Chương 1047: Vị trí

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lý Hạ lúc này đã từ tỉnh Giang Sơn chạy đến Bắc Kinh. Vừa thấy Lý Hạ, Vương Trạch Vinh cười nói:

– Chạy trốn công việc sao?

Hai người quan hệ rất tốt nên khi nói chuyện cũng khá thoải mái.

Lý Hạ vốn có chút lo lắng nhưng nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì yên tâm một chút.

– Trạch Vinh, hôm nay đến nhà nhưng không kịp mang gì theo cả. Chỉ có vài cân trà mà thôi.

– Anh đó.

Sau khi hai người ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

– Tỉnh Giang Sơn các anh điều chỉnh rất mạnh.

Lý Hạ nói:

– Nghe nói phó Thủ tướng Lý trước khi lui đã điều Trưởng ban tổ chức cán bộ Cao Vân Cương đi?

– Ừ, Cao Vân Cương điều tới một tỉnh phía Tây làm Phó bí thư.

Việc này Uông Nhật Thần đã nói với Vương Trạch Vinh. Nghe nói phó Thủ tướng Lý tới tuổi nên phải lui. Lần này đã đề bạt một loạt người của mình. Mọi người nể mặt vì y sắp lui nên không làm khó dễ, Cao Vân Cương cũng được lên chức. Vương Trạch Vinh cười nói:

– Anh là đồng chí thì lẽ ra phải tiến bộ một chút.

Lý Hạ nói:

– Phó chủ tịch tỉnh Ngưu Thanh Đào điều thành Trưởng ban tổ chức cán bộ nên để trống một vị trí Phó chủ tịch tỉnh.

– Việc này cần Tỉnh ủy Tỉnh Giang Sơn đề cử mới được. Như vậy đi, mai tôi tới Tỉnh Giang Sơn một chuyến. Bộ Thương mại cũng có một số việc cần xử lý.

Mắt Lý Hạ sáng lên mà nói:

– Tốt quá, tôi lập tức về.

Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ. Bộ máy Thường Hồng hắn cần phải quan tâm một chút, lần này không thể không đến Tỉnh Giang Sơn. Vì thế Vương Trạch Vinh đến Uông gia nói chuyện với Uông Nhật Thần.

Uông Nhật Thần nghe Vương Trạch Vinh nói liền gật đầu:

– Trạch Vinh, suy nghĩ của cháu rất đúng. Ông đã lui rồi, cháu biết đó sức ảnh hưởng của ông đã không còn như trước, vài năm tới thì không vấn đề gì. Nhưng ông lo mấy năm nữa thì người bên dưới đã không thể nhận ra ông. Như vậy đi, ông đi cùng cháu tới Tỉnh Giang Sơn.

Vương Trạch Vinh nghe ra Uông Nhật Thần đang cảm thấy sức ảnh hưởng của mình có vấn đề. Không chỉ có Uông Nhật Thần, theo Vương Trạch Vinh quan sát thì người về hưu đều có sức ảnh hưởng giảm đi. Có người kế nghiệp thì đỡ, gia tộc không có người kế nghiệp thì sức ảnh hưởng giảm rất mạnh.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

– Vâng, cháu cùng đi với ông.

Uông Nhật Thần cùng Vương Trạch Vinh tới Tỉnh Giang Sơn làm các lãnh đạo chấn động. Tuy Uông Nhật Thần đã lui nhưng ông có quan hệ thông gia với Tổng bí thư, lãnh đạo tỉnh ai dám coi nhẹ.

Vương Trạch Vinh tới tuy lý do là công việc của Bộ Thương mại nhưng cũng không ai dám coi nhẹ. Mọi người đều có quan hệ nên rất chú ý tới Vương Trạch Vinh là người từ Tỉnh Giang Sơn đi ra. Bố vợ Vương Trạch Vinh sẽ đảm nhiệm thêm một nhiệm kỳ phó Thủ tướng, Vương Trạch Vinh còn được Tổng bí thư coi trọng. Bọn họ biết Uông hệ và Vương Hệ sẽ được tiếp thêm sức mạnh.

Vương Trạch Vinh đã nói chuyện với Uông Nhật Thần về việc của Lý Hạ, Uông Nhật Thần đã nói với Vương Trạch Vinh, ông đi liên lạc người Uông hệ, Vương Trạch Vinh liên lạc với Lâm hệ.

Vương Trạch Vinh bây giờ quan tâm nhất chính là tình hình Thường Hồng. Tuy nói Thường Hồng bây giờ do Lâm hệ làm chủ nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cồn bố trí nhân viên của mình.

