tại sao người phụ nữ này lại như vậy, chỉ có thể tra xét quan khí của cô ta.

Sau khi xem xét, Vương Trạch Vinh phát hiện, quan khí của Lý Thư Vũ này không ngờ có xu hướng tiếp cận với quan khí của mình.

Cô ta ủng hộ mình! Vương Trạch Vinh thực sự không ngờ lại như vậy, thiện cảm với người phụ nữ này cũng tăng mạnh. Chỉ cần cô ta ủng hộ mình, sau này ở thành phố mình lại thêm một đồng minh. Đây là chuyện tốt.

– Tôi gọi cậu là Trạch Vinh nhé.
Lý Thư Vũ cười nói, trong giọng nói càng có vẻ thân cận.

Vương Trạch Vinh nói:
– Như vậy tốt lắm.

– Trạch Vinh, sau khi cậu điều đến thành phố làm Phó thị trưởng, bộ máy huyện Đại Phường khẳng định sẽ phải điều chỉnh. Việc điều chỉnh nhân viên bên dưới, cậu có ý kiến gì không?

Nếu chưa xem tình hình quan khí của cô ta, Vương Trạch Vinh liền không tiện nói, cũng không thể tùy tiện biểu lộ ý tưởng trong lòng mình ra. Hiện tại đã biết cô ta hướng về phía mình, thấy cô ta đang là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, có quyền phát ngôn rất lớn trong việc phân công công tác, Vương Trạch Vinh nói:
– Khương Khai Đại hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm trọng trách.

Lý Thư Vũ hiểu được nói:
– Được, chúng tôi sẽ trọng điểm khảo hạch anh ta. Trừ anh ta thì sao?

Vương Trạch Vinh nói:
– Đồng chí Lưu Kiến các phương diện đều không tồi.

Lý Thư Vũ cười nói:
– Huyện Đại Phường làm ra thành tích, sau khi Trạch Vinh tới thành phố, tất cả mọi người sẽ ủng hộ cậu triển khai công tác.

Vương Trạch Vinh nói:
– Vẫn rất cần mọi người ủng hộ và trợ giúp.

Vương Trạch Vinh thật không ngờ ở thành phố trừ Lưu Kiến và Phan Tiến Di thuộc phe mình, vẫn còn một người nữa đột nhiên xuất hiện ủng hộ mình là Lý Thư Vũ.

Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, tâm tình Lý Thư Vũ phi thường cao hứng. Hôm nay tỏ ý làm thân rất rõ ràng, cô chắc chắn Vương Trạch Vinh có thể hiểu được ý nghĩ của mình. Lần trước nghe thấy Bách Cường nói không dám động vào thế lực sau lưng Vương Trạch Vinh, cô lập tức thu thập tài liệu về hắn. Càng thu thập, cô càng thấy thế lực sau lưng hắn hùng mạnh. Bách Cường tuổi đã lớn, không mấy năm nữa là không thể dựa vào. Hiện tại mình nên mau chóng tìm một chỗ dựa vững chắc. Lý Thư Vũ đi lên nhờ có người chống lưng nên hiểu rất rõ tầm quan trọng của một chỗ dựa vững chắc. Thấy Vương Trạch Vinh có bối cảnh lớn như vậy, cô đã sớm nghĩ cách tận dụng mọi khả năng kết giao với Vương Trạch Vinh.

Từ thành phố về tới huyện Đại Phường, tin tức Vương Trạch Vinh trở thành Phó thị trưởng lập tức truyền khắp huyện. Mọi người kinh ngạc nhưng cũng rất nhiều người ghen tị với hắn. Không đến ba mươi tuổi đã là Phó thị trưởng. Ở tỉnh Sơn Nam này có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Một đám người mang những mục đích khác nhau đều gọi điện thoại tới chỗ Vương Trạch Vinh.

Khiến Vương Trạch Vinh bất ngờ nhất chính là người gọi điện thoại đầu tiên tới để chúc mừng chính là Phùng Phương.

Vừa nối điện thoại, Phùng Phương liền dịu dàng nói:
– Phó thị trưởng Vương, chúc mừng ngài trở thành Phó thị trưởng.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Không ngờ tin tức của cô linh thông thật.

Phùng Phương nói:
– Nếu hiện giờ mà còn không biết tin tức này, vậy chức phó trưởng phòng Chiêu thương của em chẳng phải là rất không đủ tư cách sao?

Vương Trạch Vinh cũng biết công tác của Phùng Phương ở phòng Chiêu thương, cũng biết người phụ nữ này đã phát huy đầy đủ năng lực giao tiếp của mình, công tác chiêu thương cũng tiến triển rất mạnh.

