Chương 1271: Sự tức giận tạo thành lực lượng

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Truyền thông càng lúc càng đưa tin mạnh về việc này. Vài hôm sau Vương Trạch Vinh mới phát hiện sức ảnh hưởng của Tập đoàn Qingtian ở Trung Quốc nằm ngoài dự đoán của hắn.

Những mối quan hệ từ nhiều năm qua do Tập đoàn Qingtian dùng tiền tạo thành, bây giờ đã thể hiện được uy lực. Đủ các cấp độ nói giúp, người phê bình cách làm của Nam Điền càng lúc càng nhiều.

Nửa đêm khi Vương Trạch Vinh vừa lên giường thì nhận được điện thoại đặc biệt.

Vương Trạch Vinh thấy đây là số chuyên môn dành cho Thập cục thì hơi động tâm. Hắn nghe thấy là giọng của Bí thư Lâm.

– Đồng chí Vương Trạch Vinh, thái độ của các đồng chí đối với Tập đoàn Qingtian là rất chính xác. Biết các đồng chí gặp áp lực lớn nên tôi gọi điện cho đồng chí. Trung ương rất tin vào các đồng chí, cần Trung ương ủng hộ thì Trung ương sẽ ủng hộ.

Bí thư Lâm muộn như vậy mà còn gọi điện nói lời này, đây chính là Bí thư Lâm tỏ thái độ. Lời này làm Vương Trạch Vinh biết Trung ương ủng hộ cách làm của Nam Điền.

– Tổng bí thư, bây giờ Nam Điền vẫn còn có thể ứng phó, chẳng qua chỉ là một công ty nước ngoài mà thôi.

Vương Trạch Vinh cũng thể hiện khí phách của mình.

Bí thư Lâm nghiêm túc nói:

– Bây giờ chúng ta nói chính là xây dựng kinh tế, có một số cán bộ quên bọn họ là người Trung Quốc, tất cả đều hoa mắt vì tiền. Tập đoàn Qingtian chính là mồi lửa để thử, Trung ương phải cảm ơn các đồng chí ở việc này. Nếu Nam Điền không nhằm vào Tập đoàn Qingtian, Trung ương đúng là quên việc giáo dục cán bộ.

Dù sao cũng là Tổng bí thư nên nhìn vấn đề ở góc độ rất cao. Vương Trạch Vinh có chút giật mình, Tập đoàn Qingtian chỉ gặp chút chuyện mà bao cán bộ nhảy ra nói theo, đây đâu phải việc nhỏ. Nếu như cán bộ cao cấp còn có thể bị mua chuộc thì đó sẽ dần dẫn tới Đảng mất, nước mất, bảo sao Bí thư Lâm muộn như vậy còn không ngủ.

– Tổng bí thư, đây dù sao chỉ là số ít, hầu hết cán bộ của chúng ta là tốt.

Vương Trạch Vinh nói.

– Đồng chí Vương Trạch Vinh,mình chuyện Tập đoàn Qingtian không chỉ có là chuyện riêng của Nam Điền, đây là chuyện liên quan đến quốc gia, cậu cứ mạnh dạn mà làm.

Bí thư Lâm nói xong rồi dập máy.

Vương Trạch Vinh nghe xong thì không thể ngủ. Hắn bắt đầu suy nghĩ lời của Bí thư Lâm. Điều Bí thư Lâm lo lắng không phải là thừa. Đây chỉ là một Tập đoàn Qingtian xảy ra chuyện mà đã nhiều người nói giúp, phê bình mình. Vậy thêm vài công ty nữa thì sao?

Đây đúng là không phải việc nhỏ.

Ý của Bí thư Lâm rất rõ ràng chính là cần Nam Điền xử lý mạnh Tập đoàn Qingtian, nhất định phải kéo người có quan hệ với Tập đoàn Qingtian ra.

Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được sát khí rất mạnh của Bí thư Lâm.

