Chương 388: Khó khăn

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Địa điểm mà Tùy Du chọn trông rất bình thường, nhưng vào trong lại khác hẳn. Ít nhất ở đây chia thành từng phòng riêng tiện cho việc nói chuyện.

Thấy Vương Trạch Vinh một mình đến, Tùy Du đứng dậy bắt tay và mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống.

– Trưởng ban Tùy chọn một nơi rất được.
Vương Trạch Vinh rất hài lòng với nơi này.

Tùy Du cười nói:
– Không ít người đến đây ăn cơm vì hoàn cảnh. Đương nhiên rượu và thức ăn rất ngon.

Nhân viên rất nhanh mang rượu và thức ăn lên. Tùy Du nói:
– Được rồi, nơi này không cần mấy người. Chúng tôi tự mình làm.

Thấy hắn làm như vậy, Vương Trạch Vinh đoán Tùy Du hẹn mình đến đây là có chuyện muốn nói.

– Trạch Vinh, tôi sớm muốn mời anh ăn cơm và nói chuyện nhưng không có cơ hội. Hôm nay tôi xin uống với anh một chén.
Sau khi rót rượu, Tùy Du bưng chén lên nói.

– Ha ha, Trưởng ban Du nói chính là điều tôi cần nói. Tôi cũng vậy, tôi sớm muốn mời anh uống rượu.
Vương Trạch Vinh vội vàng bưng chén lên nói.

– Trạch Vinh, tôi gọi anh như vậy, anh cũng đừng gọi tôi là Trưởng ban Du. Tôi phạt rượu anh đó.
Tùy Du giả vờ mất hứng mà nói.

Vương Trạch Vinh nghe nói như vậy liền cười nói:
– Tốt lắm, anh lớn tuổi hơn tôi, tôi gọi anh là lão Du.

Tùy Du nói:
– Như vậy còn được.

Hai người lại uống rượu.

Đối với việc Vương Trạch Vinh đột nhiên mời mình ăn cơm, hắn đến bây giờ vẫn không hiểu.

– Trạch Vinh, nói thật đối với việc Tỉnh ủy điều tra anh, tôi vốn nghĩ anh sẽ có vấn đề, không ngờ kết quả lại như vậy, tôi rất phục anh.
Tùy Du nói xong liền uống rượu.

Thấy Tùy Du nói chuyện trực tiếp như vậy, Vương Trạch Vinh càng khó hiểu.

– Chỉ cần kiên định làm việc thì người khác đâu thể nói gì được mình.
Vương Trạch Vinh nói.

– Trạch Vinh, Quán Hà phát triển cần có người chú tâm trong công việc. Tôi coi như đồng tình với anh.

Lời này có ý gì? Vương Trạch Vinh nghe xong càng khó hiểu.

Thấy vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh, Tùy Du cười khổ nói:
– Tôi thật lòng nói đó. Hôm nay mời anh đến ăn là muốn nói chuyện thật tâm với anh.

– Trạch Vinh, Quán Hà phát triển thì cần có nhiều người thật tâm vì công việc.
Sau khi uống vài hớp rượu, Tùy Du liền nói nhiều hơn.

Vương Trạch Vinh cũng bớt đề phòng Tùy Du hơn nên nói:
– Quán Hà bây giờ đang có cơ hội lớn để phát triển. Sau khi cao tốc được hoàn thành, giao thông từ Quán Hà đến các thành phố xung quanh rất tốt. Nếu như có thể nắm bắt được cơ hội này mà phát triển thì tin rằng kinh tế Quán Hà sẽ phát hiện nhanh, cuộc sống nhân dân sẽ cải thiện tốt hơn nữa.

Hai người nói chuyện rất hợp, từ trong giọng của Tùy Du, Vương Trạch Vinh thấy hắn hết lòng vì công việc. Hắn khác hẳn đám người suốt ngày tranh giành quyền lực.

– Trạch Vinh, anh nhất định nghi hoặc tại sao hôm nay tôi mời anh ăn cơm. Thực ra tôi đúng là có chút chuyện muốn nói với anh.

Quả nhiên là có việc. Vương Trạch Vinh cũng không biết Tùy Du nói gì nên cười nói:
– Không biết lão Tùy muốn nói gì?

– Trạch Vinh, anh thấy sao về việc đàm phán hợp tác giữa công ty than thành phố và tập đoàn Gorg?

