Chương 1532: Ninh Thành Vũ rất mạnh

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Con gái không gọi được cho Vương Trạch Vinh, Thư Đạo Lâm liền bắt đầu phát hiện Ninh Thành Vũ đang nhằm vào mình.

Trong Hội nghị thường ủy ngày hôm sau, Ninh Thành Vũ lấy cớ cục Tôn giáo mà Thư Đạo Lâm phụ trách quản lý làm việc không tốt mà phê bình Thư Đạo Lâm, cho rằng phải nghiêm túc xử lý lãnh đạo Thị xã không làm tốt công việc.

Ai cũng biết đây là Ninh Thành Vũ đang muốn châm lửa đốt Thư Đạo Lâm.

Trong hội nghị Lâm Lãng cũng không tỏ thái độ.

Cả hội nghị Ninh Thành Vũ nói rất nhiều, gần như là đẩy Bí thư thị ủy Lâm Lãng sang bên.

Cách làm này khiến Lâm Lãng rất tức giận. Ninh Thành Vũ này sau khi đi theo Cố Quốc Sơn liền tỏ ra bá đạo ở Thị xã, hôm nay càng phê bình Thư Đạo Lâm thẳng trong hội nghị.

Cũng may Lâm Lãng cũng không phải ngồi không, cũng có lực lượng mạnh ở Thị ủy. Vì thế khi Ninh Thành Vũ yêu cầu cách chức Cục trưởng cục Tôn giáo thì y đã đề nghị lần sau bàn lại.

Lâm Lãng dù sao cũng là Bí thư thị ủy, chuyện gì y cũng có thể để ra sau.

Nội dung Hội nghị thường ủy rất nhanh truyền ra ngoài, Thư Đạo Lâm biết việc này liền ngồi im tại chỗ mà suy nghĩ. Mình không phải thường vụ, Ninh Thành Vũ nếu muốn động mình là rất dễ. Hắn có Phó bí thư Tỉnh ủy ủng hộ thì tin rằng lần này Lâm Lãng có thể ngăn cản, nhưng lần sau thì sao?

Cục trưởng cục Tôn giáo Lý Bân thực ra cũng rất buồn bực. Y là người do một tay Thư Đạo Lâm đề bạt lên, vẫn đi theo Thư Đạo Lâm. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, y đương nhiên biết đây là do Ninh Thành Vũ muốn chỉnh Thư Đạo Lâm, mình bị liên lụy mà thôi.

Lý Bân mặt mày nhăn nhó đi đến nhà Thư Đạo Lâm.

– Thầy, chuyện không đúng. Trong Hội nghị thường ủy hôm nay thiếu chút nữa làm cho tôi mất chức.

Nói thật Thư Đạo Lâm đã mất rất nhiều tâm huyết mới có thể đỡ Lý Bân lên chức. Bây giờ Ninh Thành Vũ muốn động Lý Bân thì đó là muốn tát vào mặt y.

– Tiểu Lý đừng sợ, xã hội công bằng mà. Ninh Thành Vũ làm như vậy thì Tỉnh ủy nhất định sẽ biết.

Thư Đạo Lâm an ủi.

Nghe Thư Đạo Lâm nói thế, lại nhìn Thư Đạo Lâm có vẻ không có cách nào, Lý Bân rất buồn bực và thầm nghĩ xem ra thầy của mình không có quan hệ trên tỉnh rồi. Lần trước Lãnh đạo tỉnh ủy đưa y lên làm Phó thị trưởng chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên.

