Chương 424: Đâu ra tết

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thường Hỉ – phó trưởng phòng công an huyện Lâm Thạch thấy sắp tết nên bố trí sớm công việc, hắn về nhà ngồi xem Tv. Lúc này điện thoại di động vang lên, hắn lấy ra nhìn thì đó là số của Cố Tiền – con của Phó bí thư thị ủy Thành phố Lôi Mộc Cố gọi tới.

Thấy tên này, Thường Hỉ không dám chậm trễ, hắn lập tức tắt tiếng Tv rồi nói:

– Tiểu Cố, tôi là đây.

Thường Hỉ vừa gọi điện vừa suy nghĩ, thằng Cố Tiền này tìm mình làm gì chứ?

– Lão Thường, an ninh trật tự ở huyện anh quá kém. Có người không ngờ định đánh chúng tôi, anh nói nên làm thế nào bây giờ?
Cố Tiền nói.

Thường Hỉ nghe vậy liền hốt hoảng. Ở địa bàn mình mà con của Phó bí thư thị ủy bị đánh, điều này làm hắn ăn nói sao với lãnh đạo. Thường Hỉ vội vàng nói:
– Các cậu ở đâu, tôi lập tức dẫn người tới.

Việc này mà làm tốt sẽ có lợi. Thường Hỉ hỏi địa điểm liền gọi ngay điện thoại tìm người rồi chạy đến.

Nghe thấy đối phương gọi điện cho người của Công an huyện, Lưu Kiến và Vương Trạch Vinh đều thở dài một tiếng.

Đám thanh niên này có lai lịch không nhỏ. Tên gọi cho Thường Hỉ là con của Cố Chính Đào. CÒn có một tên là con của Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy. Mấy tên khác cũng có chỗ dựa. Lần này bọn chúng hẹn nhau đến Khai Hà là muốn mua một khu đất.

Mấy tên này uống khá nhiều lại ỷ mình có chỗ dựa mạnh, hơn nữa ở đây lại là địa bàn của Cố Tiền. Bọn chúng thấy Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến mặc dù có vẻ là quan nhưng có lẽ là người bên ngoài đến nên muốn gây khó dễ.

Thường Hỉ rất nhanh đã mang theo năm sáu người tới.

Thấy Thường Hỉ vào, Cố Tiền lớn tiếng nói:
– Hai người này định đánh chúng tôi, chúng còn hắt rượu vào áo Tiểu Điền.

Thường Hỉ vừa vào không khỏi sợ hãi. Mấy tên thanh niên này thì hắn biết. Lần trước khi cùng nhau ăn cơm hắn đã được giới thiệu. Trong đó còn có một tên là con của Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, đó là nhân vật rất lớn. Việc này không cần biết đám Cố Tiền có lý hay không, mình phải đứng ra mới được. Nghĩ vậy nên Thường Hỉ sa sầm mặt lại mà nói:
– Mang hai người này đi.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền bực mình, hắn nói:
– Anh là lãnh đạo Công an huyện mà sao không hỏi tình huống như thế nào đã mang người đi.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Thường Hỉ mới nhìn Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến. Hắn cảm thấy hai người này cũng có quyền lực nên định hỏi, nhưng Cố Tiền đã nói:

– Có chúng tôi ở đây, áo Tiểu Điền dính nhiều rượu như vậy. Áo của cậu ta mất hơn chục ngàn mới mưa được. Bọn chúng không những không xin lỗi còn định ra tay đánh người. Anh còn muốn chứng cứ gì nữa?

Thường Hỉ thầm nghĩ nếu mình không ra tay sẽ đắc tội với Cố Tiền, cũng đắc tội với con của Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.

– Sao còn không mang bọn họ về?
Thường Hỉ trừng mắt nhìn mấy tên đi theo.

Lưu Kiến rất bực mình. Hắn mặc dù đến Hoa Khê không nắm được quyền lớn nhưng vẫn là Thị trưởng. Hắn không ngờ mình ăn cơm lại gặp chuyện này nên nói:
– Họ Thường kia, anh là phó trưởng phòng Công an huyện mà như vậy sao?

Nghe đối phương nghi ngờ năng lực của mình, Thường Hỉ bực mình nói:
– Tôi có đủ tư cách là phó trưởng phòng hay không thì không cần người khác quan tâm. Đổ rượu vào người khác, còn đánh người nữa, đây là các người không phải.
Hắn trực tiếp gán tội đánh người cho Lưu Kiến.

