Chương 1526: Lý Kiền Ý có suy nghĩ

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không mấy khi rảnh rỗi, Lý Kiền Ý liền bí mật tới chỗ Hà Hảo. Tuy nói y bây giờ cũng là Lãnh đạo trung ương, muốn gì chẳng được nhưng y đúng là vẫn yêu quý Hà Hảo hơn cả.

Một người phụ nữ xinh đẹp không thôi chưa đủ, còn cần làm cho người đàn ông mê đắm mình ở trên giường. Mà Hà Hảo chính là người phụ nữ giỏi trong phương diện này.

Bây giờ Lý Kiền Ý ra ngoài cũng có chút khó khăn, sự bảo vệ hơn xa so với trước đây.

Nhìn Hà Hảo đi rót trà cho mình, tâm trạng Lý Kiền Ý rất vui.

Tiếng nhạc du dương vang lên, Lý Kiền Ý vừa ngồi vừa suy nghĩ.

Bây giờ hai hội nghị đã kết thúc, tất cả đã được xác định. Phân tích tình hình Trung ương, Lý Kiền Ý cũng có vài suy nghĩ.

– Gần đây quan hệ của em và Thư Ý thế nào?

Lý Kiền Ý đột nhiên hỏi.

Hà Hảo đang chuyên tâm pha trà. Cô biết Lý Kiền Ý thích xem người pha trà nên cũng chuyên tâm học trà đạo. Nghe Lý Kiền Ý nói, Hà Hảo nở nụ cười thật tươi để hấp dẫn đối phương:

– Anh bảo em cố gắng quan hệ tốt với Thư Ý, em bây giờ cùng Thư Ý như chị em ruột. Cô ấy cũng hay đến đây chơi.

Lý Kiền Ý dựa lưng vào ghế rồi nói:

– như vậy là tốt.

Hà Hảo cũng không nói gì mà một lần nữa chú tâm rót trà vào chén, sau đó bưng chén đưa tới cho Lý Kiền Ý.

Cầm chén, Lý Kiền Ý ngửi mùi chè rồi nói:

– Rất tốt, đã tiến bộ hơn.

Uống ngụm trà, Lý Kiền Ý suy nghĩ một chút rồi nói rồi cầm điện thoại di động gọi cho Vương Trạch Vinh.

Lúc này Vương Trạch Vinh mới từ nhà Hạng Nam đi ra. Hạng Nam cũng không ngừng an ủi Vương Trạch Vinh.

Nghĩ đến việc Hạng Nam đã lui và gặp khó xử nên hắn cũng không muốn làm khó.

Thấy Lý Kiền Ý gọi tới, Vương Trạch Vinh liền cung kính nói:

– Phó Thủ tướng Lý, chào anh.

Lý Kiền Ý cười ha hả mà nói:

– Trạch Vinh, hai người chúng ta không cần xa lạ như vậy, tôi thích cậu gọi tôi là Lý ca hơn.

Vương Trạch Vinh cũng không làm theo lời của Lý Kiền Ýx. Bây giờ Lý Kiền Ý đang đắc ý hơn cả nên hắn cười nói:

– Vậy không tốt, anh bây giờ là đại biểu quốc gia.

Lý Kiền Ý cười nói:

– Tôi biết cậu về Bắc Kinh, sao, đi ra uống trà chứ?

– Phó Thủ tướng gọi, tôi sẽ lập tức tới. Ở đâu vậy?

Nghe nó sẽ tới chỗ Hà Hảo, Vương Trạch Vinh liền đến đó.

Khi Vương Trạch Vinh tới thì Thư Ý đã sớm được Hà Hảo gọi tới. Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Thư Ý vội vàng đứng lên.

Đã lâu không gặp Thư Ý, Vương Trạch Vinh phát hiện hôm nay Thư Ý ăn mặc rất cẩn thận, cả người trông rất quyến rũ.

Lý Kiền Ý cười cười bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

– Trong thời gian diễn ra hội nghị tôi muốn ngồi với cậu nhưng bận quá nên không có cơ hội, hôm nay mới rảnh.

