Chương 642: Quan khí hình chiếc ô

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Xe vào Quân khu được kiểm tra rồi mới chạy vào bên trong.

Vương Trạch Vinh đợi cả ngày đến bảy giờ tối thì nhận được điện của Uông Nhật Thần gọi tới.

Uông Nhật Thần không nói gì mà mang theo Vương Trạch Vinh lên xe chạy vào sâu trong Quân khu.

Nhìn Uông Nhật Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ lần này người mà ông giới thiệu cho mình có chức vụ không nhỏ. Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến thông gia của Uông gia sắp đăng đỉnh. Vừa nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền hưng phấn.

Xe đến cửa thì Trắc Đại Hà đã đứng ngoài cửa, y nhỏ giọng nói:
– Phó chủ tịch đã đợi một lúc.

Uông Nhật Thần bắt tay y rồi đi vào trong.

Trắc Đại Hà thấy Vương Trạch Vinh đi cùng liền chủ động đưa ra bắt tay hắn:
– Bí thư Vương cũng đến.

Vương Trạch Vinh dùng hai tay bắt:
– Tư lệnh Trắc.

– Mau vào đi.

Sau khi vào cửa, Vương Trạch Vinh thấy Phó chủ tịch đáng đứng đó.

Đúng rồi. Vương Trạch Vinh thế mới biết Uông Nhật Thần mang mình đến gặp người này. Sao ông ta lại tới tỉnh Giang Sơn?

Vương Trạch Vinh không biết sắp Đại hội nên các gia tộc không ngừng liên lạc. Phó chủ tịch tự đến tỉnh Giang Sơn là cho Uông gia mặt mũi rất lớn.

Về vai vế thì Uông Nhật Thần là trên Phó chủ tịch, nhưng Vương Trạch Vinh thấy Uông Nhật Thần rất cung kính với Phó chủ tịch.

– Uông lão đến.
Phó chủ tịch đi lên bắt tay Uông Nhật Thần, cách xưng hô này đâu phải bình thường, sau đó ông mời Uông Nhật Thần ngồi xuống.

Uông Nhật Thần ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống cạnh mình.

Phó chủ tịch nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói;
– Tiểu Vương, công tác của cậu ở Thường Hồng rất tốt.

– Kính chào Phó chủ tịch.
Vương Trạch Vinh biết bây giờ mình phải cố gắng không được nói nhiều, có thể gặp Phó chủ tịch là may lắm rồi.

Uông Nhật Thần nói:
– Năng lực công tác của Tiểu Vương rất tốt, công tác xây dựng Thường Hồng rất nhanh.

Phó chủ tịch nói:
– Thường Hồng là trọng điểm của quốc gia, công tác xây dựng thì Trung ương rất coi trọng. Các đồng chí nhất định phải xây dựng được một thành phố hoàn toàn mới.

Vương Trạch Vinh ngồi đó nghe hai người nói chuyện mà cảm thấy áp lực rất lớn.

Bởi vì không nói gì nên Vương Trạch Vinh ngồi đó quan sát Phó chủ tịch.

Vương Trạch Vinh có một năng lực đặc biệt là quan sát quan khí của người ta.

Đưa mắt nhìn Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của Phó chủ tịch hoàn toàn là màu tím, đặc biệt là trên đầu ông còn có một cái ô bảy màu do quan khí hình thành. Quan khí màu tím ở trong cơ thể, trên đầu có một cái ô rất lớn do quan khí hình thành trông rất đẹp.

Vương Trạch Vinh nhìn cái ô đó thì chỉ từng thấy trên người Tổng bí thư, không ngờ quan khí của Phó chủ tịch cũng lợi hại như vậy.

Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình im lặng đi nhiều, không còn tích cực như trước. Quan khí của Vương Trạch Vinh trước mặt nó quá nhỏ bé.

Lại nhìn quan khí của Uông Nhật Thần thì tuy rằng tốt hơn mình nhiều, nhưng bị cái ô bảy màu đó chèn ép thì cũng phải ẩn nấp.

Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát thì thấy cái ô của Phó chủ tịch thiếu một màu, mới có sáu màu mà thôi. Hơn nữa màu thiếu chính là quan khí màu tím.

Phó chủ tịch và Uông Nhật Thần chủ yếu nói chuyện kết hôn của con cháu, hai người nói chuyện rất hòa hợp.

