Chương 1129: Thay đổi

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tư Mã Hoành cả đêm không ngủ mà ngồi đó cẩn thận suy nghĩ. Nói thật sau khi đến Nam Điền và nghe Vương Trạch Vinh báo cáo công việc ở đây, Tư Mã Hoành cũng coi trọng năng lực của Vương Trạch Vinh.

Tư Mã Hoành cảm thấy mặt mình nóng lên, ông biết mình làm hơi quá.

Sau khi đến nhà Tiền Minh Phú ở, Tư Mã Hoành ít nhiều là do tức giận Vương Trạch Vinh chống đối mình trên hội nghị. Nhưng đến đây, ông mới thấy mình làm rất không đúng.

Tư Mã Hoành cho rằng về phương hướng mình không có vấn đề, trong cuộc đời chỉ có vài lần làm chuyện hơi quá. Lợi ích quốc gia và lợi ích cá nhân không ngừng làm ông phải suy nghĩ và đấu tranh tư tưởng.

Dần dần mắt ông càng lúc càng sáng. Khi mặt trời chiếu tới, Tư Mã Hoành đã nghĩ rõ ràng.

– Bố, sao cả đêm bố không ngủ?

Thấy Tư Mã Hoành ngồi trên ghế, Tư Mã Tú hỏi.

Nhìn con gái, Tư Mã Hoành chỉ chỉ ghế cho Tư Mã Tú ngồi xuống. Lại nhìn Tiền Minh Phú, Tư Mã Hoành cũng chỉ ghế bảo y ngồi xuống.

Nhìn hai người, Tư Mã Hoành nói:

– Đường tương lai phải do hai đứa tự đi. Năng lực một người kém một chút không đáng sợ, đáng sợ chính là không có tư tưởng. Minh Phú, bố không thể nào che chở hai đứa cả đời, đường phải do hai đứa tự đi.

Tư Mã Hoành nói vậy làm Tiền Minh Phú có chút lo lắng. Tư Mã Tú cũng khó hiểu hỏi:

– Bố nói gì thế?

– Tiểu Tú, bố từ trước đến giờ vẫn buông lỏng hai đứa, vẫn nghĩ hai đứa chưa trưởng thành. Hai năm nữa bố sẽ về hưu, đến lúc đó hai đứa phải tự mình đối mặt tất cả. Bây giờ bố lo hai đứa như chưa trưởng thành.

Thấy hai người không hiểu ý mình, Tư Mã Hoành thở dài một tiếng. Chẳng qua mắt ông càng sáng hơn.

Là một Lãnh đạo trung ương, Tư Mã Hoành dám dũng cảm đối mặt với lương tâm mình. Biết mình làm không đúng, ông biết mình không thể tiếp tục sai lầm.

– Minh Phú, bộ máy Tỉnh ủy Nam Điền là bộ máy rất tốt. Một bộ máy chủ yếu phải xem có sức chiến đấu hay không, có phục vụ nhân dân hay không thì theo bố thấy bộ máy Nam Điền làm việc này không kém. Con ở trong bộ máy có vị trí như thế nào, có một lòng mong muốn Nam Điền phát triển, có thật sự muốn làm công tác để Nam Điền phát triển hay không? Trong lòng con đã nghĩ tới chưa?

Tư Mã Hoành nhìn thẳng vào Tiền Minh Phú với ánh mắt rất sắc bén. Lời này làm Tiền Minh Phú run lên.

Nói thật Tiền Minh Phú đúng là chưa làm bao nhiêu việc, y thấy mình không thể nhìn thẳng vào mắt Tư Mã Hoành.

Tư Mã Hoành hỏi:

– Lịch hôm nay thế nào?

– Sắp xếp bố tới thành phố xem một chút nhưng hôm qua bố không ngủ nên có phải đổi lịch không ạ?

Tiền Minh Phú hỏi.

– Cứ theo lịch trình bình thường đi.

Lúc này Chánh văn phòng của Tư Mã Hoành đi vào nói:

– Thủ trưởng, bên ngoài có đồng chí Bí thư tỉnh ủy Nam Điền – Vương Trạch Vinh đến.

– Bảo hắn chờ.

Tư Mã Tú lớn tiếng nói.

Tư Mã Tú cảm thấy phải cho Vương Trạch Vinh một bài học.

– Làm loạn.

Tư Mã Hoành trừng mắt nhìn Tư Mã Tú rồi nói với Chánh văn phòng:

– Mau mời Bí thư Vương vào.

Vương Trạch Vinh rất nhanh đã vào.