– Khối lượng công việc của Phó Thủ tướng bây giờ rất lớn, cả nước có nhiều việc cần quan tâm nên nhất định là rất bận.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Hà Hảo liền ngồi bên Lý Kiền Ý, Thư Ý cũng tự động ngồi xuống cạnh Vương Trạch Vinh.

Đến địa vị của Lý Kiền Ý thì đã không cần dùng phụ nữ để kéo gần quan hệ. Y bảo Thư Ý tới chính là biết Vương Trạch Vinh là người niệm tình cũ, có Thư Ý tới sẽ làm hai bên gần nhau hơn.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ sự bố trí của Thư Ý, nghĩ đến mình và Thư Ý cũng không có xung đột, bây giờ cả hai đều là người của Bí thư Lâm nên càng không có xung đột.

– Tiểu Thư, phục vụ tốt cho Trạch Vinh.

Lý Kiền Ý cười cười trêu Thư Ý.

Hà Hảo cười nói:

– Tiểu Thư bây giờ đang chuyên tâm học tập, trà đạo bây giờ còn giỏi hơn cả em.

– Ồ.

Lý Kiền Ý nói với Vương Trạch Vinh:

– Chúng ta cũng nên thưởng thức trà đạo của Tiểu Thư một chút chứ.

Vương Trạch Vinh thấy Thư Ý nhìn mình liền khẽ gật đầu.

Hà Hảo thấy vậy liền nói:

– Tiểu Ý xem ra còn cần Bí thư Vương đồng ý mới làm.

Lý Kiền Ý cười ha hả nói:

– Đây là điều đương nhiên.

Tâm trạng Thư Ý hôm nay khá tốt. Trên Tv cô đã thấy Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh là Ủy viên Bộ Chính trị trẻ nhất, cô càng hưng phấn vì mình coi như người phụ nữ của Vương Trạch Vinh, nhưng cô lại thấy khoảng cách giữa mình và Vương Trạch Vinh càng lúc càng xa. Vì làm cho Vương Trạch Vinh thích mình, cô rất chăm chú học tập, cả về các lớp tập huấn, còn học cả công phu trên giường từ Hà Hảo.

Hôm nay Hà Hảo nói Vương Trạch Vinh sẽ tới, Thư Ý liền cẩn thận trang điểm, ăn mặc sao cho mình đẹp nhất.

Nhìn Thư Ý pha trà không kém gì Hà Hảo, lại nhìn Thư Ý đẹp không kém gì Hà Hảo, Lý Kiền Ý ít nhiều cũng có chút nuối tiếc, sớm biết như vậy thì đã sớm vơ lấy Thư Ý vào lòng.

Đương nhiên suy nghĩ này chỉ là thoáng qua mà thôi, địa vị của Vương Trạch Vinh bây giờ đã không thể dao động, Lý Kiền Ý biết mình có nhiều điểm cần Vương Trạch Vinh ủng hộ.

Vương Trạch Vinh không biết Lý Kiền Ý đang nghĩ gì, nhưng hắn rất vui vẻ xem Thư Ý pha trà, chút tâm trạng không hài lòng trước đó đã biến mất hết.

Cầm lấy chén trà Thư Ý đưa tới, Vương Trạch Vinh cười nói:

– Trà đạo thì tôi không biết, chẳng qua nhìn em pha tôi có thể cảm nhận thấy rất giỏi.

Lý Kiền Ý nói:

– Tiểu Ý pha trà rất được, tôi nghe Tiểu Hảo nói là một tuần nay Tiểu Ý không ngừng đi học, rất cố gắng.

Thư Ý cười nói:

– Phó Thủ tướng quá khen.

Có hai người phụ nữ xinh đẹp ngồi cùng, Lý Kiền Ý rất có hứng thú nói chuyện, nói không ít.

– Trạch Vinh, công tác chống hủ bại ở Hải Đông làm rất tốt, có thời gian tôi sẽ đến học tập một chút.

