Chương 1095: Bí thư tỉnh ủy

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhận được điện thoại của Hạng Nam bảo mình tới Hạng gia một chuyến, Vương Trạch Vinh biết cuối cùng cũng đã có kết quả.

Sáng nay trung ương mở hội nghị nghiên cứu nhân sự, bộ máy Nam Điền cũng thuộc nội dung nghiên cứu. Hôm nay rốt cuộc là kết quả gì thì cũng đã có rồi. Khi tới Hạng gia thì Hạng Nam đã ở trong nhà.

Thấy Vương Trạch Vinh vào nhà, Hạng Nam nói:

– Con vào thư phòng nói chuyện với bố một chút rồi sau đó bố còn phải đi ra ngoài.

Biết Hạng Nam bận rộn, Vương Trạch Vinh lên tiếng đáp rồi theo lão đi vào.

Sau khi ngồi xuống, Hạng Nam nhìn nhìn Vương Trạch Vinh, mặt tươi cười nói:

– Hôm nay hội nghị đã thông qua chuyện cho con làm bí thư tỉnh ủy Nam Điền.

Hạng Nam nói lời này với giọng điệu tự hào.

Chuyện Vương Trạch Vinh đảm nhiệm bí thư tỉnh ủy đối với Hạng gia mà nói cũng là một đại sự, đại biểu cho việc thực lực của Hạng gia bước thêm một bước dài. Địa vị của Hạng gia cũng được khuếch trương thêm một tầng, đương nhiên điều này cũng không phải là chủ yếu mà chủ yếu chính là sự trưởng thành của Vương Trạch Vinh đã chính thức cho mọi người ở Bắc Kinh thấy người nối nghiệp của Hạng gia đã trưởng thành rồi.

Vừa nghe được lời này nhưng Vương Trạch Vinh vẫn tỏ vẻ ổn định, không còn có loại tâm tình vội vàng, biểu hiện rất bình thản.

Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Hạng Nam hài lòng gật gật đầu, biểu hiện này của Vương Trạch Vinh khiến hắn rất vừa ý, đây mới là phong phạm của một kẻ bề trên.

– Lần tranh đoạt này rất ác liệt! Con cũng biết đó, chủ nhiệm Tư Mã một lòng muốn cho Tiền Minh Phú lên chức, Nam Điền lại là địa phương trọng điểm trong chiến lược phía Tây, nếu như làm tốt thì sẽ là một nơi có thể làm ra thành tích.

Vương Trạch Vinh nói:

– Có phải là Lão bí thư đứng về phía con đúng hay không?

Mình có thể lên chắc chắn là có quan hệ với Lão bí thư, con đường này Vương Trạch Vinh đã có dự cảm.

Cười gật đầu một cái, Hạng Nam nói:

– Không sai, sở dĩ con có thể lên đúng là nhờ có số phiếu của đám người thuộc hệ Lão bí thư.

Quả nhiên là thế! Ngày đó Vương Trạch Vinh tới chỗ Lão bí thư rồi sau đó kết thành liên minh với Lô Ninh Quốc đã hiểu được, Lão bí thư hẳn là đứng về bên mình.

– Trạch Vinh à, việc này đối với con có cả lợi lẫn hại. Bên Tư Mã Hoàng xem như đã đắc tội, y cũng là người sắp hết nhiệm kỳ, tuy rằng y còn có thể nghĩ cách để Tiền Minh Phú đến nơi khác nhậm chức, nhưng mà bởi vì chúng ta trước đó cũng không nghĩ tới sẽ có tranh đoạt như này, chuyện Nam Điền quá đột nhiên!

Vương Trạch Vinh cũng có phần hiểu được, chuyện lần này cả hai bên Tư Mã lẫn Hạng Nam đều có trù tính, đột nhiên lại phát sinh tranh đoạt mà song phương đều không hi vọng có, giờ thì chuyện đó lại xảy ra.

Hiện giờ Hạng Nam đúng là có chút đau đầu, chuyện lần này có phần ngoài dự liệu của ông. Vốn ông cũng không nghĩ tới sẽ để Vương Trạch Vinh tới Nam Điền, đột nhiên người bên Lâm hệ lại đề xuất nên việc này đành phải làm đến cùng.

Có một số việc Hạng Nam còn không nói rõ với Vương Trạch Vinh, trong cuộc tranh đấu bí thư tỉnh ủy Nam Điền lần này, rốt cuộc là tổng bí thư Lâm có ý gì thì khó mà hiểu được. Biết rõ Tư Mã Hoàng muốn cho Tiền Minh Phú lên mà lại kiên quyết muốn lôi Vương Trạch Vinh ra tranh. Chẳng lẽ là muốn thể hiện thái độ cho mình thấy?

Chuyện lần này, vào thời điểm cuối cùng Lão bí thư tham gia vào tạo thành lực lượng liên hợp giữa Lão bí thư và Lâm – Hạng, kết quả này khiến cho tim Hạng Nam đập thình thịch.