Uông Nhật Thần vừa tới Tỉnh Giang Sơn liền triệu tập của người mình lại. Tỉnh Giang Sơn biến hoá quá lớn, Quách Chí Tường làm chủ tịch tỉnh không lâu thì bị bệnh không thể tiếp tục. Do Uông Nhật Thần hoạt động nên Hoàng Đạt – thân tín của ông thành chủ tịch tỉnh. Cứ như vậy thêm mấy nhân viên được điều chỉnh thì người Uông Nhật Thần ở đây ngoài Hoàng Đạt, còn có Phó bí thư Bạch Đào, thêm cả Cổ Minh Phong mặc dù là người của Bộ trưởng Bộ Công an Vương Tiến Minh thì Uông hệ cũng có ba phiếu trong Tỉnh ủy.

Uông Nhật Thần cũng tìm mấy người Lâm Đạo Nguyên, Giang Doanh Hà và Lục Bích Tuyết đã lui tới đây. Vương Trạch Vinh đi con đường khác, hắn sau khi tới Tỉnh Giang Sơn liền tiếp xúc với người Lâm hệ.

Bởi vì mọi người đều biết Tổng bí thư coi trọng Vương Trạch Vinh nên quan hệ khá tốt. Bốn người Lăng Vũ Trình, Hoàng Vũ, Chu Thọ Duy, Ngưu Thanh Đào đều mời Vương Trạch Vinh dùng cơm.

Lăng Vũ Trình cười nói:

– Trạch Vinh, chuyện của anh, tôi thường xuyên được thấy, làm rất tốt.

– Đều là nhờ sự lãnh đạo của Bí thư Lăng.

Vương Trạch Vinh cười nói.

– Ha ha, không ngờ Trạch Vinh cũng nói được như vậy.

Lăng Vũ Trình có vẻ rất vui. Hai người vừa nói chuyện thì Ngưu Thanh Đào đã mời Vương Trạch Vinh uống rượu.

Đối với Vương Trạch Vinh, Ngưu Thanh Đào bây giờ không có xung đột về lợi ích gì. Thấy Vương Trạch Vinh có xu thế phát triển mạnh như vậy, y biết mình đã bị đối phương bỏ cách rất xa.

Nhìn Vương Trạch Vinh không ngừng phát triển, bây giờ đã được đãi ngộ cấp Bộ trưởng, Lăng Vũ Trình cũng thở dài một tiếng. Bây giờ Tỉnh Giang Sơn đã khác trước. Bởi vì các thế lực tiến vào nên y mặc dù là Bí thư tỉnh ủy nhưng áp lực rất lớn.

Uông Nhật Thần tới làm Lăng Vũ Trình thấy hy vọng. Nếu được Uông hệ ủng hộ thì mình sẽ có thể khống chế được Tỉnh Giang Sơn.

Mọi người nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh cười nói:

– Bí thư Lăng, tôi có tình cảm với Sở nông nghiệp, thấy Sở nông nghiệp phát triển tôi rất vui.

Nghe Vương Trạch Vinh nhắc tới Sở nông nghiệp, Lăng Vũ Trình ngẩn ra một chút. Giám đốc Sở nông nghiệp Lý Hạ là người Vương Hệ, lần này trên tỉnh thay đổi rất lớn, Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần cùng tới nhất định vì việc này.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Lăng Vũ Trình thầm nghĩ như vậy cũng tốt, mọi người có thể tiến hành trao đổi.

– Ha ha, đồng chí Lý Hạ rất có năng lực.

Vương Trạch Vinh nhìn Ngưu Thanh Đào rồi nói:

– Thanh Đào, nghe nói anh sang làm Trưởng ban tổ chức cán bộ?

Ngưu Thanh Đào cười khổ một tiếng. Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Phó chủ tịch tỉnh, Thường vụ tỉnh ủy cũng là cùng cấp. Nhắc tới thì Phó chủ tịch tỉnh còn dễ nghe hơn nhưng ai bảo y không có chỗ dựa mạnh. Giữ được chức Thường vụ tỉnh ủy đã là tốt rồi.

Ngưu Thanh Đào mặc dù không vui mấy nhưng vẫn cười nói:

– Tôi là viên gạch nên đưa đến đâu cũng được.

Vương Trạch Vinh cười nói:

– Đồng chí Thanh Đào rất có năng lực, có anh phụ trách công tác tổ chức thì tin rằng công tác tổ chức của Tỉnh Giang Sơn sẽ tiến thêm bước nữa.

