Chương 417: Chu Tài Khâm và Vương Trạch Vinh tâm sự

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong một bể nước khoáng nóng cao cấp nhất ở thị trấn Ánh Hồng, Chu Tài Khâm và Vương Trạch Vinh lẳng lặng cảm nhận cảm giác khoan khoái khi ngâm mình trong nước khoáng nóng.

Liên tục đắm mình trong biển dục vọng với Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh cũng hơi cảm thấy mệt mỏi. Sau khi được ngâm mình trong bể nước khoáng nóng đầy khoáng chất, hắn cảm thấy toàn thân thư thái rất nhiều.

Nghĩ đến vẻ thỏa mãn của Tiểu Giang khi rời đi, Vương Trạch Vinh nhếch miệng khẽ mỉm cười.

– Đã sớm nghe nói nơi này ngâm nước khoáng nóng rất thoải mái, tôi vẫn chưa tới, hôm nay xem như tự mình thể nghiệm qua, đích xác không tồi.
Chu Tài Khâm ngồi trong bể nước khoáng nóng, cảm thán nói.

Nghe Chu Tài Khâm nói vậy, lúc này Vương Trạch Vinh mới phục hồi tinh thần lại khỏi cơn suy nghĩ miên man.

Kể từ sau hội nghị thường ủy, Chu Tài Khâm bình tĩnh một đoạn thời gian, sáng sớm hôm nay liền hẹn mình đi cùng tới thị trấn Ánh Hồng để ngâm nước khoáng nóng.

Ngẫm lại cũng buồn cười, Thị trưởng và thường vụ Phó thị trưởng cùng hẹn nhau tới ngâm nước khoáng nóng, người không biết còn tưởng rằng đến thị trấn Ánh Hồng để kiểm tra công tác!

Không biết vì sao Chu Tài Khâm lại đột nhiên hẹn mình tới ngâm nước khoáng nóng, việc này khiến cho Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy nghi hoặc.

Nghe thấy Chu Tài Khâm cảm thán nước khoáng nóng không tồi, Vương Trạch Vinh cười nói:
– Lúc trước nơi này cũng chỉ là mấy khu địa nhiệt tự nhiên, sau khi Luân chuyển đất đai mới tiến hành khai phá. Lúc trước khi mới khai phá cũng chẳng có mấy người tới, hiện tại sau khi thông đường rồi, nơi này người tới đông hẳn.

– Trạch Vinh, công tác Luân chuyển đất đai ở Quán Hà làm rất tốt, trong khoảng thời gian này tôi đi một vòng khắp nơi, dân chúng đánh giá rất cao công tác Luân chuyển đất đai của cậu.

Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi chỉ muốn thực sự làm một chút việc gì đó cho dân chúng.

Chu Tài Khâm nói:
– Trạch Vinh à, kỳ thật xuất phát điểm mục đích của hai chúng ta đều giống nhau.

Lời nói của Chu Tài Khâm rất có ý tứ, Vương Trạch Vinh nghe xong lời này cũng gần như hiểu được mục đích Chu Tài Khâm hẹn mình hôm nay tới ngâm nước khoáng nóng.

Bởi vì không có người ngoài ở, hơn nữa chỉ mặc quần bơi ngâm mình trong bể, mọi người nói chuyện cũng có vẻ tùy ý hơn rất nhiều.

Vương Trạch Vinh nói:
– Thị trưởng Chu nói rất đúng. Là một lãnh đạo ủy ban, chức trách của chúng ta chính là làm việc vì dân chúng.

Nhiệt khí tụ tán trên không trung, hai người hưởng thụ cảm giác rất thoải mái.

Vương Trạch Vinh cầm cốc nước lạnh bên cạnh lên uống một ngụm, cảm giác trong lạnh ngoài nóng rất không tồi.

– Trạch Vinh, hôm nay hẹn cậu đi ra mục đích là muốn thổ lộ tình cảm với cậu.
Chu Tài Khâm rốt cuộc nói ra ý đồ đến đây.

Nghe Chu Tài Khâm nói vậy, Vương Trạch Vinh nói:
– Mời thị trưởng Chu nói.