Vương Trạch Vinh nói:
– Phó trưởng phòng Thường, anh nên phụ trách về lời nói của mình.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Thường Hỉ không khỏi lo lắng. Hai tên này có lai lịch lớn lắm ư? Chắc không phải, nếu không đã cuối năm rồi bọn chúng còn đến huyện Lâm Thạch làm gì.

Mấy tên cấp dưới của Thường Hỉ đã đi lên để bắt người.

Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng. Xem ra tên Thường Hỉ không nói lý rồi. Hắn nói:
– Anh phải nghĩ cho kỹ. Nếu chúng tôi mà đến Công an huyện, chức phó trưởng phòng của anh coi như đến cuối.

Thường Hỉ cười ha hả mà nói:
– Tôi theo quy định mà chấp pháp có gì là sai. Mời hai người đến Công an huyện.

Việc này tuy nhỏ nhưng Thường Hỉ thấy đây là cơ hội để mấy tên kia thanh niên vui vẻ, như vậy hắn cũng có chỗ tốt.

Thấy Lưu Kiến không muốn đi, một tên cảnh sát liền đẩy khiến tay Lưu Kiến va vào bàn.

Trên tầng năm của nhà hàng có Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành phố Lôi Mộc – Trịnh Hồng Vĩ cùng với phó Tổng biên tập báo Tỉnh – Bao Nhất Khôn.

Bao Nhất Khôn lúc vô tình nhìn xuống dưới thì thấy Vương Trạch Vinh bị cảnh sát bắt.

Chén rượu trong tay hắn lập tức rơi xuống đất. Vương Trạch Vinh bị bắt, đó là tin rất lớn.

Nghe thấy tiếng chén vỡ, Trịnh Hồng Vĩ cũng giật mình. Hắn vội vàng nói:
– Có chuyện gì thế?

Bao Nhất Khôn chỉ ra ngoài cửa sổ mà nói:
– Anh nhìn đi.

Trịnh Hồng Vĩ nhìn ra ngoài thì thấy Thường Hỉ tự mình dẫn người đến đây. Mặc dù Trịnh Hồng Vĩ có chút kỳ quái nhưng không thấy lạ. Hắn nói:
– Cảnh sát bắt người mà, có gì đâu.

Bao Nhất Khôn nhìn Trịnh Hồng Vĩ mà nói:
– Vương Trạch Vinh làm chuyện gì mà bắt anh ta?

– Vương Trạch Vinh?
Trịnh Hồng Vĩ đầu tiên là khó hiểu nhìn Bao Nhất Khôn, sau đó hắn đột nhiên nhớ đến Vương Trạch Vinh là ai.

– Anh nói đùa gì vậy, Vương Trạch Vinh có thể phạm phải chuyện gì?

Bao Nhất Khôn khó hiểu hỏi:
– Vương Trạch Vinh không phạm vào chuyện gì thì cảnh sát Thành phố Lôi Mộc sao lại bắt?

Trịnh Hồng Vĩ chỉ vào Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến đang bị đẩy lên xe, Trịnh Hồng Vĩ lắp bắt nói:
– Vương … Vương Trạch Vinh?

– Tôi vẫn chưa say, tôi còn dẫn người đi phỏng vấn anh ta thì sao có thể nhận lầm?

Điều này không chỉ làm Trịnh Hồng Vĩ, mà ngay cả mấy người ngồi ăn cùng cũng ngạc nhiên. Vương Trạch Vinh không ngờ bị bắt ở huyện Lâm Thạch. Đây là tin quá lớn. Mấy người biết việc này phải báo cáo với chỗ dựa sau lưng mình ngay. Vương Trạch Vinh không phải người bình thường. Nghe nói sau lưng hắn là chỗ dựa rất lớn. Nếu hắn bị bắt, thế lực sau lưng Vương Trạch Vinh có phải là sẽ ngã. Như vậy tình hình trên tỉnh, thành phố sẽ ảnh hưởng như thế nào?

Trịnh Hồng Vĩ liền lập tức đi gọi điện cho Thị trưởng Hậu Lượng.