Vương Trạch Vinh lúc này cũng đang ngẫm nghĩ, thắng lợi của mình cũng là thất bại của Tư Mã hệ, khó mà đảm bảo Tư Mã Hoàng kia không có cái nhìn với mình. Cứ theo việc này mà nói thì bước tiếp theo mình sẽ gặp phải nhiều vấn đề. Sớm biết vậy thì mình không tranh cái ghế bí thư tỉnh ủy Nam Điền này cũng được.

Khi Vương Trạch Vinh nói ra ý nghĩ của mình, Hạng Nam lại lắc đầu nói:

– Việc này không có khả năng, cũng không phải chúng ta có thể thao túng.

Trong cuộc đọ sức cao tầng này, Hạng Nam cũng có cảm giác bất lực, có thể thấy được sự phức tạp của chuyện này.

– Tiền Minh Phú kia có phải làm chủ tịch tỉnh ủy hay không?

Nếu như mình trở thành bí thư tỉnh ủy thì Tiền Minh Phú kia chắc chắn là chủ tịch tỉnh.

Hạng Nam gật đầu một cái nói:

– Không sai, con làm bí thư tỉnh ủy, Tiền Minh Phú làm chủ tịch tỉnh, bộ máy sẽ do hai người các con phối hợp!

Quả nhiên là như vậy!

Trong lòng Vương Trạch Vinh liền cảm nhận được sự khó khăn sau khi mình tới Nam Điền, Tiền Minh Phú vì không thể tranh chấp với mình nên chắc chắn hắn có oán hận, đến lúc đó có lẽ giữa hai người còn không có khả năng hòa hợp.

– Hắn có sự chống đỡ của Tư Mã Hoàng nên công tác trong tương lai chắc chắn sẽ khó khăn lớn!

Vương Trạch Vinh nói có phần lo lắng.

Hạng Nam nói:

– Hiện giờ trung ương đang phát triển sâu rộngchiến lược phía tây, Nam Điền là địa điểm trọng yếu, tiếp nối mấy quốc gia, con làm bí thư tỉnh ủy, có thể đoàn kết bộ máy để tiến lên hay không thì đó chính là một khảo nghiệm đối với con. Nếu ngay cả bộ máy mà con cũng không nắm được trong tay thì sao có năng lực nắm khu vực lớn hơn nữa?

Hạng Nam nói Vương Trạch Vinh rất có hàm ý. Vương Trạch Vinh liền động tâm, chẳng lẽ là tổng bí thư Lâm cố ý làm?

Càng nghĩ càng có khả năng này, vị trí bí thư tỉnh ủy Nam Điền này đúng là một khảo nghiệm của mình. Sau khi có nhận định này, cảm xúc sợ khó lúc đầu của Vương Trạch Vinh liền giảm đi không ít, nếu đã như vậy thì mình cũng không có gì phải lo lắng. Chẳng qua chỉ là một kẻ dựa vào bố vợ mà lên thôi, hắn có Tư Mã Hoàng thì sao chứ, mình cũng có hậu thuẫn mạnh, thực lực mọi người tương đương, cũng không có gì đáng sợ. Mình là bí thư tỉnh ủy, dưới sự lãnh đạo của đảng thì tại sao phải sợ hắn chứ!

Khi nghĩ tới đối phương là người dựa vào bố vợ thì Vương Trạch Vinh cười tự giễu, trong mắt người ngoài thì mình cũng là một người dựa vào bố vợ mà lên, có thể nói là tám lạng nửa cân!

Luôn quan sát vẻ mặt thay đổi của Vương Trạch Vinh, khi thấy Vương Trạch Vinh bắt đầu bình tĩnh, trong lòng Hạng Nam thầm tán thưởng, năng lực khống chế bản thân của Vương Trạch Vinh rõ ràng đã được đề cao.

Khi Vương Trạch Vinh nhận được thông báo mời gặp của Ủy ban tổ chức cán bộ trung ương, hắn lập tức chạy tới.

Khi tới bên ngoài văn phòng của trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương Vương Triều Chính thì thấy một người đàn ông trung niên rất phong độ, anh tuấn đi đến. Hai người liếc nhìn nhau một cái, Vương Trạch Vinh đoán rằng người này chắc là Tiền Minh Phú. Do hai người đều chưa từng gặp nhau trước kia nên chỉ gật đầu chào nhau một cái.

– Trưởng ban Vương mời hai vị vào.

Một nhân viên công tác ra ngoài nói với hai người. Cả hai liền đi theo vào văn phòng của Vương Triều Chính.

Lúc này Vương Triều Chính đang ngồi ở bên trong, thấy hai người đi vào liền đứng dậy đi lên trước phân biệt bắt tay hai người. Trình tự bắt tay này là từ Vương Trạch Vinh trước rồi đến Tiền Minh Phú.

Bắt tay xong, mỉm cười nói với hai người:

– Tôi giới thiệu cả hai một chút, vị này chính là đồng chí Vương Trạch Vinh.

Chỉ vào Vương Trạch Vinh giới thiệu cho Tiền Minh Phú rồi lại chỉ vào Tiền Minh Phú nói với Vương Trạch Vinh:

– Còn đây là đồng chí Tiền Minh Phú.