Chu Tài Khâm nói:
– Người ở bên ngoài xem ra, tôi và cậu đều là người có bối cảnh, chuyện này tôi không phủ nhận, cả hai chúng ta đều có một chút bối cảnh. Nhưng tôi quan sát một chút, có lẽ Trạch Vinh và tôi cũng không khác biệt lắm, chúng ta đều bằng năng lực bản thân đạt tới vị trí này. Tuy rằng lần này tôi trở thành Thị trưởng có quan hệ tới gia tộc nhưng tôi tin tưởng rằng Trạch Vinh cũng giống tôi, có một điểm chung chính là thực sự có tâm với công việc.

Không ngờ Chu Tài Khâm lại thổ lộ tâm tư như vậy. Những lời này căn bản không có vẻ là lời nói của người trong quan trường. Thiện cảm của Vương Trạch Vinh đối với Chu Tài Khâm cũng nâng cao không ít.

Hắn cũng không biết rốt cuộc Chu Tài Khâm muốn nói gì, chỉ gật đầu, lẳng lặng nhìn Chu Tài Khâm.

– Trạch Vinh, tôi làm việc có chút nôn nóng. Lần này điều chỉnh nhân viên ở Quán Hà không tiến hành nói rõ ngọn ngành với cậu, tạo thành chút hiểu lầm với cậu, tôi xin lỗi cậu.

Chu Tài Khâm thốt ra lời này, Vương Trạch Vinh khá kinh ngạc. Hắn vạn lần không ngờ Chu Tài Khâm lại nói lời này ngay trước mặt.

Lời nói của Chu Tài Khâm làm Vương Trạch Vinh hơi chần chừ. Hắn thật sự không nghĩ ra tại sao Chu Tài Khâm lại phải làm như vậy.

Tuy rằng không thấy rõ biểu tình của Vương Trạch Vinh nhưng Chu Tài Khâm có thể cảm nhận được sự nghi hoặc của Vương Trạch Vinh.

Chu Tài Khâm thầm than một tiếng trong lòng. Lần này xem như thua Vương Trạch Vinh một chiêu ở Quán Hà. Sau khi lợi dụng Lục Nhân Cổ tạo thế, lại dùng gia tộc ở thủ đô áp chế Hạng gia, mục đích của y chính là muốn đánh tan thế lực của Vương Trạch Vinh ở Quán Hà, do đó nắm được Quán Hà trong tay. Không ngờ rằng dưới mưu tính như vậy, Vương Trạch Vinh vẫn có thế lực rất mạnh. Cảnh tượng trong hội nghị thường ủy vẫn rõ ràng trong óc y. Vương Trạch Vinh này cũng thật sự lợi hại, lợi dụng đủ Mạc Chính Quần, Tùy Du, Mã Hoa Quân, sau khi giao dịch với đám người đó xong, cuối cùng xếp thế lực của hắn vào các huyện và tất cả các ban ngành. Hiện tại Quán Hà chính là thiên hạ của Vương Trạch Vinh.

Chu Tài Khâm là một người rất thực tế, khi muốn làm gì thì phải thanh trừ tất cả các lực cản. Nhưng trước mắt đã không thể tiêu trừ được gì, y cảm thấy chỉ có thể dùng biện pháp dụ dỗ để chiếm được sự ủng hộ của Vương Trạch Vinh.

Lúc này Vương Trạch Vinh coi như chân chính minh bạch ý muốn làm thân của Chu Tài Khâm. Kỳ thật hắn cũng không có thù oán gì to tát với Chu Tài Khâm. Sở dĩ lần này hắn bắt tay với đám người Mạc Chính Quần chính là vì muốn bảo đảm căn cơ của mình. Hiện tại thị trưởng đã phải cúi đầu, ít nhiều gì mình cũng nên cho y chút mặt mũi.

– Xin thị trưởng Chu yên tâm, mọi người đều vì muốn làm tốt công tác. Tôi hiểu tâm trạng của anh. Chỉ cần là việc có lợi cho dân, tôi sẽ tích cực phối hợp thị trưởng Chu công tác.