Nghe Lý Kiền Ý nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ Lý Kiền Ý vừa lên chức mà đã muốn tới Hải Đông, như vậy cũng có điều cần suy nghĩ.

Sau hội nghị, Vương Trạch Vinh vẫn là Thị trưởng Bắc Kinh, Bí thư là người của Lý Kiền Ý tên là Thi Xương Vũ. Nghiêm túc mà nói thì đó là người của Bí thư Lâm, chẳng qua bây giờ Lý Kiền Ý là người cầm lái của Lâm hệ nên cũng thuộc người của Lý Kiền Ý.

Bắc Kinh là nơi Lý Kiền Ý nắm trong tay, y bây giờ lại cố gắng mượn sức mình. Nếu như Hải Đông được Lý Kiền Ý trợ giúp, Lý Kiền Ý sẽ nắm giữ được hai khu vực quan trọng nhất của Trung Quốc, điều này rất có lợi cho sự phát triển của y.

Hết hội nghị, thế lực các nơi đều cần thời gian để điều chỉnh. Vào lúc này Lý Kiền Ý mà đến Hải Đông thì không phải là tùy ý y đây là muốn cho mọi người thấy mình và Vương Trạch Vinh đã hợp tác với nhau.

Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không dễ dựa vào ai, hắn cần thời gian để quan sát tình hình Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Thư Ý cười nói:

– Bí thư Vương, em đánh một khúc đàn cho mọi người có được không?

Nghe Thư Ý nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền cười cười. Thư Ý này đúng là giỏi chọn thời cơ, biết hắn đang khó xử. Cô đưa ra câu hỏi làm hắn tránh được đề tài nên cười nói:

– Lần trước nghe Tiểu Ý đánh đàn, tôi thấy rất hay. Chơi đàn cần chính là quen thuộc âm nhạc, cần có cảm xúc, mà cảm xúc lại phải có thời gian bồi dưỡng.

– Ha ha, Trạch Vinh đúng là có nghiên cứu về âm nhạc.

Lý Kiền Ý vừa cười vừa nói.

Nói ra câu này nhưng Lý Kiền Ý có chút thất vọng. Từ trong giọng của Vương Trạch Vinh có thể nghe được trong thời gian này Vương Trạch Vinh sẽ không dựa vào mình.

Nhìn Thư Ý nhẹ nhầng đi lên trước cây đàn, lại nhìn vẻ mặt cô như chìm đắm vào âm nhạc, trong lòng Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới yêu cầu xin chơi đàn của cô, hắn biết cô vẫn quan sát mình.

Vương Trạch Vinh biết vừa nãy mình có chút do dự, điều này đã được Thư Ý nhận ra. Đúng là vì như thế nên cô mới đề nghị để hắn có thể nói sang chuyện khác.

Nghe Thư Ý đánh đàn, Thư Ý cũng không nghĩ tới đây là ý của Thư Ý. Cô biết Hoa Thái Tường là Phó chủ tịch, đồng thời y cũng biết Hoa Thái Tường là Phó thị trưởng có hơi miễn cưỡng do tuổi nên không thích hợp lên chức, cùng lắm làm thêm khóa nữa là xong. Chuyện này những người khác ở Trung ương không thể không biết. Nếu mình vận động tốt thì có thể thay thế Hoa Thái Tường.

Chuyện ở Trung Quốc thì không ai có thể nói rõ.

Hoa Thái Tường và Vương Trạch Vinh mâu thuẫn thì Lý Kiền Ý cũng biết. Bởi vì biết nên Lý Kiền Ý mới có suy nghĩ cùng Vương Trạch Vinh đấu với Hoa Thái Tường.

Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, Lý Kiền Ý biết mình đề nghị tới Hải Đông chẳng qua chỉ là để thăm dò. Bây giờ Vương Trạch Vinh đã có câu trả lời là cần thời gian, mình cũng không nên làm quá gấp. Dù sao Vương Trạch Vinh và Hoa Thái Tường đã không hòa hợp, mình phải chú ý thêm.