Chương 366: Mâu thuẫn từ văn phòng

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lần này có thể thành Thị trưởng Quán Hà, Du Lâm Xương rất vui mừng. Đặc biệt sau lần Phùng Nhật Hoa gọi hắn và Trương Tùng đến nói chuyện, Trương Tùng đã tỏ vẻ ủng hộ hắn trong công việc. Hắn liền rất tự tin. Có người Phùng hệ ủng hộ, triển khai công việc chắc chắn sẽ rất dễ dàng. Nhưng không ngờ khi hắn đến Quán Hà thì quan hệ giữa hắn và Trương Tùng không được tốt. Hắn nhiều lần muốn kéo gần quan hệ giữa hai người mà không được. Du Lâm Xương cũng là người lăn lộn quan trường nhiều năm nên hắn cẩn thận suy nghĩ là hiểu được ý đồ của Trương Tùng. Đây là chuyện không có biện pháp, Trương Tùng nhất định cho rằng hắn là người của Bí thư Phùng nên bài xích.

Biết không thể được Trương Tùng ủng hộ, Du Lâm Xương liền nghĩ làm thế nào để triển khai công việc. Sau mấy lần bố trí nhiệm vụ, Du Lâm Xương phát hiện Chánh văn phòng ủy ban Đặng Tiến Triệu mặc dù ngoài miệng luôn vâng dạ với mình, nhưng đều lén làm cho có, chuyện to nhỏ đều đi báo cáo Trương Tùng. Hắn là Thị trưởng, Chánh văn phòng ủy ban không phải người của hắn, nói ra thì đúng là khó có ai có thể chấp nhận. Hơn nữa hắn vừa nói ra, Trương Tùng đã biết. Vì thế Du Lâm Xương muốn đổi người. Hắn là Thị trưởng, nếu ngay cả Chánh văn phòng cũng không quản được thì triển khai công việc như thế nào?

Sau khi có suy nghĩ này, Du Lâm Xương liền nghĩ biện pháp đổi người. Nhưng hắn lại buồn bã phát hiện suy nghĩ thì đúng nhưng để thực hiện lại rất khó khăn. Nếu Trương Tùng không đồng ý thì khó có thể thành công.

Du Lâm Xương có suy nghĩ này nên không còn thường xuyên tìm Đặng Tiến Triệu nữa. Đặng Tiến Triệu đương nhiên cảm thấy có vấn đề nên vội vàng chạy đi tìm Trương Tùng:
– Bí thư Trương, ngài có thể điều tôi sang Thị ủy không?
– Sao vậy, có vấn đề gì ư?
Trương Tùng nhìn Đặng Tiến Triệu mà hỏi.
– Bí thư Trương, ngài cũng biết đó, tôi vẫn đi theo ngài, có người có ý kiến với tôi.

Nghe Đặng Tiến Triệu nói như vậy, Trương Tùng liền hiểu rõ tình hình nên nói với Đặng Tiến Triệu.

– Vị trí kia của anh rất quan trọng.
Đặng Tiến Triệu có chút khó xử nói:
– Bí thư Trương, Thị trưởng Du và Phó thị trưởng Vương đều muốn đổi tôi.

Trương Tùng nói:
– Lão Đặng, phải tin tưởng, có chuyện gì khó có thể lập tức tới tìm tôi.
Trương Tùng không muốn buông tha văn phòng ủy ban. Nếu đá Đặng Tiến Triệu đi, Trương Tùng liền thấy đau đầu.

Đặng Tiến Triệu đúng là thằng mù, lúc trước xem ra đã đắc tội với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh bây giờ căn bản không để ý đến hắn. Muốn Vương Trạch Vinh nói giúp là không thể? Không có Vương Trạch Vinh ủng hộ thì chẳng lẽ Đặng Tiến Triệu phải rời khỏi vị trí sao?

– Trạch Vinh, cậu lại đây một chuyến.
Trương Tùng gọi điện cho Vương Trạch Vinh.

Sau khi Vương Trạch Vinh đi vào, Trương Tùng đang nghiên cứu một phần danh sách.
– Bí thư, anh gọi tôi.
Vương Trạch Vinh hỏi.
– Trạch Vinh, cậu thấy sao nếu điều chỉnh Chánh văn phòng ủy ban.