Thấy Vương Trạch Vinh nói vậy, Chu Tài Khâm hơi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Vương Trạch Vinh không thực sự chống lại mình, vậy sự tình đã thành công một nửa.

Trong lòng Chu Tài Khâm cũng không quá nặng thiện cảm với Chu gia. Ở sâu trong nội tâm y vẫn còn một ý tưởng, chính là muốn dùng thực lực của bản thân làm ra sự tình gì đó để Chu gia nhìn.

Thấy Vương Trạch Vinh đồng ý ủng hộ mình công tác, Chu Tài Khâm nói:
– Trạch Vinh, đối với hai chúng ta mà nói, làm ra chút thành tích là việc trọng yếu nhất. Tôi hy vọng ở bước công tác tiếp theo, chúng ta sẽ chân thành đoàn kết.

Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi sẽ tích cực phối hợp Thị trưởng khai triển công tác.

Đây là một lần tâm sự hoạt động, tuy rằng Vương Trạch Vinh không rõ ràng lắm trong lời nói của Chu Tài Khâm có bao nhiêu phần xuất phát từ nội tâm, nhưng chỉ cần Chu Tài Khâm nguyện ý làm việc vì sự phát triển của Quán Hà, hắn đương nhiên phải tỏ vẻ ủng hộ.

Hai người ở bên trong tâm sự, bên ngoài lại sớm loạn thành một đoàn. Nói đùa à? Thị trưởng và thường vụ Phó thị trưởng chạy tới một mình ngâm nước khoáng nóng, ai biết bọn họ sẽ mưu đồ bí mật gì chứ?

Ông chủ khu nước khoáng nóng là Trần Tiến Nhân biết được Chu Tài Khâm và Vương Trạch Vinh tới đây, lập tức tiến hành an bài. Sau khi bố trí xong, y ngồi ở phòng làm việc bên cạnh suy nghĩ xem hai nhân vật trọng yếu ở thành phố chạy tới ngâm nước khoáng nóng này để làm gì. Ai biết họ đang mưu tính gì chứ? Việc này xem ra phải mau chóng báo cáo thị trấn mới được. Nếu hiện tại không báo cáo, sau khi thị trấn biết việc này còn không trách mình sao?

Trần Tiến Nhân bấm số điện thoại của chủ tịch thị trấn là Cố Minh, nói:
– Chủ tịch Cố, tôi có việc báo cáo với ngài.

Nghe Trần Tiến Nhân gọi điện thoại tới, Cố Minh nhíu mày:
– Chú mày có chuyện quái gì thế?

Hai người vốn giao tình khá tốt, ở đây còn có một bể nước khoáng nóng riêng của Cố Minh.

– Chủ tịch Cố, tôi thực sự có chuyện lớn báo cáo ngài.
Trần Tiến Nhân nói.

– Nói đi, chuyện gì?
Cố Minh cười nói

– Chủ tịch Cố, là thế này. Thị trưởng Chu và Phó thị trưởng Vương đang ngâm nước khoáng nóng ở chỗ tôi.

– Ừ, ngâm nước khoáng nóng thì có gì lạ chứ?

Đầu tiên Cố Minh thuận miệng nói một câu như vậy, ngay sau đó thất thanh nói:
– Cái gì? Thị trưởng Chu và Phó thị trưởng Vương? Phó thị trưởng Vương nào?
Tin tức này khiến Cố Minh hơi choáng. Chẳng lẽ Chu Tài Khâm cùng Vương Trạch Vinh tới đây tắm nước khoáng nóng? Việc này rất không có khả năng. Ai chẳng biết gần đây hai người thường tranh đấu với nhau trong hội nghị thường ủy. Hiện tại Vương Trạch Vinh đang thủ thắng nhưng sao hôm nay lại cùng nhau tới ngâm nước khoáng nóng chứ?

– Chủ tịch Cố, ngài nói thế nào vậy? Tôi tự mình tiếp đãi, chẳng lẽ không phân biệt được thị trưởng Chu và Phó thị trưởng Vương sao?