– Uông lão, tôi lần này đến là hỏi ý kiến ông về hôn nhân của hai đứa. Tôi thấy không có ý kiến gì thì mau tổ chức thôi.

Uông Nhật Thần cười nói:
– Đây là việc tốt, tôi không có ý kiến.
Hai nhà đã bàn việc này, lần này Phó chủ tịch đến đây để tỏ vẻ mình coi trọng mà thôi.

Vương Trạch Vinh nhìn thì phát hiện một tình huống, cái ô quan khí của Phó chủ tịch đang dần trôi đi.

Dù cho cái ô rất lớn nhưng nếu tiếp tục như vậy thì cái ô của Phó chủ tịch sẽ biến mất.

Vương Trạch Vinh như tìm được nguyên nhân mà quan khí của Uông Nhật Thần xuất hiện vấn đề. Uông Nhật Thần và Phó chủ tịch coi như cùng chung hoạn nạn, nếu quan khí của Phó chủ tịch xuất hiện vấn đề, như vậy Uông Nhật Thần cũng sẽ không tốt.

Chẳng qua quan khí của Phó chủ tịch không trôi đi hết, không biết quan khí từ đâu không ngừng bổ sung cho ông ta.

Cái ô vừa trôi đi nhưng đồng thời xung quanh lại có quan khí không ngừng bổ sung.

Thấy cảnh này rồi nhìn Phó chủ tịch, Vương Trạch Vinh mặc dù có chút khẩn trương nhưng không biết nói như thế nào cả.

Vương Trạch Vinh lại phát hiện một chuyện quái lạ, quan khí của Phó chủ tịch có từng tia từng tia bổ sung vào cái ô của Phó chủ tịch, mà quan khí của mình cũng như thế.

Thấy chuyện không thể giải thích này, Vương Trạch Vinh thật không biết mình nên làm như thế nào, trong tai gần như không nghe thấy hai người này nói chuyện.

Bảo sao cái ô thoạt nhìn thay đổi không nhiều, thì ra là được quan khí của người khác bổ sung. Vương Trạch Vinh ít nhiều hiểu là quan khí của Phó chủ tịch không biết được bổ sung từ đâu.

Chỉ ngồi một chút mà Vương Trạch Vinh cảm thấy quan khí của mình bị lấy đi không ít.

Rất thú vị là quan khí của mình sau khi vào phòng này mới xuất hiện, có lẽ là được Phó chủ tịch đồng ý thì mới xuất hiện tình huống này.

Sao có thể như vậy? Vương Trạch Vinh có chút lo lắng, cứ như vậy thì quan khí của mình sẽ bị hút đi rất nhiều. Vương Trạch Vinh rất chú ý đến quan khí của mình, nếu cứ mất mãi thế thì chức vụ của mình có ảnh hưởng không?

Đồng thời Vương Trạch Vinh thấy quan khí của Uông Nhật Thần có lẽ do thân thiết với Phó chủ tịch hơn nên tốc độ mất đi nhanh hơn hắn nhiều.

Vương Trạch Vinh coi như biết vì sao quan khí của Phó chủ tịch lại xuất hiện tình huống mất nhanh như vậy.

Lần trước Vương Trạch Vinh thấy quan khí của Tổng bí thư là ô bảy màu trên đỉnh đầu, mà cái ô của Phó chủ tịch chỉ là sáu màu, màu tím quan trọng nhất lại chưa hình thành. Ở tình huống này muốn lên chức là rất khó.

Chẳng lẽ hình thành quan khí bảy màu cần rất nhiều quan khí?

– Đồng chí Tiểu Vương, đến lúc đó cậu cũng đến tham gia hôn lễ của hai đứa.
Phó chủ tịch cười nói với Vương Trạch Vinh.

– Cảm ơn Phó chủ tịch tín nhiệm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến tham gia.
Vương Trạch Vinh có chút kích động, Phó chủ tịch tự mời mình đến tham dự hôn lễ thì đâu phải ai cũng được như vậy. Thông qua lời này Vương Trạch Vinh biết mình đã được Phó chủ tịch tán thành, coi như chính thức là người của Phó chủ tịch.

Phó chủ tịch cười nói;
– Tôi rất chú ý công tác Thường Hồng, tin rằng cậu có thể làm tốt.