Nghe thấy là việc này, Vương Trạch Vinh nói:
– Đây là công tác do Thị trưởng Du phụ trách, nghe nói do cục Chiêu thương thu hút đến, tôi không tham gia nên không tiện nói.
Công tác này vẫn do Du Lâm Xương phụ trách, Vương Trạch Vinh mặc dù biết nhưng không tìm hiểu mấy.

Tùy Du trầm giọng nói:
– Nếu chuyện này mà thành thì chúng ta sẽ là tội nhân.

Nghe Tùy Du nói thế, Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
– Thị trưởng Du biết rõ chính sách, sao có thể có vấn đề được?

Tùy Du lấy một tập tài liệu trong cặp đưa cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

– Anh xem tài liệu một chút.

Vương Trạch Vinh cầm lấy mở ra xem thì thấy là hợp đồng hợp tác giữa công ty Gorg và công ty Than Quán Hà.

Càng đọc, Vương Trạch Vinh càng nhíu mày.

Vương Trạch Vinh nhìn Tùy Du rồi nói:
– Công ty Gorg chỉ bỏ ra hai mươi triệu mà đã có 50% cổ phần công ty Than Quán Hà, có lầm không vậy?

– Việc này nếu không có gì bất ngờ thì rất nhanh sẽ ký kết.

Vương Trạch Vinh bởi vì chủ quản công tác Luân chuyển đất đai nên hiểu rõ tài nguyên các nơi. Công ty than Quán Hà là một công ty lớn, riêng số tài nguyên than công ty nắm giữ đã là hơn bốn tỷ. Cho dù công ty cũ nát đến đâu thì chỉ riêng tài nguyên than cũng là con số khổng lồ.

– Thị trưởng Du có biết không?
Vương Trạch Vinh hỏi.

Tùy Du cười khổ nói:
– Thị trưởng Du nói, công ty này là của Mỹ, có thể thu hút một công ty Mỹ sẽ rất có lợi cho công tác thu hút đầu tư của Quán Hà. Công tác Luân chuyển đất đai đang tiến hành, Quán Hà phải có thêm một con đường phát triển, tổn thất chút tài nguyên sẽ mang lại lợi ích lớn hơn.

Tùy Du còn nói thêm:
– Trạch Vinh, đây chỉ là một phần khác. Khi ký hợp đồng thì chỉ đưa ra Công ty Gorg mua một công ty sắp phá sản mà thôi.

Vương Trạch Vinh không hiểu rõ về việc này. Ý của Tùy Du thì Vương Trạch Vinh hiểu rõ, đến lúc đó sẽ làm người ngoài không thể biết mỏ than cũng bị bán.

– Trạch Vinh, việc này sẽ nói do Luân chuyển đất đai đạt hiệu quả. Bởi vì trong công tác Luân chuyển đất đai nhất định có vấn đề, việc này dù có vấn đề cũng chỉ là sai lầm trong thao tác mà thôi.

Vương Trạch Vinh nghe lời này liền thấy không đúng, sao lại liên quan đến công tác Luân chuyển đất đai. Nếu là như vậy thì chẳng lẽ việc gì cũng khoác cái áo Luân chuyển đất đai sao?

Tùy Du vẫn quan sát Vương Trạch Vinh. Hắn rất đau lòng nếu việc này thành công.

Tùy Du là người rất có tinh thần trọng nghĩa. Hắn vẫn luôn chú ý đến tình hình Quán Hà.

Tùy Du biết khả năng của mình, hắn không có chỗ dựa mạnh, hắn dù muốn phản đối Công ty Gorg đoạt lấy tài nguyên quốc gia cũng vô dụng. Hắn phát hiện ra Du Lâm Xương, giám đốc Công ty Than Quán Hà – Tề Ái Quốc có hành vi bí mật. Có phát hiện này làm hắn càng cảm thấy mình vô lực.

Mình nếu đã vô lực ngăn cản thì nên tìm ai ngăn cản?

Chọn mãi, Tùy Du liền nhìn đến Vương Trạch Vinh. Hắn thấy Vương Trạch Vinh đã vượt qua đợt điều tra của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, chắc sẽ không tham gia vào đó.