– Bí thư, anh cũng biết đó, tôi không có ấn tượng tốt đối với Đặng Tiến Triệu.
Vương Trạch Vinh trực tiếp tỏ thái độ. Cũng không phải việc bố trí văn phòng của Đặng Tiến Triệu, mà do Vương Trạch Vinh thấy năng lực công tác của Đặng Tiến Triệu kém, không ít công việc đến tay hắn liền loạn hết cả lên.

– Trạch Vinh, lão Đặc mặc dù có khuyết điểm nhưng vẫn rất tích cực trong công việc.
Nghe thấy Trương Tùng nói giúp Đặng Tiến Triệu, Vương Trạch Vinh cũng không nói gì. Thấy vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh, Trương Tùng càng đau đầu hơn. Có lẽ ở việc này Vương Trạch Vinh không muốn giúp Đặng Tiến Triệu.
– Trạch Vinh, tôi thấy như vậy có được không. Đặng Tiến Triệu tiếp tục làm Chánh văn phòng ủy ban, đồng thời thư ký Hác Duệ Bân của chú rất có năng lực, đưa cậu ta lên làm Phó chánh văn phòng ủy ban, có một số việc chú dễ triển khai công tác hơn.
Lời này làm Vương Trạch Vinh động tâm nên nói:
– Tình hình bình thường thì thư ký cả Thị trưởng là Phó chánh văn phòng, làm như vậy thì thư ký của Thị trưởng Du sẽ như thế nào?

Trương Tùng nói:
– Việc này tôi đã nghĩ đến, ủy ban có hai Phó chánh văn phòng cũng được mà.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
– Phải đảm bảo ổn định công tác.

Trương Tùng cười nói:
– Trạch Vinh đúng là nghĩ giống tôi.
Một Phó chánh văn phòng đổi lấy một Chánh văn phòng, Vương Trạch Vinh không quá hài lòng:
– Bí thư, Cục Xây dựng lần này có hành vi nhận hối lộ, bộ máy phải mau chóng điều chỉnh. Chánh văn phòng Đặng Diệu Hoa đã được rèn luyện một thời gian, anh xem có thể thêm trọng trách cho cậu ta không?

Đặng Diệu Hoa đúng là có năng lực nhưng tính cách hơi thẳng. Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại thích hắn. Theo tình hình Vương Trạch Vinh biết thì từ sau khi Đặng Diệu Hoa làm Chánh văn phòng thì công tác làm rất tốt. Trương Tùng nghĩ Đặng Diệu Hoa không thể được đề bạt thành cục trưởng nên cũng không suy nghĩ nhiều:
– Chúng ta phải sử dụng các cán bộ trẻ tuổi có năng lực. Tôi thấy để đồng chí Đặng Diệu Hoa làm Phó cục trưởng là được.
Sau khi ra khỏi phòng Trương Tùng, Vương Trạch Vinh liền nghĩ đến vị trí cục trưởng cục Tài chính. Lựa chọn tốt nhất của hắn chính là Lôi Đức Bình, nhưng bây giờ dù là Trương Tùng hay Du Lâm Xương đều muốn giữ lấy vị trí này. Bây giờ phải xem mọi người vận động như thế nào. Vương Trạch Vinh vừa về văn phòng thì Hác Duệ Bân đã nói:
– Phó thị trưởng Vương, Thị trưởng vừa gọi điện tới mời ngài sang nói chuyện.
Vương Trạch Vinh từ từ đi tới cửa phòng Du Lâm Xương, gõ cửa rồi nói:
– Thị trưởng Du, anh tìm tôi?

– Vương Trạch Vinh à, mau ngồi xuống nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên Du Lâm Xương một mình nói chuyện với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh thấy Du Lâm Xương tự rót trà liền vội vàng nói:

– Để tôi làm.
Du Lâm Xương xua tay không chịu, sau đó đặt chén trà xuống trước mặt Vương Trạch Vinh rồi nói:
– Tôi gọi cậu là Trạch Vinh được chứ?