Vương Trạch Vinh lúc này phát hiện quan khí của mình trở nên tích cực hơn, rất nhiều quan khí lao về phía cái ô kia.

Chỉ mấy câu nói mà quan khí của mình biến hoá nhiều như vậy. Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Cứ như vậy, nếu Phó chủ tịch khen vài câu nữa thì quan khí của mình coi như hết.

– Ha ha, lúc đó tôi sẽ mang Tiểu Vương đến Bắc Kinh.
Uông Nhật Thần cũng vui vẻ, chuyện hôn lễ đã được quyết định, đây là chuyện lớn với hai gia tộc.

Trước khi đi ra ngoài Phó chủ tịch đứng dậy bắt tay Vương Trạch Vinh.

Khi tay Vương Trạch Vinh được Phó chủ tịch cầm, Vương Trạch Vinh phát hiện mình có chút biến hoá. Có một tia quan khí màu tím rót vào và giấu vào trong đám quan khí màu tím của hắn.

Tia quan khí màu tím tiến vào cơ thể Vương Trạch Vinh thì không có biểu hiện gì, nhưng Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận mình muốn từ hồng chuyển tím thì mầm mống này vô cùng quan trọng.

Trong xe, Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh:
– Về sau cậu nên thường xuyên báo cáo công việc Thường Hồng.

– Cảm ơn Bí thư Uông.

Uông Nhật Thần nói:
– Sau này chủ yếu dựa vào chính bản thân mình.
Uông Nhật Thần đang tiến hành bố trí trước khi mình lui. Ông rất coi trọng Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của Uông Nhật Thần đang tổn thất lớn, đến bây giờ hắn vẫn không hiểu nguyên nhân.

Về đến nhà ở Phượng Hải, Vương Trạch Vinh lập tức vào thư phòng. Mặc dù Long Hương Băng ở ngoài, Vương Trạch Vinh lại không hề ham muốn. Hôm nay có rất nhiều chuyện làm hắn khó hiểu.

Vương Trạch Vinh thực ra rất cảm ơn Uông Nhật Thần vì có thể đưa mình đến gặp Phó chủ tịch.

Nghĩ đến đây, trong đầu Vương Trạch Vinh lại hiện ra hình ảnh về Uông Phỉ, nghĩ đến tình cảm của Uông Phỉ với mình, Vương Trạch Vinh biết không thể hại cô. Mình bây giờ đã có ba người phụ nữ, nếu có quan hệ gì với Uông Phỉ thì sẽ hại cô, không thể làm như vậy. Hơn nữa Uông Phỉ khác các người phụ nữ khác. Thế lực của Uông gia thì Vương Trạch Vinh thấy một chút.

Chẳng qua nghĩ đến Uông Phỉ mà cứ quyết tâm thì Vương Trạch Vinh đúng là không có biện pháp giải quyết.

Vứt suy nghĩ trong đầu đi, Vương Trạch Vinh lại phân tích cái ô quan khí của Phó chủ tịch.

Vương Trạch Vinh cũng đã thấy trên đầu Lãnh đạo trung ương có cái ô, nhưng màu sắc của đám người đó quá ít không như của Tổng bí thư và Phó chủ tịch.

Bây giờ cái ô cẩu Phó chủ tịch thiếu một màu tím, nếu hình thành thì ông ta mới lên đỉnh. Bây giờ ông ta chỉ có thể bổ sung từ người thân tín mà thôi.

Quá phức tạp.

Quan khí của Uông Nhật Thần ít đi thì không vấn đề gì, ông ta dù sao cũng sắp lui. Mình thì khác, quan khí mà ít thì rất lo lắng. Nếu Phó chủ tịch lên đỉnh thì quan khí của mình có ít chút cũng sẽ bổ sung được. Nhưng nếu Phó chủ tịch không thể lên đỉnh thì quan khí của mình tổn thất như vậy nhất định sẽ có vấn đề.

Nhìn tia quan khí màu tím kia, Vương Trạch Vinh không biết nó sẽ có tác dụng gì.

Bỏ đi, thần tiên đánh nhau thì mình cũng không có tác dụng, muốn tham gia vào cũng không thể. Hy vọng quan khí của mình tổn thất có thể có tác dụng với Phó chủ tịch.