Đương nhiên Tùy Du cũng nghĩ đến việc tố cáo hoặc phản ánh lên trên. Nhưng cuối cùng hắn phải bác bỏ. Hắn tin giao dịch này chỉ riêng Du Lâm Xương, hay Tề Ái Quốc không thể làm thành, sau lưng bọn họ còn mạng lưới lớn.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
– Chuyện này nhất định phải thông qua hội nghị thường ủy, đến lúc đó chúng ta phản đối là được mà.

Tùy Du cười khổ nói:
– Có lẽ người của bọn họ vẫn chưa tìm anh.

– Tìm tôi?

– Tề Ái Quốc đã đến mời tôi ăn cơm, hơn nữa còn có ý cho tôi một ít cổ phần của công ty, chỉ cần tôi biểu quyết thông qua, nhưng tôi đã từ chối.

Vương Trạch Vinh biết đó là hành vi hối lộ.

Ý của Tùy Du rất rõ, các thường vụ thị ủy có lẽ đều bị Công ty Gorg kia dùng tiền mua chuộc.

Tùy Du nói:
– Tôi không giấu anh, Tề Ái Quốc ngoài cho tôi cổ phần còn tỏ vẻ giúp con tôi đi du học ở Mỹ. Tôi đúng là đã do dự.

Xem ra vì đạt mục đích đám người đó dùng rất nhiều biện pháp.

Tài sản vài tỷ thì bọn họ đâu có ngại bỏ ra một chút tiền. Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy đây là chuyện lớn, càng tức giận đó là đám người ấy lấy chiêu bài Luân chuyển đất đai để thu hút đầu tư.

– Bọn họ sao lại to gan như vậy, chẳng lẽ không sợ cấp trên điều tra?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Tùy Du nói:
– Anh có phát hiện rằng trong quá trình đàm phán không đưa giá trị mỏ quặng Công ty Than Quán Hà quản lý vào đó, vì thế có điều tra thì bọn họ cũng không sợ.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ trong này có rất nhiều thứ giả. Sau khi gạt mua được công ty thì nhà đầu tư muốn khai thác thế nào chẳng được. Đương nhiên hắn không hiểu nhiều về việc này nên không thể biết hoàn toàn.

Vương Trạch Vinh móc thuốc đưa cho Tùy Du một điếu, mình cũng châm hút. Du Lâm Xương nhất định không ngu để lao ra trước, hắn nhất định phải tìm người chết thay. Người đó chính là Vương Trạch Vinh. Hắn có chiêu bài là dùng công tác Luân chuyển đất đai để thu hút đầu tư, xảy ra chuyện gì thì sẽ đổ lên người Vương Trạch Vinh.

– Lão Tùy, việc này quyết không thể bọn họ thành công. Vương Trạch Vinh nói.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tùy Du nói:
– Tôi không nhìn lầm anh, việc này chúng ta cùng ngăn cản.

Về nhà, Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ. Nếu chuyện đã đến nước này thì sắp ký hợp đồng rồi, những việc cần đàm phán đã xong. Mình nếu muốn phản đối thì không biết có bao người ủng hộ?

Nghĩ đến Trương Tùng, Vương Trạch Vinh cũng không dám chắc Trương Tùng có tham gia không? Chẳng may hắn cũng tham gia thì khó mà làm.

Không biết tại sao Vương Trạch Vinh lại nghĩ ngay đến việc gọi điện cho Trương Tất Trường.

Trương Tất Trường vừa lúc ở nhà. Lão cẩn thận nghe Vương Trạch Vinh nói:
– Trạch Vinh, việc này không đơn giản như bề ngoài. Nếu thật sự ký hợp đồng thì sẽ liên quan đến rất nhiều người. Du Lâm Xương dù là Thị trưởng cũng không to gan như vậy.

Vương Trạch Vinh nói:
– Cháu cũng nghĩ như vậy. Cháu sợ liên quan đến quá nhiều người nên có lực cản lớn.

– Trạch Vinh, chuyện này cháu nếu muốn lo liệu thì phải dùng mọi cách thu thập tài liệu.

Trương Tất Trường dập máy xong liền gọi cho Chương Kiều Cương báo cáo việc này.

Chương Kiều Cương nghe xong liền cười nói với Trương Tất Trường:
– Việc này không phải là điều chúng ta muốn ư?

Trương Tất Trường nói:
– Có lẽ có rất nhiều người bị cuốn vào.

Chương Kiều Cương nói:
– Bảo Vương Trạch Vinh thật chú ý, đây là cơ hội.