Lý Bân cũng là người có suy nghĩ. Mới đầu cảm thấy Thư Đạo Lâm có quan hệ trên tỉnh thì sẽ phát triển lớn, vì thế vẫn đi theo Thư Đạo Lâm. Sau đó phát hiện sau lưng Thư Đạo Lâm không có lực lượng gì lớn, thử dò xét mấy lần cũng không nghe ra Thư Đạo Lâm có chỗ dựa trên tỉnh thì y liền có suy nghĩ. Tuy nói Cục trưởng cục Tôn giáo không phải chức Cục trưởng tốt mấy, nhưng cũng là Cục trưởng mà, giữ chức là nhiệm vụ quan trọng nhất của y bây giờ. Hôm nay nghe nói Ninh Thành Vũ muốn xử mình, y rất lo lắng, chuyện đến nước này mà chỗ dựa của Thư Đạo Lâm không có thì mình chỉ có chết.

Lý Bân bây giờ coi như xác định Thư Đạo Lâm không có chỗ dựa nào trên tỉnh.

Ra khỏi nhà Thư Đạo Lâm, Ninh Thành Vũ rất lo lắng. Y cảm nhận được sự vô lực của Thư Đạo Lâm và nhìn ra Thư Đạo Lâm cũng đang lo sợ.

Ngay cả Thư Đạo Lâm còn không giữ được mình thì sao bây giờ?

Thực tế ngay trước mặt, nếu không nghĩ biện pháp thì chức của mình khó giữ. Hơn nữa với tính cách của Ninh Thành Vũ thì không chừng sẽ cho mình vào tù.

Lý Bân dậm chân rồi đi đến nhà Ninh Thành Vũ.

Tình hình trong Thị xã đang biến hoá, làm Thư Đạo Lâm đau lòng là Lý Bân ngay sau đó đã dựa vào Ninh Thành Vũ.

Thư Đạo Lâm ngồi trong nhà không ngừng hút thuốc, y bây giờ đúng là cảm nhận rõ ràng chuyện tường nghiêng người đổ.

– Lão Thư, không ngờ thằng Lý Bân lại là người như vậy.

– Biết người biết mặt không biết lòng.

– Uổng công anh còn một lòng giúp nó. Nếu không có anh thì sao nó cục Chiêu thương lên làm Cục trưởng. Kẻ vong ân phụ nghĩa sẽ không thể chết tử tế.

Thư Đạo Lâm thở dài một tiếng, bây giờ y chỉ mong Vương Trạch Vinh ra tay giúp.

– Lão Thư, anh nói Tiểu Ý đã thuyết phục được người kia giúp anh chưa?

Tào Lệ Lộ cũng đặt hy vọng vào Vương Trạch Vinh. Bây giờ tình hình của Thư Đạo Lâm rất không tốt, nếu không có sự ủng hộ thì chức Phó thị trưởng khó giữ.

Thư Đạo Lâm thở dài nói:

– Thông qua việc này anh coi như hiểu rõ nhiều điều. Đừng thấy anh sống mấy chục năm nhưng đến bây giờ mới hiểu được quan trường là như thế nào. Trước đây anh còn cười người khác có chỗ dựa, đến bây giờ mới biết muốn yên ổn ở quan trường không có chỗ dựa là rất khó khăn, chúng ta phải hiểu cho Tiểu Ý.

Ở Thị xã ai cũng biết Ninh Thành Vũ bá đạo đến mức làm Thư Đạo Lâm không có đường lui. Lâm Lãng cũng đang quan sát tình hình phát triển. Y biết Hà Gia Vĩ đưa Thư Đạo Lâm lên là do có người nói. Bây giờ Thị xã xảy ra nhiều việc như vậy, mình cũng báo cáo với Hà Gia Vĩ, Hà Gia Vĩ cuối cùng có thái độ gì là rất quan trọng.

Nói thật với lực lượng của Lâm Lãng thì giữ Thư Đạo Lâm là không khó. Quan trọng nhất là y không biết ý của Hà Gia Vĩ nên không dám tùy ý tiến vào. Sau lưng Ninh Thành Vũ là Cố Quốc Sơn, sau Cố Quốc Sơn là Phó chủ tịch nước Hoa Thái Tường. Lâm Lãng nghĩ đến đây liền không thể thở nổi.

