Chương 641: Quá yếu

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thấy Quách Duy Chí gọi điện, mấy tên thanh niên đi cùng đều ra vẻ muốn xem trò hay. Theo bọn họ nghĩ thì Vương Trạch Vinh bị thiệt rồi.

Vương Trạch Vinh vốn cảm thấy thương hại Quách Duy Chí vì không cưa được gái. Nhưng không ngờ thằng này tức nên và muốn đánh mình, tính cách như vậy sao có thể là người chồng tốt.

Dù sao đã là như vậy thì Vương Trạch Vinh cũng không muốn đi mà kéo ghế ngồi xuống. Hắn muốn xem Quách Duy Chí này có chỗ dựa như thế nào?

Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, lại nghĩ một cú đá của hắn lại đá bay Quách Duy Chí ra xa như vậy thì những người thanh niên liền xôn xao và không ai dám ra tay.

– Vương ca, việc này đều do Tiểu Quách, anh bỏ qua cho cậu ta.
Nhâm Tư vừa thấy cảnh này liền biết Quách Duy Chí bị thiệt thòi. Dù sao cũng là người đi cùng nên cô xin Vương Trạch Vinh bỏ qua.

Nghe Nhâm Tư nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng có chút ấn tượng tốt với cô ta.

Uông Phỉ lúc này rất giận, cô chỉ vào Quách Duy Chí mà nói:
– Quách Duy Chí, không ngờ anh lại là người như vậy, động tý là đánh nhau. Tôi nhìn lầm người.

Một cô gái nói với Uông Phỉ:
– Tiểu Phỉ, Tiểu Quách rất tốt với cô. Cô nhìn xem, vì cô còn đánh nhau mà cô lại nói như vậy sao?

Một thanh niên khác nói:
– Tiểu Phỉ, cô mang người kia đi đi, không lát không đi được đâu.

Vương Trạch Vinh nhìn thanh niên kia, tên này cũng được đó.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, thanh niên kia trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh:
– Nhìn gì mà nhìn, tôi là nể mặt Tiểu Phỉ.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền ngẩn ra.

Nhâm Tư nói với Quách Duy Chí:
– Chuyện nhỏ như vậy mà cậu tìm người làm gì?
Cô rất lo cho Quách Duy Chí. Cô biết một ít năng lực của Vương Trạch Vinh. Chỉ riêng việc Vương Trạch Vinh thân thiết với đám thiếu gia Bắc Kinh như vậy là biết được khoảng cách giữa người này và Quách Duy Chí.

– Nhâm Tư, ngồi xuống đi, tôi muốn xem có ai đến đây.
Vương Trạch Vinh nói với Nhâm Tư.

Giọng mặc dù không lớn nhưng rất có tác dụng. Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Nhâm Tư thở dài một tiếng đi tới ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh.

Không lâu sau chỉ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát chạy tới.

Nhìn xe cảnh sát đỗ lại, Vương Trạch Vinh gãi đầu, không ngờ đối phương lại gọi cảnh sát tới.

Thấy hai người từ trên xe đi xuống, Quách Duy Chí nói với một người không mặc đồ cảnh sát:
– Chánh văn phòng Cổ, thằng này đánh tôi.

Người đến là Phó chánh văn phòng cục Chiêu thương Phượng Hải – Cổ Thu Dân. Y đang cùng ăn cơm với đồn trưởng đồn Nam Ninh Chu Hỉ Lực thì nhận được điện thoại của Quách Duy Chí. Quách Duy Chí nói mình bị đánh yêu cầu mình tìm người tới xử lsy thằng kia. Quách Duy Chí biết Cổ Thu Dân có quan hệ với cục Công an nên gọi điện bảo y tìm cảnh sát đến.

Nhận được điện của Quách Duy Chí, nghĩ đối phương là con trai Cục trưởng mình, Cổ Thu Dân vội vàng nói tình hình với Chu Hỉ Lực.

