Chương 1098: Bộ máy Nam Điền

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi đám người Vương Trạch Vinh tới thì nghỉ ngơi một chút rồi vào phòng hội nghị.

Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn thì thấy toàn là người xa lạ. Nhưng hội nghị lần này sẽ khác, hắn biết bắt đầu từ bây giờ mình đã là người lãnh đạo cao nhất ở Nam Điền.

Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Hứa Băng tuyên bố quyết định của Trung ương. Mặc dù sớm biết tình hình nhưng Vương Trạch Vinh nghe xong mới cảm thấy chủ tịch tỉnh xảy ra chuyện mang tới bao nhiêu tác động đến bộ máy Nam Điền. Lần này bộ máy Nam Điền coi như đổi máu rất nhiều. Ngoài chủ tịch tỉnh, Bí thư tỉnh ủy bị điều đi, Phó bí thư Tỉnh ủy bị điều sang Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm Chủ tịch, Phó chủ tịch thường trực về hưu, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật điều khỏi Nam Điền, còn một Phó chủ tịch tỉnh bị bắt.

Nhìn bộ máy ngồi trên bàn Chủ tịch, Vương Trạch Vinh thấy lần này Trung ương quyết tâm cải tổ Nam Điền. Thông qua lần này khiến Nam Điền đã thay đổi rất nhiều.

Một bên nghe Hứa Băng giới thiệu, một bên phân tích tình hình. Tiền Minh Phú là người của Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, lần này lại tranh đoạt với mình nên y khó có thể hòa hợp với mình. Ngoài ra ba người của Cổ Quốc Binh vẫn giữ được. Một là Trưởng ban tổ chức cán bộ Chu Huệ đeo kính mắt ngồi đó chăm chú ghi chép. Trưởng ban Tuyên giáo Dương Hoa Cường trông khá hiền lành, cũng đeo kính mắt. Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Ninh An Quý mặc bộ đồ âu phục đen.

Lại nhìn tới Chính ủy Quân khu Lê Chí Hải, đây là đồng minh của hắn, dù từ phương diện nào thì y cũng đứng về phía Vương Trạch Vinh. Nghĩ đến truyền thống Trung Quốc là Đảng phụ trách quân đội, phiếu của Lê Chí Hải sẽ ủng hộ hắn.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh còn phát hiện một điều đó là Phó chủ tịch tỉnh Hà Quế Hỉ là người của Tiền Minh Phú.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ quả nhiên là Ủy viên trưởng, vì con rể mà đã vận dụng lực lượng. Hà Quế Hỉ này có lẽ là kết quả cân bằng của cấp trên.

Vương Trạch Vinh ngồi đó quan sát, Tiền Minh Phú cũng đang quan sát. Đối với Tiền Minh Phú mà nói, y còn tự tin hơn Vương Trạch Vinh nhiều. Sau khi chấp nhận mình là chủ tịch tỉnh, y biết trong thời gian này thì mình phải làm ở Nam Điền nên muốn đấu với Vương Trạch Vinh. Bí thư tỉnh ủy thì sao, Vương Trạch Vinh có chỗ dựa, mình chẳng lẽ không có sao?

Nhìn Hà Quế Hỉ, Tiền Minh Phú cười cười. CHo dù Vương Trạch Vinh có bố trí thì chỉ có một hai người mà thôi, mình cũng có. Hơn nữa Nam Điền rất phức tạp, mình chẳng lẽ còn bại bởi thằng Vương Trạch Vinh sao? Xem cuối cùng ai có thể khống chế được Nam Điền.