Đầu kia vừa nghe điện, Trịnh Hồng Vĩ vội vàng nói:
– Thị trưởng, tôi thấy Công an huyện Lâm Thạch bắt phó thị trưởng thường trực Quán Hà – Vương Trạch Vinh đi.
Hắn chỉ biết tình hình này mà thôi, còn đâu Hậu Lượng tự tìm hiểu.

– Cái gì?

Hậu Lượng nhíu mày, bắt Vương Trạch Vinh ư?

– Lỗ Cương đúng là không ra gì. Chuyện như vậy mà không thông báo với mình một chút.

Hậu Lượng liền có cái nhìn với Bí thư đảng ủy cục Công an thành phố là đồng minh của hắn. Chuyện lớn như vậy thì nhất định có quan hệ đến tình hình trên tỉnh, vậy mà hắn không nói một câu.

Hậu Lượng tuy tức giận nhưng đây là việc lớn. Hắn phải tìm hiểu rõ ràng mới được.

Hậu Lượng gọi cho Lỗ Cương:
– Lão Lỗ, anh làm gì vậy hả. Bắt Vương Trạch Vinh là chuyện lớn như vậy sao không thông báo với tôi một tiếng.

– Bắt Vương Trạch Vinh? Anh nói gì thế? Ai bắt Vương Trạch Vinh?
Lỗ Cương nghe Hậu Lượng hỏi như vậy liền rất khó hiểu. Hắn đang chăm chú nghiên cứu tình hình về Vương Trạch Vinh. Hắn cũng tiếc mình không công tác ở Quán Hà, nếu không sẽ dựa vào Vương Trạch Vinh.

Nghe thấy Lỗ Cương không phải giả vờ, Hậu Lượng khó hiểu hỏi:
– Lão Lỗ, bắt người rồi anh còn giữ bí mật cái gì?

– Việc này tôi thực sự không biết. Rốt cuộc là chuyện gì, anh mau nói đi.
Lỗ Cương có chút lo lắng, huyện Lâm Thạch làm lớn chuyện như vậy mà hắn là Bí thư đảng ủy cục Công an thành phố lại không biết. Chẳng lẽ cấp trên muốn động hắn. Nghĩ đến đây hắn toát hết mồ hôi lạnh.

Khi Hậu Lượng và Lỗ Cương nói chuyện với nhau thì lãnh đạo Thành phố Lôi Mộc và huyện Lâm Thạch gần như cũng nhận được tin tức này hết.

Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Tiêu Lâm lập tức gọi cho Bí thư huyện ủy Giang Chính Phong:

– Bí thư Giang, tôi thấy phó trưởng phòng Thường của Công an huyện bắt phó thị trưởng thường trực Quán Hà – Vương Trạch Vinh đi. Việc này ngài có biết không?
Tiêu Lâm nghĩ chính là dù Giang Chính Phong có biết hay không mình cũng phải báo cáo.

Giang Chính Phong đang ở Thành phố Lôi Mộc thì nghe thấy tin này.

Mới đầu hắn còn chưa nghĩ ra, nhưng xe chạy được đoạn nữa mới có phản ứng.

Giang Chính Phong lập tức gọi điện cho trưởng phòng Công an huyện – Lý Đông:
– Lý Đông, các anh bắt Vương Trạch Vinh sao không báo cáo với Huyện ủy.

– Bí thư Giang, chúng tôi không ra lệnh bắt Vương Trạch Vinh nào mà.
Lý Đông cũng có chút khó hiểu. Sao Bí thư đột nhiên gọi điện và hỏi như vậy.

Giang Chính Phong vội vàng nói:
– Không có lệnh thì sao các anh lại mang Vương Trạch Vinh là phó thị trưởng thường trực về Công an huyện?

– Cái gì?
Lời này làm Lý Đông đổ mồ hôi. Hắn vội vàng nói:
– Bí thư, tôi thật sự không biết việc này, tôi lập tức đi tìm hiểu.

Bắt một phó thị trưởng thường trực mà ngay cả trưởng phòng không biết ư. Giang Chính Phong liền đau đầu, hắn bây giờ không còn tâm trạng mà ăn tết. Việc này không xử lý tốt thì chức vị khó giữ.

– Mẹ nó chứ.
Giang Chính Phong chửi một tiếng rồi yêu cầu lái xe lập tức về huyện.