Sau đó chuyện Tập đoàn Qingtian hiếp nữ nhân viên đã truyền khắp trên mạng, đối với việc này thì người phản đối nhiều nhất là thanh niên. Sau đó Trung Quốc phát động phong trào tẩy chay hàng Nhật Bản, thanh thế rất lớn.

Tập đoàn Qingtian cũng không yếu thế, Nhạc San San kia cũng được gọi ra tổ chức họp báo, nói Tập đoàn Qingtian cách quản lý đầy nhân quyền của Nhật Bản, lại cho thấy ả đến Nhật Bản là tự nguyện, không có ai bắt buộc, còn nói sự quan tâm nhiệt tình của Nhật Bản với mình.

Nội dung này được truyền ề Trung Quốc, một lần nữa mang tới những cơn sóng tức giận, không ngừng có người chửi bới ả.

Thực ra căn bản không cần tốn bao sức lực thì tình hình nhà ả Nhạc San San đã lộ ra trước công chúng.

Điều này làm cho nhà Nhạc San San gặp rất nhiều khó xử, đi trên đường thi thoảng gặp người chửi mắng, còn bị ném đồ vào người.

Mới đầu bố mẹ ả vì được tiền lớn nên còn không phối hợp với Tỉnh ủy Nam Điền, còn cho rằng chuyện trên mạng là không tồn tại. Bây giờ đột nhiên bị dọa giết, bọn họ mới phát hiện việc này đã làm cả dân tộc tức giận.

Người nhà Nhạc San San là như vậy, rất nhiều quan chức cũng không may mắn thoát được.

Mới đầu có quan chức nhảy ra, ở các cuộc họp còn thấy lo lắng cách làm của Nam Điền, nói chuyện giúp Tập đoàn Qingtian.

Để cho không ngờ là tiếng nói tức giận chỉ cần phát hiện ra tình hình của bọn họ đều lập tức tìm kiếm và đưa hết tin tức của bọn họ ra công chúng.

Trong lúc nhất thời chỉ cần là người nói chuyện giúp Tập đoàn Qingtian đều gặp tình hình mọi người hô đánh.

Không ai ngờ lúc này Thập cục cũng đang toàn lực điều tra tình hình những người nói chuyện giúp Tập đoàn Qingtian.

Vương Vân Long là người phụ trách chính việc này, y đang cho người âm thầm điều tra.

Vương Trạch Vinh đưa ra yêu cầu với Vương Vân Long đó là không phải tất người nói chuyện giúp Tập đoàn Qingtian đều bị Tập đoàn Qingtian mua. Trong này tất nhiên có người không rõ bị tác động, bây giờ cần làm đó là phải có chứng cứ chính xác.

Ý của Tổng bí thư rất rõ ràng, sau đây sẽ là một cơn lốc đối với cán bộ Trung Quốc, sẽ có sự đối xử khác nhau.

Lần này chính quyền Nam Điền cố ý làm như vậy, khi Trung ương chưa tỏ thái độ nên khiến một số người nhảy ra cũng tiện cho công tác của Tập đoàn Qingtian nhiều.

Tiếng nói tức giận đúng là rất lớn. Việc nhằm vào Tập đoàn Qingtian gần như là tất cả người Trung Quốc trên thế giới. Chỉ trong thời gian này mà tiếng kêu đánh Tập đoàn Qingtian vang lên khắp thế giới. Không điều tra thì thôi, vừa điều tra thì biết việc lãnh đạo của các công ty con tập đoàn này không ngừng hiếp nhân viên, ngoài việc đó cũng có nhiều việc lộ ra.

Đúng lúc này, Tiểu Giang cũng bắt đầu hành động nhằm vào Tập đoàn Qingtian ở Mỹ.

Vương Trạch Vinh sau khi giao cho Tiểu Giang liền không quan tâm nữa. Hắn biết việc này mình sao có thể bằng chị em Tiểu Giang. Hắn từ Tiểu Giang mà biết do không ngừng có tài chính ủng hộ, sức ảnh hưởng của các cô đối với các công ty tài chính cũng lớn nên làm việc này cũng dễ.

