Chương 248 : Tranh đoạt danh ngạch

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Huyện Đại Phường sắp tiến hành bầu cử lại một lần nữa cả Chủ tịch, các phó chủ tịch huyện. Sau khi Điền Hoài Trụ rời khỏi Huyện Đại Phường thì trong mấy phó chủ tịch huyện còn lại thì Mã Giới Yên là thường vụ nên vấn đề chắc không lớn. Mấy phó chủ tịch huyện khác thì khó mà nói. Hứa Tại Bảo là một người đã 48 tuổi, hắn đã làm phó chủ tịch huyện một khóa nên cũng muốn tranh một chân thường vụ nhưng đáng tiếc không có chỗ dựa mạnh mẽ. Chiêm Lệ Quyên là người của Chủ tịch huyện nhiệm kỳ trước, lần này có chút nguy hiểm. Chu Liên Khánh được điều từ huyện khác đến, coi như không dựa vào ai ở Huyện Đại Phường.

Mọi người đang nhìn chằm chằm vào mấy phó chủ tịch huyện. Một vài cán bộ bàn tán thì thấy ngoại trừ Mã Giới Yên mạnh hơn người khác về mọi mặt ra thì Hứa Tại Bảo, Chiêm Lệ Quyên, Chu Liên Khánh đều không có ưu thế quá lớn.

Trong khoảng thời gian này người kích động nhất có lẽ là Chánh văn phòng Ủy ban huyện Ôn Hòa Lâm. Ôn Hòa Lâm làm Chánh văn phòng ủy ban đã khá lâu, với kinh nghiệm hoàn toàn có thể lên chức thành Phó chủ tịch. Rất nhiều người coi trọng hắn nhưng từ mấy lần trước nghiên cứu nhân viên lại không có hắn.

Ôn Hòa Lâm năm nay đã 50 tuổi, hắn cũng lén muốn kéo mấy phiếu. Nếu thật sự có thể lên làm phó chủ tịch huyện thì coi như bước thêm bước mới. Nhưng ngay khi hắn đang hoạt động thì La Trung Hoa gọi hắn tới mắng cho một trận. Ôn Hòa Lâm không thể làm gì khác là dập tắt suy nghĩ này. La Trung Hoa nói rất nghiêm khắc, nếu như có tình huống gì với hắn thì chức Chánh văn phòng Ủy ban huyện cũng đừng mong làm.

Ôn Hòa Lâm không dám có nhưng những người khoảng 50 tuổi ở Huyện Đại Phường đều đang hoạt động. Bọn họ đương nhiên sẽ không tự mình nhảy ra đi kiếm phiếu mà nhờ các đơn vị bí mật thực hiện thay.

Khương Khai Đại – trưởng phòng Lâm nghiệp đã 50 tuổi, hắn biết mình coi như đã đến cuối cùng. Người không có chỗ dựa như hắn có thể giữ chức đã là tốt lắm rồi. Cũng may là hắn thông minh nên đi sát theo La Trung Hoa. Mặc dù không phải tay chân thân tín của La Trung Hoa, nhưng cũng không bị La Trung Hoa gây khó dễ.

Khương Khai Đại thực ra cũng không thành thật như bề ngoài, hắn cũng nghĩ rất nhiều. Sau một lần âm thầm nói chuyện với bí thư thị trấn Đào Lâm, hai người đã đưa ra kết luận đó là La Trung Hoa rất có thể liệt Khương Khai Đại vào danh sách. Vì vậy hai người bắt đầu phối hợp làm một vài công tác nhưng rất bí mật.

Ngồi trong văn phòng, Khương Khai Đại nhấp một ngụm trà rồi mở tờ báo ra đọc. Hắn nhìn lướt qua nội dung về tỉnh và thành phố thấy không có chuyện gì lớn nên đọc các vấn đề khác. Ở thời kỳ này mọi chuyện ai cũng để nó thật bình tĩnh.

Đúng lúc này La Trung Hoa gọi điện tới:
– Lão Khương, anh sang đây, tôi có chuyện cần nói.

– Vâng, tôi lập tức tới.
La Trung Hoa gọi, Khương Khai Đại vội vàng đứng dậy cầm cặp chạy ra ngoài, vừa đi vừa lớn tiếng nói:
– Mau lấy xe.
Hắn biết chuyện có lẽ sẽ tới.

Chánh văn phòng thấy Khương Khai Đại vội vàng như vậy liền gọi ngay điện thoại bảo lái xe chuẩn bị.