Sau khi nghe giới thiệu, Vương Trạch Vinh chủ động chìa tay ra bắt với Tiền Minh Phú. Hai người bắt tay lẫn nhau. Thấy vậy, Vương Triều Chính nói:

– Tương lai bộ máy sẽ do hai đồng chí phối hợp.

Nói xong Vương Triều Chính trở lại chỗ ngồi xuống, ra hiệu hai người ngồi xuống, Vương Triều Chính điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói:

– Tốt rồi, hai đồng chí đã tới nên giờ tôi đại biểu tổ chức nói chuyện với các đồng chí.

Tiền Minh Phú chắc chắn là cũng biết chuyện mình nhậm chức, sắc mặt tuy rằng bình tĩnh nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cảm giác được tâm tình của hắn không được tốt lắm. Vương Trạch Vinh đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của hắn, vốn tưởng rằng đã nắm chắc vị trí bí thư tỉnh ủy không ngờ lại biến thành chủ tịch tỉnh, loại mất mát này chắc chắn là có.

– Trải qua nghiên cứu của trung ương và xét tình hình của Nam Điền, quyết định điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy Nam Điền. Quyết định để đồng chí Vương Trạch Vinh đảm nhiệm thường vụ tỉnh ủy, bí thư tỉnh ủy, đồng chí Tiền Minh Phú là thường vụ tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh.

Khi Vương Triều Chính nói Vương Trạch Vinh đảm nhiệm bí thư tỉnh ủy thì Vương Trạch Vinh cảm thấy quan khí của mình liền chuyển động, quan khí màu đỏ kéo dài lên phía trên, vốn chỉ như cắm rễ thì đột nhiên lại chia làm ba ngả. Thấy cảnh này, trong lòng Vương Trạch Vinh rất kích động, tuy rằng không phải hình thành cái ô nhưng cũng là con đường duy nhất để hình thành cái ô. Lại nhìn sang quan khí của Tiền Minh Phú, quan khí của hắn cũng đậm hơn một ít.

Quá trình nói chuyện cũng không ngoài nói rõ quyết định của trung ương, đưa ra một số yêu cầu đối với hai người, đặc biệt là yêu cầu cả hai phải có ý thức đoàn kết, cùng nhau làm tốt công tác Nam Điền.

Sau khi Vương Trạch Vinh tỏ rõ thái độ nghiêm túc chấp hành thì đến lượt Tiền Minh Phú tỏ thái độ.

Dù sao Tiền Minh Phú cũng là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc đại học Kinh Hoa, bắt đầu nói là một tràng dài, hơn nữa hắn rất có phong độ, có phong phạm chủ tịch tỉnh, chỉ nghe hắn nói:

– Xin tổ chức yên tâm, tôi nhất định sẽ làm trợ thủ tốt cho đồng chí Vương Trạch Vinh, ủng hộ công tác của đồng chí Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh có thể nhận thấy Tiền Minh Phú nói chuyện có vẻ rất là gượng gạo.

Từ văn phòng của Vương Triều Chính đi ra, Vương Trạch Vinh cố ý đến gần Tiền Minh Phú, nắm tay Tiền Minh Phú nói:

– Sau này chúng ta sẽ cùng nhau lãnh đạo bộ máy, hôm nay tôi mời anh ăn cơm được không?

– Hôm nay còn có việc, để sau này đi.

Bắt tay với Vương Trạch Vinh một cách không nhiệt tình rồi Tiền Minh Phú tìm một cái cớ đi trước.

Nhìn Tiền Minh Phú bước vào xe ngồi rất có phong cách rồi lao vút đi, Vương Trạch Vinh mỉm cười, hắn cảm thấy Tiền Minh Phú này còn khuyết thiếu rất nhiều kinh nghiệm cơ sở. Nếu đã thua rồi thì phải biết cách thua đi, đổi lại là mình thì vừa rồi nhất định sẽ đáp ứng lời mời của đối phương. Bây giờ nhìn thấy thái độ này của hắn thì Vương Trạch Vinh liền hạ thấp Tiền Minh Phú xuống một bậc.

Lúc này Tiền Minh Phú đúng là như Vương Trạch Vinh nghĩ, vốn là người nuôi mộng trở thành bí thư tỉnh ủy giờ lại thành chủ tịch tỉnh. Loại cảm giác mất mát này làm hắn thực sự khó chịu, nhìn thấy Vương Trạch Vinh chỉ mới hơn 40 tuổi đã trở thành bí thư tỉnh ủy, còn mình thì sao, tổn thất quá nhiều thứ mà chỉ một cái bí thư tỉnh ủy mà cũng không thể động được. Nghĩ đến cảnh khi về nhà lại gặp khủng long giận dữ là hắn cực kỳ khó chịu. Nói với người lái xe:

– Tới Thấm Viên đi!

Không muốn về nhà mà muốn tới chỗ cô gái lén bao nuôi, Tiền Minh Phú lúc này cảm thấy cần được giải phóng.