– Lão Cổ, nếu là như vậy thì tôi sẽ theo ông.

Thấy cảnh sát đến, bạn Quách Duy Chí liền chỉ vào Vương Trạch Vinh nói:
– Thằng này đánh người, mau bắt nó.

– Lão Chu, nhìn ông đó.
Cổ Thu Dân nói với Chu Hỉ Lực.

Nhưng Chu Hỉ Lực vẫn không ra tay mà dụi dụi mắt nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh.

Vừa nhìn, Chu Hỉ Lực thầm kêu “Xong rồi”

Chu Hỉ Lực là một đồn trưởng đồn công an, theo lý y không thể tiếp xúc với Vương Trạch Vinh. Nhưng Chu Hỉ Lực muốn tiến bộ nên đã nghiên cứu những người có tai có mắt ở tỉnh Giang Sơn, Vương Trạch Vinh là nhân vật trọng điểm nghiên cứu của y.

Vừa nãy xuống xe, y liền thấy Vương Trạch Vinh ngồi đây. Đầu tiên là thấy quen mắt, nhìn lại thì không biết sao mình lại ở đây mà đắc tội với Bí thư thị ủy.

– Ha ha, mọi người có chuyện gì ngồi xuống nói chuyện đi, động tay động chân làm gì. Hôm nay mọi người uống nhiều, tôi thấy coi như xong.
Chu Hỉ Lực giả vờ không nhận ra Vương Trạch Vinh và định lặng lẽ hóa giải.

– Không được, thằng này đánh tôi, không thể cứ thế bỏ qua.
Quách Duy Chí lớn tiếng nói.

Chu Hỉ Lực sa sầm mặt, thằng này không biết chữ chết viết như thế nào.

Nhâm Tư lúc này cũng muốn giúp Quách Duy Chí nên nói:
– Tiểu Quách, vừa nãy là cậu muốn đánh người trước. Tôi thấy vị lãnh đạo này nói đúng, việc này bỏ qua đi.

– Nhâm Tư, chị sao nói giúp người ngoài. Hôm nay không xử lý nó thì tôi không phải họ Quách, chị tránh sang bên đi.

Nghe Quách Duy Chí nói như vậy Vương Trạch Vinh liền có chút tức giận nhìn Chu Hỉ Lực:
– Không biết cảnh sát các anh xử lý việc này như thế nào, có cần tôi gọi điện cho Cục trưởng Điền không?

Chu Hỉ Lực cười khổ một tiếng thầm nghĩ muốn giúp Quách Duy Chí cũng khó.

Chu Hỉ Lực kéo kéo áo Cổ Thu Dân mà nói:
– Lão Cổ, việc này tôi thấy thôi đi, đừng làm lớn nếu không sẽ có chuyện.
Chu Hỉ Lực nói rất nhỏ nhưng Cổ Thu Dân rất giật mình. Y biết Chu Hỉ Lực này, Chu Hỉ Lực nói có chuyện nhất định có chuyện. Một lần nữa nhìn Vương Trạch Vinh, y cũng thấy Vương Trạch Vinh quen quen.

Đó là ai?

Cổ Thu Dân không ngờ Bí thư thị ủy lại đến đây ăn đồ nướng, mới đầu không suy nghĩ nhiều. Bây giờ nghe Chu Hỉ Lực nói nên một lần nữa nhìn Vương Trạch Vinh.

Chết rồi.

Y rốt cuộc nhìn ra đó là Bí thư thị ủy Thường Hồng.

Thấy Chu Hỉ Lực và Cổ Thu Dân nói thầm với nhau, Vương Trạch Vinh biết bọn họ nhận ra mình. Nhìn Quách Duy Chí đang rất tức giận, Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này chẳng thú vị gì, đối phương quá yếu. So đo với loại người này sẽ làm mình mất mặt, hắn đứng dậy nói:
– Nếu không có việc gì thì tôi đi đây.