Lăng Vũ Trình cười cười. Vương Trạch Vinh mặc dù không nói chuyện Lý Hạ làm Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh nhưng y hiểu.

Nghĩ tới Phó bí thư Tỉnh ủy là người của Uông Nhật Thần, Lăng Vũ Trình nói:

– Công tác Tỉnh ủy còn cần mọi người ủng hộ mới có thể làm tốt.

Vương Trạch Vinh nói:

– Bí thư Uông đến Tỉnh Giang Sơn để mọi người phối hợp. Tin rằng khi hợp tác thì công tác ở tỉnh Giang Sơn càng đạt thành tích lớn hơn nữa.

Lăng Vũ Trình biết Vương Trạch Vinh nói như vậy mà mình không đồng ý thì không còn cơ hội. Y đương nhiên không hy vọng lực lượng Uông hệ hợp tác với thế lực khác.

Mọi người rất thân thiết, nói chuyện về quan trường. Trong khi nói chuyện, Vương Trạch Vinh cũng lộ vài chuyện trên Bắc Kinh.

Ăn xong, Vương Trạch Vinh cười nói với Lăng Vũ Trình:

– Bí thư Lăng, đến nhà anh ngồi được chứ?

Lăng Vũ Trình cười ha hả nói:

– Sớm muốn Trạch Vinh tới nhà chơi mà không có cơ hội.

Lăng Vũ Trình đang hy vọng được Uông hệ ủng hộ nên rất vui. Đến nhà Lăng Vũ Trình, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện.

– Trạch Vinh, Thường Hồng là căn cứ của cậu, cần gì ở Tỉnh ủy thì cậu cứ nói.

Vương Trạch Vinh cười nói:

– Đồng chí Vu Dương biểu hiện thế nào?

Lăng Vũ Trình gật đầu nói:

– Năng lực rất mạnh, Bộ Công an có ý đưa đồng chí này làm giám đốc Sở công an.

Vương Trạch Vinh cười nói:

– Đồng chí này làm rất được. Vu Dương rời khỏi Thường Hồng sẽ ảnh hưởng tới công tác của Thường Hồng. Đồng chí Điền Lệ Vân rất được, sau khi rèn luyện ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì có thể phụ trách một mảng.

Lăng Vũ Trình biết bây giờ hai bên mặc cả. Y hiểu Vương Trạch Vinh muốn thêm người của mình tại Thường Hồng nên gật đầu nói:

– Tỉnh ủy có ý này. Điền Lệ Vân làm Phó bí thư Thị ủy Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh cười nói:

– Tôi nghe nói Chung Đại Trí có vấn đề về kinh tế?

Lăng Vũ Trình lắc đầu nói:

– Tôi có chút đau đầu về việc này. Phó thị trưởng thường trực Thường Hồng cần phải siuy xét lại.

– Tôi tin rằng Bí thư Lăng đã có sự lựa chọn, Tỉnh ủy nhất định sẽ thông qua.

Mắt Lăng Vũ Trình sáng lên.

– Tôi dự định điều đồng chí Đặng Xuân Hoa lên Thị ủy làm Phó chánh văn phòng. Trạch Vinh thấy sao?

– Đồng chí Mã Giới Yên rất có năng lực, tôi thấy nên để đồng chí này phụ trách Khu công nghệ cao.

– Ừ Khu công nghệ cao là trọng điểm, do một đồng chí Thường vụ thị ủy kiêm nhiệm mới có thể giữ ổn định.

Hai người rất nhanh tiến hành trao đổi. Đương nhiên điều kiện kiên quyết là Uông hệ ủng hộ Lâm hệ.

Thông qua trao đổi, Lý Phú Quý từ Chủ tịch huyện điều tới thành phố bên làm Phó thị trưởng, Chu Nghênh Tùng từ Bí thư huyện ủy điều thành phố bên làm Phó thị trưởng thường trực, Cao Lâm Thành từ phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy điều thành phố bên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, Trần Phi từ phó giám đốc lên làm giám đốc Sở nông nghiệp …

Ra khỏi nhà Lăng Vũ Trình, Vương Trạch Vinh lắc đầu. lần này người được lợi lớn hơn là Lăng Vũ Trình. Lần này Lâm hệ và Uông hệ hợp sức thì hoàn toàn có thể thông qua ở Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Tin rằng sau việc này lực lượng Lâm hệ sẽ chiếm ưu thế ở Tỉnh Giang Sơn. Uông hệ cũng dần chuyển thành Vương Hệ.