Tối qua Vương Trạch Vinh không thể ngủ. Hắn suy nghĩ rất nhiều việc. Thực lòng hắn đúng là rất kính sợ Lãnh đạo trung ương, hôm qua hành vi của Tư Mã Hoành làm hắn rất thất vọng. Sáng nay hắn đến để mời Tư Mã Hoành đi ăn sáng nhưng trong lòng khá khó chịu.

Vốn nghĩ hôm nay Tư Mã Hoành làm khó mình, nhưng hắn đến không biết sao lại lập tức được cho vào làm hắn khó hiểu.

Vương Trạch Vinh vừa tiến vào thì có chút giật mình vì hắn thấy chính khí trên người Tư Mã Hoành phát ra rất mạnh.

Vương Trạch Vinh bây giờ rất ngạc nhiên, theo hắn nghĩ Tư Mã Hoành làm như vậy thì chính khí sao có thể nhiều. Nhưng bây giờ thấy rất khách.

– Bí thư Vương, mau ngồi.

Tư Mã Hoành chủ động đứng lên bắt tay Vương Trạch Vinh.

– Ủy viên trưởng, tôi đến mời ngài đi ăn sáng.

Thấy Tư Mã Hoành thay đổi như vậy, Vương Trạch Vinh cung kính nói.

– Ha ha, cậu ngồi một chút, tôi đi rửa mặt.

Tư Mã Hoành nói xong liền đi rửa mặt.

Thấy Tư Mã Hoành rời đi, Vương Trạch Vinh nói với Tiền Minh Phú:

– Đồng chí Minh Phú, làm phiền anh.

Ý của Vương Trạch Vinh là tối hôm qua Tiền Minh Phú phải lo cho Vương Trạch Vinh. Dù sao Tư Mã Hoành cũng là Lãnh đạo trung ương, ông ta đến thì Tỉnh ủy Nam Điền phải tiếp đón.

Tiền Minh Phú có chút xấu hổ, tối qua y đi chăm sóc cho vợ mà.

Tư Mã Tú hừ một tiếng rồi nói:

– Sớm như vậy đã tới.

Vương Trạch Vinh giả vờ không nghe thấy. Theo hắn nghĩ so đo với loại phụ nữ này là hạ thấp thân phận của mình.

Tiền Minh Phú lúc này đang rất lo lắng. Vừa nãy Tư Mã Hoành nói rất khó hiểu, y là người thông minh nên nghe ra một chút. Ông bố vợ mình làm sao vậy, không ngờ lại biến hoá nhiều như vậy. Y hôm nay vốn định mượn quyền thế của Tư Mã Hoành mà cho Vương Trạch Vinh một bài học, nhưng từ biểu hiện của ông bố vợ thì có vẻ đã đổi ý. Sao bây giờ?

Tiền Minh Phú đúng là rất sợ. Sau khi y lấy Tư Mã Tú thì chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Nếu không có Tư Mã Hoành ủng hộ, y có thể làm được gì?

Bởi vì nghĩ nhiều nên y chỉ nói chuyện công vụ với Vương Trạch Vinh. Lúc này Tư Mã Hoành đi ra.

– Bí thư Vương, chúng ta đi.

Tư Mã Hoành cười cười và nói với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh liền cùng Tư Mã Hoành đến phòng ăn.

Sau khi ngồi xuống, Tư Mã Hoành nhìn Vương Trạch Vinh và Tiền Minh Phú:

– Lần này làm phiền Tỉnh ủy Nam Điền.

– Ủy viên trưởng có thể đến Nam Điền kiểm tra công việc, đây là quan tâm Nam Điền chúng tôi, sao có thể nói là phiền toát.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

– Bí thư Vương, hôm qua nghe báo cáo công việc của Nam Điền, tôi thấy các đồng chí làm được rất nhiều việc. Minh Phú là con rể tôi thì cậu biết đó, tôi ở đây xin tỏ thái độ trong công việc tôi nghiêm khắc yêu cầu Minh Phú. Giữa hai người phải đoàn kết lại thì công tác Nam Điền mới có thể làm tốt. Phải nhớ đoàn kết là lực lượng.

– Đồng chí Minh Phú có nhiều kinh nghiệm. Công tác bên Ủy ban Nam Điền có đồng chí Minh Phú chủ trì, tin rằng sẽ rất thuận lợi. Tôi sẽ làm tốt công tác để phát triển Nam Điền.

Tư Mã Hoành gật đầu nói:

– Công tác Trung ương rất nhiều, tôi định sau hôm nay sẽ về Bắc Kinh.