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Mọi người đều gọi tôi như vậy.
Du Lâm Xương cười ha hả nói:
– Điều này nói rõ quan hệ của Trạch Vinh ở Quán Hà rất tốt. Trạch Vinh, tôi vừa đến nên không quen thuộc tình hình Quán Hà, hôm nay mời cậu đến đây là để trao đổi một chút. Cậu có ý kiến gì với các mặt công tác của ủy ban không?

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Tôi nghe theo bố trí của tổ chức. Có Bí thư và Thị ủy chỉ đạo, tôi nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ.
– Trạch Vinh, tôi rất hy vọng có thể nghe được ý kiến của cậu. Không giấu gì cậu, tôi bây giờ mặc dù là Thị trưởng nhưng không quá quen thuộc với công tác ủy ban, mọi việc đều cần có một quá trình. Bây giờ lại rất cần điều chỉnh cán bộ, nên phải có những người như cậu đưa ra kế sách.

Quá lợi hại. Vương Trạch Vinh coi như có cái nhìn mới về Du Lâm Xương. Du Lâm Xương biết tình hình Quán Hà rất phức tạp nên chấp nhận yếu thế. Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nói suy nghĩ của mình ra.
– Thị trưởng, Bí thư Trương rất quen thuộc tình hình Quán Hà, ý kiến của Bí thư rất quan trọng.

– Ha ha, Bí thư Trương đứng ở trên cao, suy nghĩ của Bí thư là vì toàn cục. Chúng ta nói chính là công tác ủy ban cơ mà. Trạch Vinh nghe nói cậu có ý kiến với Chánh văn phòng ủy ban Đặng Tiến Triệu?

Xem ra đã có không ít người đã dựa vào Du Lâm Xương, nếu không sao hắn biết mình có cái nhìn với Đặng Tiến Triệu.

– Đó đều là do công tác mà thôi, lão Đặc rất tích cực trong công việc nên tôi sớm quên rồi.

Du Lâm Xương không dây dưa ở vấn đề này nữa nên nói:
– Công tác ủy ban rất nặng, lão Đặng cũng từng đó tuổi nên tôi cảm thấy đưa người trẻ tuổi lên thay thế mới thỏa đáng.

– Thị trưởng, điều chỉnh nhân sự tôi không tiện cho ý kiến. Tổ chức quyết định như thế nào thì tôi sẽ ủng hộ.
Vương Trạch Vinh một lần nữa muốn tách mình ra khỏi chuyện này. Du Lâm Xương là người của Phùng Nhật Hoa, Phùng Nhật Hoa không hòa hợp với Hạng gia, Vương Trạch Vinh dù ủng hộ hắn cũng không có chỗ tốt gì. Bây giờ xem ra Trương Tùng còn có suy nghĩ khác, Vương Trạch Vinh đã quyết định dựa vào Trương Tùng, qua đó không ngừng đạt được chỗ tốt.

– Ha ha, Trạch Vinh rất giữ nguyên tắc.

Sau cuộc nói chuyện hôm nay, Vương Trạch Vinh biết mình không thể hòa hợp với Du Lâm Xương, đây là chuyện không thể. Nếu như tiếp theo Du Lâm Xương có quyền, hắn là con rể Hạng gia cũng sẽ bị vứt bỏ. Như vậy phải cách xa Du Lâm Xương một chút. Về đến phòng mình, Chánh văn phòng Đặng Tiến Triệu tìm đến lấy lòng Vương Trạch Vinh:
– Phó thị trưởng Vương, văn phòng mới đã được sửa lại, bao giờ thì ngài chuyển sang?

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
– Mai đi.
– Phó thị trưởng Vương, các loại thiết bị tôi tự mình đi chọn giúp ngài, nếu ngài có gì không hài lòng, tôi lập tức sẽ đi đổi.
Vương Trạch Vinh nhìn Đặng Tiến Triệu một cái rồi nói:
– Được, đến lúc đó tôi sẽ xem.
Vương Trạch Vinh nói xong liền ra hiệu cho Đặng Tiến Triệu đi về. Hắn bây giờ khá đồng tình với Đặng Tiến Triệu, Đặng Tiến Triệu kẹp giữa nhiều người như vậy nên chức Chánh văn phòng cũng không dễ làm.