– Mau bắt nó, các người sao để nó đi.
Thấy cảnh sát không ra tay mà Vương Trạch Vinh còn muốn đi, Quách Duy Chí vội vàng hét lên.

Bốp.

Chu Hỉ Lực vung tay tát vào mặt Quách Duy Chí rồi quay đầu nhìn Vương Trạch Vinh:
– Mấy người đi đi, thằng này uống nhiều, không nên chấp nó.

Vương Trạch Vinh nhìn Chu Hỉ Lực rồi nói:
– Tôi đi đó?

Chu Hỉ Lực vội vàng nói:
– Mời ngài.

Nhìn Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ từ từ rời đi, Quách Duy Chí vội vàng nói:
– Anh đánh tôi?

Chu Hỉ Lực nói:
– Tao đánh mày thì sao, bố mày biết tao đánh mày thì còn phải cảm ơn đó.

Lúc này Cổ Thu Dân đã cầm điện thoại gọi cho bố Quách Duy Chí nói tình hình nơi này.

Bố Quách Duy Chí – Quách Tổ Mẫn đang ngồi trong quán thì nhận được điện của Cổ Thu Dân. Y vốn không chú ý nhưng nghe Cổ Thu Dân nói tình hình liền đổ mồ hôi lạnh. Biết con mình gây họa, y vội vàng chạy đến ngay.

Quách Tổ Mẫn biết Vương Trạch Vinh mặc dù không quản lý Phượng Hải, nhưng Vương Trạch Vinh bây giờ đang rất nổi bật, đắc tội với hắn thì không biết chừng chức Cục trưởng cũng mất.

Thấy bố mình đến, Quách Duy Chí như thấy cứu tinh nên vội vàng nói:
– Bố, hắn đánh con.
Tay chỉ vào Chu Hỉ Lực.

Nhưng làm hắn không ngờ là bố mình lại chạy đến trước mặt Chu Hỉ Lực, cầm tay Chu Hỉ Lực mà nói:
– Cảm ơn chú, nếu không có chú giúp thì việc này không biết nên xử lý như thế nào. Nhân tình này lão Quách tôi ghi nhớ trong lòng.

Chu Hỉ Lực lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm:
– Con anh hình như ý kiến việc tôi đánh nó.

Quách Tổ Mẫn vội vàng nói:
– Đánh rất tốt.

Mấy người ở đây đều khó hiểu, chẳng qua Nhâm Tư lại càng thêm muốn tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh, đó mới là đàn ông.

Vương Trạch Vinh thực ra không để tâm đến việc này, ai không có thời kỳ thanh niên. Nghĩ đến vẻ xúc động của Quách Duy Chí, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Thằng này không còn cơ hội theo đuổi Uông Phỉ rồi.

– Tiểu Uông, bạn của em hình như thích em lắm đó.

Thấy Vương Trạch Vinh nói, Uông Phỉ ôm chặt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
– Vương ca, anh phải tim em, em không có gì với Quách Duy Chí mà.

Vương Trạch Vinh nói:
– Có người theo đuổi là tốt mà.

Uông Phỉ dừng lại nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh mà nói:
– Vương ca, em không tin anh thông minh như vậy mà không hiểu được tâm ý của em. Ngoài anh, em không thích người đàn ông nào khác.
Nói lời này Uông Phỉ thấy mặt mình rất nóng.

Vương Trạch Vinh vỗ vỗ nhẹ tay Uông Phỉ:
– Tiểu Phỉ, em biết là anh có vợ rồi mà.

Mắt Uông Phỉ tối đi, mím môi nói:
– Mặc kệ, dù sao đời này em chỉ cần anh, em không lấy chồng.

Vương Trạch Vinh không ngờ Uông Phỉ lại nghĩ như vậy nên vội vàng nói:
– Tiểu Uông, quan sát người bên mình, có rất nhiều người đàn ông tốt hơn anh.

Uông Phỉ nói:
– Bỏ đi, hôm nay không nói chuyện này, em phải về đây.