Sau khi chứng thực được tin tức, Cố Minh đứng ngồi không yên, vội vàng lao ra khỏi phòng làm việc, lên xe nói:
– Đến chỗ nước khoáng nóng.

Cũng không lạ khi Cố Minh làm như vậy. Chu Tài Khâm và Vương Trạch Vinh không ngờ bí mật chạy đến ngâm nước khoáng nóng, việc này thuyết minh điều gì? Trong chuyện này có rất nhiều vấn đề, chính mình trong lúc nhất thời cũng không thể xác định được hết. Xe chạy tới nơi rất nhanh. Cố Minh vọt vào phòng làm việc của Trần Tiến Nhân nói:
– Tình hình hiện tại sao rồi?

Thấy Cố Minh nhanh như vậy đã tới, Trần Tiến Nhân thầm nghĩ, cũng may mình báo cáo đúng lúc, nếu không chắc chắn sẽ bị Cố Minh phê bình.

– Chủ tịch Cố, tôi chuyên môn bố trí bể tốt nhất cho họ ngâm. Hiện tại trong bể chỉ có hai người bọn họ. Thị trưởng Chu đã dặn, hiện tại bất cứ ai cũng không được đi vào.

– Bất cứ ai cũng không được đi vào, chỉ còn lại có hai người!
Cố Minh lẩm bẩm.

Việc này tạo ra quá nhiều điều để y phán đoán. Sau khi ngồi xuống, nhận điếu thuốc lá Trần Tiến Nhân mời, y hút liền mấy hơi thật sâu.

Chu Tài Khâm và Vương Trạch Vinh bí mật thương lượng chuyện gì? Chẳng lẽ Quán Hà sắp phát sinh chuyện gì sao?

Lại nói lúc Cố Minh vội vã đi ra, bí thư thị trấn là Thẩm Mộng Phàm vừa lúc nhìn thấy qua cửa sổ, lập tức gọi Chánh văn phòng lại hỏi:
– Sao chủ tịch thị trấn Cố lại vội vàng rời đi như vậy?

Chánh văn phòng nói:
– Không rõ lắm, dường như nhận một cuộc điện thoại xong liền vội vã rời đi.

Chờ Chánh văn phòng đi ra cửa, Thẩm Mộng Phàm lập tức gọi điện thoại cho trưởng đồn công an Lâm Tiến Sinh.

Lâm Tiến Sinh này là em vợ của y.

Thẩm Mộng Phàm nói:
– Cậu quan sát một chút xem xe của chủ tịch thị trấn Cố vừa mới đi ra khỏi ủy ban nhân dân thị trấn là đi tới đâu.

Không lâu sau, Lâm Tiến Sinh gọi điện thoại tới nói:
– Người của em thấy Cố Minh lái xe tới chỗ nước khoáng nóng. Để em tự tới đó xem, có tình hình gì mới sẽ báo cáo anh ngay.

Thẩm Mộng Phàm âm thầm gật đầu với năng lực của Lâm Tiến Sinh, rất thông minh!

Lại một lát sau, Lâm Tiến Sinh gọi điện thoại tới nói:
– Anh rể, Cố Minh tới chỗ nước khoáng nóng, em thấy ở đó có xe của thị trưởng Chu và của Phó thị trưởng Vương.

– Cái gì?

Thẩm Mộng Phàm cũng đứng ngồi không yên. Cố Minh biết Thị trưởng và thường vụ Phó thị trưởng đến đây cũng không nói cho mình một tiếng, một mình chạy tới đó. Thật sự là vô tổ chức vô kỷ luật!

Ngồi trên xe đi tới chỗ nước khoáng nóng, Thẩm Mộng Phàm liền nghi ngờ. Không đúng! Hai bọn họ dường như không cùng một phe, sao lại hẹn nhau tới chỗ suối nước khoáng nóng? Việc này rất lạ! Không được! Không nhận được thông báo liền chạy tới, nếu chẳng may có chuyện gì bí mật, chính mình sẽ bị vạ lây! Nghĩ tới đó, y nói với lái xe:
– Quên đi, quay về cơ quan!
Y không định để lộ chuyện này ra.