Thư Đạo Lâm bị ép gắt gao, tâm trạng Hà Gia Vĩ cũng không yên. Mỗi ngày y đều chú ý tình hình Thị xã. Đừng nhìn chỉ là hai Phó thị trưởng đấu đá nhưng nó lại xác định vấn đề đứng đội ở trên Tỉnh ủy.

Hà Gia Vĩ biết bây giờ là lúc mình chọn đội ngũ.

Trong điện thoại Vương Trạch Vinh không tỏ vẻ gì nhưng Hà Gia Vĩ hiểu đối phương có cái nhìn về thái độ do dự trước đây của mình. Nếu không lựa chọn thì mình sẽ làm mất lòng cả hai bên.

Sao bây giờ?

Hà Gia Vĩ đã phân tích rất nhiều, nếu đứng về phía Vương Trạch Vinh thì rất có thể sẽ làm Hoa Thái Tường tức, mà cơn tức đó mình khó có thể thừa nhận. Nhưng nếu không đừng về phía Vương Trạch Vinh thì mình cũng khó sống.

Con gái Thư Đạo Lâm có quan hệ gì với Vương Trạch Vinh? Hà Gia Vĩ không muốn đi điều tra, dù là quan hệ gì thì bọn họ cũng là người đứng bên phía Vương Trạch Vinh. Nếu Thư Đạo Lâm xảy ra chuyện mà mình không giúp thì càng nguy.

Hà Gia Vĩ thở dài một tiếng rồi nói:

– Chỉ còn con đường duy nhất là dựa vào Vương Trạch Vinh.

Dù Ninh Thành Vũ hay Thư Đạo Lâm đều không biết bọn họ chỉ là sự dò xét lẫn nhau ở trên tầm cao.

Bây giờ Ninh Thành Vũ đang rất vui vẻ. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã chèn ép Thư Đạo Lâm không thể thở nổi. Lý Bân cũng được, để đối phương tìm tài liệu vi phạm pháp luật của Thư Đạo Lâm.

Đối với Ninh Thành Vũ mà nói điều duy nhất không hài lòng là tên Thư Đạo Lâm này quá liêm khiết, không có hành vi tham ô gì cả.

Vào văn phòng, Thư Đạo Lâm phát hiện lão Dương – nhân viên Văn phòng ủy ban đang cầm khăn lau bàn làm việc của mình.

Thấy thế, Thư Đạo Lâm vội vàng nói:

– Lão Dương, để tôi tự làm.

Hai hôm nay nữ nhân viên phục vụ quét dọn văn phòng của Thư Đạo Lâm như đột nhiên biến mất, không làm việc này nữa. Các cán bộ cũng không dám đến nói chuyện với Thư Đạo Lâm.

Thư Đạo Lâm đúng là không ngờ lão Dương bị bỏ xó trong văn phòng lại đến lau bàn cho mình, điều này làm y có chút cảm động.

Bây giờ Ninh Thành Vũ đang chèn ép mình như vậy mà lão Dương có thể làm thế đã là một thái độ.

Thư Đạo Lâm đi tớ cầm tay đối phương mà nói:

– Làm phiền anh.

– Thư Đạo Lâm, tôi thực ra cũng không làm gì mà, lau cái bàn, quét một chút là xong thôi. Ngài là lãnh đạo Thị xã mà.

Nghe vậy Thư Đạo Lâm càng thêm cảm động nói:

– Anh rất tốt.

Lão Dương là người bị bỏ xó một thời gian lâu ở Văn phòng ủy ban, bây giờ gần 40 làm y biết mình không có cơ hội mấy. Thông qua y quan sát thì phát hiện Thư Đạo Lâm nhất định còn có chiêu giấu sau. Bây giờ lấy lòng Thư Đạo Lâm thì bỏ vốn không lớn nhưng có lẽ được chỗ tốt càng nhiều hơn.

Y cũng biết việc này sẽ làm Ninh Thành Vũ khó chịu. Chẳng qua y cũng nghĩ kết quả kém nhất là điều mình tới một cơ quan khác mà thôi.