– Phó thị trưởng Vương, hy vọng ngài nể mặt, em mời ngài ăn một bữa cơm được không?
Phùng Phương vẫn luôn tìm cơ hội mời Vương Trạch Vinh ăn cơm, hy vọng chính mình có thể chặt chẽ gắn trên xe tốc hành của Vương Trạch Vinh. Đương nhiên, nếu có thể phát sinh quan hệ gì đó với Vương Trạch Vinh là tốt nhất. Kể từ sau khi nhấm nháp hương vị quyền lực, Phùng Phương không bao giờ muốn quay trở lại cuộc sống bình thường trước kia nữa.

– Trong khoảng thời gian này có lẽ không có thời gian, để sau đi.
Vương Trạch Vinh nói.

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Vương Trạch Vinh nói đồng ý để sau, Phùng Phương vẫn khá cao hứng.

Tiếp theo, di động của Vương Trạch Vinh không ngừng hoạt động. Tất cả mọi người đều gọi điện thoại tới để chúc mừng.

Đối với việc Vương Trạch Vinh điều ra khỏi huyện Đại Phường, thành phố Quán Hà phi thường coi trọng. Trước giờ chưa từng có trường hợp cả bí thư thị ủy Đỗ Thủ Như, Thị trưởng Trương Tùng, Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thị ủy Lý Thư Vũ, tất cả đều tới huyện Đại Phường.

Nhìn ba lãnh đạo thị ủy và Vương Trạch Vinh, Mao Hiếu Lễ, Mâu Tường Cương ngồi trên đài chủ tịch, trong lòng mọi người có một cảm giác kinh ngạc rất mạnh.

Vương Trạch Vinh chỉ vẻn vẹn trở thành một phó thị trưởng, còn chưa được vào thường ủy đã được cả bí thư và thị trưởng coi trọng. Đây chính là một quy cách cao từ trước tới giờ chưa từng có! Có mấy ai đã từng thấy cả bí thư, Thị trưởng cùng đến huyện Đại Phường chứ?

Phi thường kỳ quái chính là bên trong hội trường cũng không có xuất hiện bóng dáng Mã Giới Yên. Người có tin tức linh thông thì biết Mã Giới Yên đã điều đến huyện khác làm quyền Thị trưởng. Huyện Đại Phường đang thời điểm làm ra chiến tích, tuy rằng Mã Giới Yên cũng thăng thành Chủ tịch huyện, nhưng trong việc này ẩn núp điều gì đó thì thật sự là khó nói.

Mao Hiếu Lễ uy nghiêm nhìn những cán bộ huyện Đại Phường phía dưới, nói:
– Hiện giờ xin mời trưởng Ban tổ chức cán bộ Thị ủy Lý tuyên bố văn kiện của cấp trên.

Hội trường phát ra tiếng vỗ tay như sấm rền.

Tuy rằng năm nay đã hơn bốn mươi tuổi nhưng Lý Thư Vũ có vẻ trẻ hơn tuổi, khi ngồi đó lộ ra một khí chất cao ngạo, mở văn kiện ra nói:
– Trước hết tôi xin truyền đạt văn kiện của tỉnh. Theo đề nghị của thành phố Quán Hà, tỉnh ủy thảo luận quyết định đồng chí Vương Trạch Vinh làm Phó thị trưởng thành phố Quán Hà.

Tuy rằng mọi người đã sớm biết Vương Trạch Vinh thăng thành Phó thị trưởng, nhưng hiện tại nghe được chính thức bổ nhiệm, tất cả mọi người không kìm nổi nhìn về phía Vương Trạch Vinh trên đài chủ tịch. Hai mươi chín tuổi đã trở thành Phó thị trưởng, mặc dù ở Trung Quốc cũng không phải là mới mẻ nhưng ở tỉnh Sơn Nam này vẫn rất khó tìm ra người như vậy.

Hội trường tĩnh lặng trong nháy mắt, sau đó tiếng vỗ tay lại càng bùng lên mãnh liệt hơn.

Mấy lãnh đạo thị ủy cũng không ngờ Vương Trạch Vinh lại được các cán bộ huyện Đại Phường hoan nghênh tới mức đó. Từ tiếng vỗ tay nhiệt liệt là có thể cảm nhận được tình cảm hưng phấn của mọi người.

Chờ tiếng vỗ tay dứt, Lý Thư Vũ lại đưa ra một văn kiện khác, nói:
– Hiện tại tôi xin tuyên đọc văn kiện của thị ủy, quyết định đồng chí Mao Hiếu Lễ làm bí thư Huyện ủy Đại Phường, đồng chí Mâu Tường Cương làm phó bí thư Huyện ủy kiêm quyền Chủ tịch huyện Đại Phường, đồng chí Ôn Hòa Lâm làm phó bí thư Huyện ủy, đồng chí Chiêm Lệ Quyên làm Phó chủ tịch thường trực huyện Đại Phường, đồng chí Khương Khai Đại làm thường ủy, Phó chủ tịch huyện, đồng chí Lôi Đức Bình làm Phó chủ tịch huyện Đại Phường.