– Bí thư Vương, nhà Nhạc San San kia xin cảnh sát giúp đỡ.

Hà Tổ Cường vào văn phòng Vương Trạch Vinh và nói.

– Xảy ra chuyện gì?

– Ôi, ai bảo bọn họ sinh ra con gái như vậy, bây giờ bọn họ không dám ra khỏi nhà. Lần trước có một thanh niên vì quá tức giận nên vào nhà bọn họ mà uy hiếp, bây giờ vẫn chưa điều tra ra là ai làm.

Nhìn Hà Tổ Cường, Vương Trạch Vinh biết rõ chuyện này muốn điều tra thì có gì khó. Hắn biết thanh niên kia dù xuất phát từ mục đích gì cũng có điểm đáng khen là yêu nước.

Ở việc này mọi người đều giả vờ, Vương Trạch Vinh cũng vậy.

– Đồng chí Hà Tổ Cường, việc này không dễ làm, nếu chúng ta phái người giúp bọn họ, người không rõ chân tướng còn nghĩ chúng ta vì chuyện của Nhạc San San mà khống chế người nhà cô ta, lại có người nói đó là vấn đề nhân quyền. Phải làm rất thận trọng.

– Đúng, đây là việc rất khó xử. Nhà Nhạc San San đưa ra yêu cầu muốn chuyển đến Nhật Bản.

– Ý các anh là sao?

Vương Trạch Vinh hỏi.

– Bây giờ chuyện Nhạc San San còn chưa được giải quyết, nếu bọn họ rời đi thì tôi lo sang bên kia bọn họ sẽ gây chuyện.

– Lần trước Phó bộ trưởng Tiền Bộ Ngoại giao rất quan tâm việc này mà, tôi thấy các anh báo cáo với Phó bộ trưởng Tiền đi.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ vậy đến cuộc gọi trước đó của tên họ Tiền nên nói.

Mắt Hà Tổ Cường sáng lên mà nói:

– Đây đúng là việc khó giải quyết, giao cho Bộ Ngoại giao là tốt rồi.

Vương Trạch Vinh mặc dù có chút không hài lòng vì nhà Nhạc San San không phối hợp, nhưng hắn cũng không muốn chuyện của Nhạc San San liên quan tới bọn họ.

Không biết sao một ngay sau chuyện nhà Nhạc San San muốn sáng Nhật Bản đã truyền ra làm mọi người càng thêm tức giận.

Vương Trạch Vinh từ Hà Tổ Cường mà biết việc người nhà Nhạc San San xin sang Nhật Bản đã được phê duyệt.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên vì đã xuất hiện một việc. Hà Tổ Cường gọi tới và nghiêm túc nói:

– Bí thư Vương, xảy ra chuyện, nhà Nhạc San San tối qua đã hết hết.

– Cái gì?

Vương Trạch Vinh nghe mà giật mình, việc này sao vậy?

– Các đồng chí không phải đã phái người bảo vệ sao?

– Bởi vì hôm nay có thể sẽ lên máy bay rời khỏi Nhật Bản, nhà Nhạc San San tối qua lên xe của Tập đoàn Qingtian phái đến để đi nói chuyện với Tập đoàn Qingtian. Không ngờ xe đi được nửa đường thì bị một xe tải đâm vào và rơi xuống núi, cả nhà và lái xe đã chết.

Vương Trạch Vinh biết đây là do một người tức giận gây ra.

Hà Tổ Cường nói tiếp:

– Lái xe lúc ấy đã đi tự thú. Anh ta còn thấy tiếc vì không giết được Nhạc San San.

– Là ai?

– Chúng tôi đã điều tra thì là một người không nghề nghiệp mà thôi, chỉ là do tức giận, tên là Vương Tuấn Thanh.