Lời này làm cả Vương Trạch Vinh và Tiền Minh Phú rất ngạc nhiên. Theo kế hoạch thì Tư Mã Hoành ở đây vài hôm, sau đó Tiền Minh Phú giới thiệu vài người với Tư Mã Hoành.

Không ngờ lại là như vậy. Tư Mã Tú thấy Tiền Minh Phú lo lắng liền nũng nịu nói:

– Sao bố có thể về Bắc Kinh nhanh như vậy. Khó khăn lắm mới đến được đây, dù như thế nào cũng phải ở vài ngày chứ ạ?

Vương Trạch Vinh mặc dù rất khó hiểu nhưng hắn biết Tư Mã Hoành tỏ thái độ nói rõ ông ta có chút hối hận vì việc mình đến Nam Điền, đây là việc quá tốt. Vương Trạch Vinh cung kính nói:

– Ủy viên trưởng, lần này ngài có thể đến Nam Điền kiểm tra công việc, đây là có tác dụng thúc đẩy sự phát triển của Nam Điền. Chúng tôi còn muốn nhờ ngài đến kiểm tra công việc của mình.

Tư Mã Hoành cười ha hả rồi nói:

– Tối qua tôi đã nghĩ rồi, Minh Phú là con rể tôi. Tôi đến Nam Điền sẽ không tiện cho công tác của Nam Điền. Đây là tôi nghĩ không chu đáo.

Vương Trạch Vinh nhìn Tư Mã Hoành với ánh mắt khác. Hắn cảm thấy Tư Mã Hoành bây giờ mới là một Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, đây là Lãnh đạo trung ương dám nhận sai về mình. Hình ảnh của ông lập tức trở nên cao lớn hơn rất nhiều trong lòng hắn.

– Ủy viên trưởng.

Vương Trạch Vinh định nói gì thì Tư Mã Hoành đã xua tay nói:

– Bí thư Vương, tôi chỉ đưa một yêu cầu đó là hy vọng Tỉnh ủy Nam Điền phát triển Nam Điền thật nhanh. Trung ương đưa ra cảnh sát phát triển phía Tây, cần nhiều đồng chí có tư tưởng tiến bộ, hết lòng phục vụ nhân dân. Trong công tác này các đồng chí phải mạnh dạn thực hiện.

Tư Mã Hoành nhìn Tiền Minh Phú rồi nói:

– Minh Phú, anh mặc dù lớn tuổi hơn nhưng phải quyết tâm trong công tác, phải hỏi đồng chí Vương Trạch Vinh nhiều. Nhất định phải đoàn kết trong công việc, cán bộ lãnh đạo chúng ta nếu luôn hết lòng phục vụ nhân dân, đoàn kết với nhau thì không có gì không làm được.

Tiền Minh Phú đang rất buồn bực. Y đúng là không hiểu. Mình tốn nhiều công sức mời làm Tư Mã Hoành tới Nam Điền, không ngờ lại thành như vậy. Từ giọng của Tư Mã Hoành có thể thấy ông ta không có ý làm khó Vương Trạch Vinh. Nghĩ đến công tác Nam Điền, nghĩ đến bộ máy của Nam Điền, Tiền Minh Phú rất sợ hãi.

Chẳng qua tình huống đã như vậy, Tiền Minh Phú biết nói gì cũng vô ích. Y biết tính của Tư Mã Hoành, đây là người nói một là một, đã quyết định không thể thay đổi.

Tư Mã Tú ở bên cũng nghe ra bố mình không muốn xen vào việc của Tiền Minh Phú. Nhìn Vương Trạch Vinh cung kính ngồi đó, ả thấy Vương Trạch Vinh này đầy nham hiểm, nhìn rất không vừa mắt.

– Bố, con không về.

Tư Mã Hoành nhìn con gái đầy yêu thương. Ông thầm nghĩ chính là nhân cơ hội này xem thái độ của Tiền Minh Phú. Nửa đời sau của con gái có hạnh phúc hay không thì phải xem hai đứa nó có thay đổi quan niệm hay không.

– Tiểu Tú, con muốn thì ở lại Nam Điền một thời gian.

Tư Mã Hoành nhìn Vương Trạch Vinh và thở dài một tiếng, mình sao không có con trai xuất sắc như Vương Trạch Vinh.

So sánh giữa Tiền Minh Phú và Vương Trạch Vinh, Tư Mã Hoành biết con rể của mình mà đấu với Vương Trạch Vinh nhất định chỉ có thiệt.

Có lẽ đây cũng là việc tốt, dùng Vương Trạch Vinh để rèn luyện Tiền Minh Phú.