Văn kiện này khiến mọi người khá kinh ngạc. Hễ là thân tín của Vương Trạch Vinh đều chiếm được ưu đãi, nhìn Chiêm Lệ Quyên và Khương Khai Đại đều đạt được lợi ích rất lớn trong lần điều chỉnh này, mọi người càng không dám coi thường Vương Trạch Vinh.

Sau khi kết thúc hội nghị, Vương Trạch Vinh cùng với các lãnh đạo thành phố đi tới Quán Hà. Công tác ở huyện Đại Phường coi như kết thúc, bước tiếp theo như thế nào chính là xem triển khai công tác ở thành phố Quán Hà ra sao.

Xe chạy đến thị ủy, Đỗ Thủ Như nói:
– Trạch Vinh, ngày mai lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn tới họp tuyên bố tình hình nhậm chức của cậu. Hôm nay đầu tiên để văn phòng an bài chỗ ở cho cậu đã.

Vương Trạch Vinh nói:
– Vâng, tốt quá.

Đỗ Thủ Như gọi điện thoại ra ngoài, chẳng bao lâu, Trưởng ban thư ký Thị ủy Tùy Du liền đi đến nói:
– Bí thư Đỗ, ngài tìm tôi?

Đỗ Thủ Như nói:
– Tiểu Tùy, đồng chí Vương Trạch Vinh đến đến công tác ở thành phố, việc an bài chỗ ở cho cậu ấy thế nào rồi?

Tùy Du nói:
– Việc này bên phía ủy ban nhân dân đã có an bài, để tôi hỏi một chút.

Ngay trước mặt Vương Trạch Vinh, Tùy Du liền gọi điện thoại tới văn phòng Ủy ban nhân dân hỏi tình hình chỗ ở của Vương Trạch Vinh.

Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Đặng Tiến Triệu cũng là một người tinh mắt, nghe được Tùy Du gọi điện thoại đến hỏi tình hình chỗ ở của Vương Trạch Vinh, nghĩ đến việc bí thư, Thị trưởng đều chạy đến huyện Đại Phường, y lập tức nói:
– Trưởng ban thư ký Tùy, chỗ ở của Phó thị trưởng Vương đã được bố trí xong rồi, ngay trong tòa nhà số một của ủy ban. Để tôi cho người đem chìa khóa đến.
Y vốn cũng muốn tự mình đưa chìa khóa đến, nhưng đang lúc bận nhiều việc, nhìn mấy người trong phòng, liền nói với Đặng Diệu Hoa:
– Tiểu Đặng, giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng, đưa chiếc chìa khóa này tới cho Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh.
Y nghĩ thằng ranh này mới tham gia công tác không lâu, đối nhân xử thế thẳng tắp, không có nhiều tâm cơ lắm, phái gã đi hẳn là lựa chọn tốt nhất.

Đặng Diệu Hoa tiếp nhận chìa khóa, tâm tư có chút không tình nguyện, vừa đi vừa suy nghĩ: “Hiện tại lãnh đạo nào cũng ngưu cả, được riêng một căn phòng không nói, còn phải trao chìa khóa tới tận tay!”

Thị ủy Quán Hà cách ủy ban nhân dân một con phố, Đặng Diệu Hoa chậm rãi đi tới.

– Tiểu Đặng, sao hôm nay cậu lại chạy tới thị ủy vậy?
Chánh văn phòng Hội liên hiệp Phụ nữ thành phố Ngô Quân Chính lớn tiếng hỏi.

Đặng Diệu Hoa lắc lư chiếc chìa khóa trong tay nói:
– Thấy không? Đến để đưa cho Vương Trạch Vinh mới tới cái chìa khóa này!

Ngô Quân Chính vừa nghe ba chữ Vương Trạch Vinh, ánh mắt lập tức sáng ngời nói:
– Vương Trạch Vinh ở Đại Phường?

Đặng Diệu Hoa bất đắc dĩ nói:
– Còn ai nữa chứ? Chìa khóa cũng bắt người ta đưa tới.

Ngô Quân Chính lôi kéo Đặng Diệu Hoa nói:
– Thằng ranh này có cơ hội mà không nắm chắc. Người khác cầu chuyện tốt như vậy mà không được. Nhìn chú đi đường chậm chạp thế, anh chẳng hiểu chú lăn lộn ở cơ quan thế nào nữa!