Tiền Minh Phú từ trước đến giờ vẫn rất thuận lợi. Sau khi nếm được cảm giác quyền thế đè người và xử lý hết mọi việc, y đến đâu đều đưa bố vợ mình ra trước. Có ông bố vợ, y rất nhanh có thể khống chế bộ máy nơi đó. Cho nên y đến Nam Điền thì không lo mình không thu được người. Đến lúc đó chỉ cần nói bố vợ mình là Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, y tin thế lực Nam Điền sẽ có sự lựa chọn chính xác.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Tiền Minh Phú đang nghĩ bố vợ mà là Ủy viên trưởng, bố vợ Vương Trạch Vinh chỉ là phó Thủ tướng. Sắp xếp trong Trung ương thì mọi người nhìn cái ra ngay. Cho dù sau đây cả hai đều đi nhưng so sánh về năng lực thì mình ăn đứt thằng Vương Trạch Vinh này.

Tiền Minh Phú là người rất tự tin, y chưa bao giờ nghĩ năng lực của mình kém hơn Vương Trạch Vinh.

Sau khi phân tích tình hình, Tiền Minh Phú ngồi đó mà khá vui vẻ.

Cán bộ bên dưới nhìn Vương Trạch Vinh rồi nhìn Tiền Minh Phú, tâm trạng rất phức tạp. Đối mặt với bộ máy Tỉnh ủy mới thì dựa vào ai đúng là làm người ta đau đầu.

Sau khi Hứa Băng tuyên bố quyết định Trung ương xong, Vương Trạch Vinh đứng lên nói với mọi người:

– Sáng mai diễn ra Hội nghị thường vụ, mọi người nghiên cứu công việc một chút.

Nói xong cả hội nghị tản đi. Tiễn Hứa Băng, Vương Trạch Vinh đi vào nhà khách Tỉnh ủy, sau đây còn rất nhiều công việc cần làm. Vương Trạch Vinh muốn thật nhanh thu thập người.

Vương Trạch Vinh gọi cho Cổ Quốc Binh rồi nói:

– Bí thư Cổ, ngày mai anh sẽ rời khỏi Nam Điền, hôm nay tôi mời anh.

– Tôi đang ở..

Cổ Quốc Binh liền nói địa điểm ra.

Cổ Quốc Binh không đi là vì chờ điện thoại của Vương Trạch Vinh. Hôm nay Cổ Quốc Binh vừa thông qua người trên Bắc Kinh mà hiểu thêm về Vương Trạch Vinh. Khi y hiểu rõ Trung ương đã lựa chọn người vào chức Bí thư tỉnh ủy Nam Điền, y đã nhận ra rằng sau lưng Vương Trạch Vinh ngoài Hạng Nam thì còn có lực lượng khác.

Cổ Quốc Binh ngồi trong nhà phân tích, càng lúc càng thấy chỗ dựa của Vương Trạch Vinh rất mạnh. Có thể khiến Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lui bước, lực lượng đó mạnh như thế nào?

Khi Vương Trạch Vinh gọi tới, ba Thường vụ tỉnh ủy là người của Cổ Quốc Binh cũng đã đến quán trà ngồi.

– Bí thư Cổ, xem ra rất phức tạp. Từ tình hình có thể thấy Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh không hòa hợp.

Trưởng ban Tuyên giáo Dương Hoa Cường nói điều mình thấy ra.

Ba người không có chỗ dựa mạnh, Cổ Quốc Binh vẫn là chỗ dựa của bọn họ. Trước đây sau lưng Cổ Quốc Binh có nhân vật lớn, cuộc sống bọn họ rất tốt. Bây giờ không ngờ xảy ra biến, Cổ Quốc Binh không thể dựa vào. Hai người tới đều có chỗ dựa rất mạnh nên tâm trạng mọi người đầy lo lắng.

Trưởng ban thư ký Ninh An Quý nói:

– Nghe nói lần này hai người đã đấu nhau đoạt chức Bí thư tỉnh ủy. Tôi là Trưởng ban thư ký đúng là khó làm.

Cổ Quốc Binh ngồi đó mà nghe. Y có thể nghe ra mấy thân tín của mình không thể quyết định.

– Hôm nay tôi mời mọi người đến là trao đổi một chút. Đương nhiên lựa chọn là do mọi người tự quyết định.

Cổ Quốc Binh nói thẳng.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Huệ dịu dàng nhìn Cổ Quốc Binh mà nói:

– Bí thư Cổ, ngài có quyết định gì thì xin nói ra. Dù sao chúng tôi cũng nghe lời ngài.

Cổ Quốc Binh rất hài lòng với thái độ ba người nên nói:

– Hôm nay lúc đi đón tôi đã giới thiệu tình hình của mấy người với đồng chí Vương Trạch Vinh.

Chu Huệ vội vàng nói:

– Tôi thấy Tiền Minh Phú có khí chất phong độ hơn. Sao lại dựa vào Vương Trạch Vinh?

Nói thật Tiền Minh Phú rất đẹp trai và hấp dẫn phụ nữ hơn Vương Trạch Vinh. Vì thế làm Chu Huệ có ấn tượng tốt. Nghe Cổ Quốc Binh nói, ả biết Cổ Quốc Binh đây là quyết định dựa vào Vương Trạch Vinh nên trong lòng có chút mất mát.

Nhìn Chu Huệ, Cổ Quốc Binh không có vẻ gì nhưng tâm trạng không quá tốt. Y thầm nghĩ ả phụ nữ này có phải thấy Tiền Minh Phú đẹp trai nên muốn dựa vào?

Nghĩ khi mình vừa đến Nam Điền vì nhanh chóng khống chế tình hình nên dùng thủ đoạn bắt Chu Huệ, Cổ Quốc Binh càng thêm quyết tâm để người của mình dựa vào Vương Trạch Vinh.

Nhìn hai người kia, Cổ Quốc Binh nói:

– Tôi nói một điều. Bố vợ của Tiền Minh Phú là Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, bố vợ Vương Trạch Vinh là phó Thủ tướng, hai người có lai lịch. Nhưng lần này khi Trung ương nghiên cứu ai làm Bí thư tỉnh ủy Nam Điền, kết quả cuối cùng là đồng chí Vương Trạch Vinh.

Nói xong Cổ Quốc Binh nâng chung trà lên uống.

Y nói như vậy làm mấy người kia trầm ngâm suy nghĩ. Mọi người sao không nghe ra ý trong lời nói của Cổ Quốc Binh. Chẳng lẽ phó Thủ tướng có năng lực mạnh hơn Ủy viên trưởng? Vương Trạch Vinh này xem ra còn có lực lượng mạnh hơn nữa ủng hộ.

Còn một điều làm người ta phải suy nghĩ. Đại hội tới cả Hạng Nam và Tư Mã Hoàng đều lui, như vậy Vương Trạch Vinh và Tiền Minh Phú phải dựa vào năng lực của mình mà phát triển.

Chu Huệ nhíu mày nói:

– Theo tôi quan sát thì thấy Tiền Minh Phú tuổi lớn hơn một chút, khí chất, phong độ và trầm ổn. Nhất định Tiền Minh Phú có kinh nghiệm chính trị.

Dương Hoa Cường lắc đầu nói:

– Đồng chí Vương Trạch Vinh mới có nhiều kinh nghiệm hơn cả. Công tác của Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng, Bắc Dương và Bộ Thương mại thì mọi người đều biết. Nhưng Tiền Minh Phú kia thì không nghe nói có thành tích gì đặc biệt.

Lúc này Vương Trạch Vinh gọi điện cho Cổ Quốc Binh, Cổ Quốc Binh nghe xong liền cười nói:

– Chỉ tự việc này đã phân biệt cao thấp.

Ninh An Quý nói:

– Bí thư Cổ nói đúng.

Dương Hoa Cường gật đầu nói:

– Đồng chí Vương Trạch Vinh còn trẻ, tiền đồ rất lớn.

Thấy Cổ Quốc Binh nhìn tới, Chu Huệ vội vàng nói:

– Tôi nghe Bí thư Cổ.

Cổ Quốc Binh thở dài một tiếng và nói mình chỉ có thể làm như vậy, đường thì mọi người tự đi.

– Được rồi, đồng chí Vương Trạch Vinh rất nhanh sẽ tới.