Nhìn Khương Khai Đại ngồi ngay ngắn trước mặt mình, La Trung Hoa thầm gật đầu. Khương Khai Đại vẫn luôn ra vẻ nhát gan sợ chuyện trước mặt hắn. Bây giờ nghe thấy hắn gọi điện mà đầu đã đầy mồ hôi. Điều này nói rõ hắn rất nghe lời mình.

– Lão Khương, là như thế này, danh sách bầu cử trong nhiệm kỳ tổ chức định đưa anh vào, không biết anh có ý kiến gì không?

Nghe thấy La Trung Hoa nói như vậy, Khương Khai Đại rất kích động. Rất nhiều người vì tranh đoạt danh sách nên đã đưa không ít lễ. Mình không chạy quà vậy mà lại có vị trí trong danh sách.

– Bí thư La, ngài cũng biết tôi không thể làm gì được mà.
Khương Khai Đại vội vàng nói.

La Trung Hoa mỉm cười, hắn cũng cảm thấy như vậy. Chỉ loại người không suy nghĩ thì mới đảm bảo trăm phần trăm. Khương Khai Đại có lẽ là người đủ tư cách hoàn thành nhiệm vụ đặt ra.

– Lão Khương, việc này là do tổ chức tín nhiệm anh. Sở dĩ đưa anh vào danh sách chính là coi trọng kinh nghiệm của anh. Nghe nói con anh làm việc ở Cục Xây dựng, đến lúc đó có thể tiến bộ một chút.

Đây là dùng lợi ích dụ dỗ, chỉ cần nhiệm vụ lần này hoàn thành thì con của Khương Khai Đại sẽ được đề bạt một cấp.

Khương Khai Đại biết việc này đã được quyết định nên cẩn thận nói:
– Bí thư La, chỉ cần tổ chức tin tưởng tôi, tôi nhất định thực hiện theo ý của tổ chức.

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Khương Khai Đại lại vô cùng kích động.

Hắn hiểu tình hình trong huyện, La Trung Hoa và Vương Trạch Vinh đang ngầm đấu đá, Khương Khai Đại sao lại không biết.

Vị trí Phó chủ tịch chỉ cách hắn có một bước, mấy phó chủ tịch huyện kia cũng không chắc chắn thắng, có lẽ …

– Chủ tịch Vương.
Khương Khai Đại vừa ra khỏi phòng La Trung Hoa thì thấy Vương Trạch Vinh, hắn vội vàng chào.

– Ồ, trưởng phòng Khương đến chỗ Bí thư La có việc ư?

Thấy Khương Khai Đại ở đây, Vương Trạch Vinh cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn mỉm cười bắt tay.

– Bí thư La gọi tôi tới nói chuyện.
Khương Khai Đại cười nói.

Thấy Khương Khai Đại đã rời đi, Lão Khương cười thầm trong lòng.

– Trạch Vinh, anh đến vừa đúng lúc. Vừa nãy tôi gọi trưởng phòng Lâm nghiệp Khương Khai Đại đến nói chuyện về chuyện danh sách bầu cử, chuẩn bị đề cử anh ta vào danh sách phó chủ tịch huyện. Anh thấy thế nào?

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Việc này tôi nhất định ủng hộ Bí thư La.

La Trung Hoa cười nói:
– Khương Khai Đại là một người thành thật, do anh ta vào trong danh sách thì chắc không có vấn đề gì.

Vương Trạch Vinh thầm giật mình vì quan khí của Khương Khai Đại tăng lên rất nhiều.

Vương Trạch Vinh chỉ có thể nhắc một câu:
– Bí thư La, tôi thấy gần đây trưởng phòng Khương rất nhiều việc, sao không đổi một người khác?

Khương Khai Đại có chút bất mãn với Vương Trạch Vinh. Khương Khai Đại là do hắn chọn, Vương Trạch Vinh phản đối tức là không tin hắn.

– Trạch Vinh, bây giờ chỉ còn vài ngày nữa là bầu cử, các anh phải xuống cơ sở nhiều hơn đó.
La Trung Hoa liền nói tránh sang chuyện khác. Hắn cảm thấy nên đưa danh sách người lựa chọn ra hội nghị thường ủy rồi lên Thị ủy.

Vương Trạch Vinh lần này đến là muốn nói chuyện Luân chuyển đất đai với La Trung Hoa. Thấy La Trung Hoa không muốn nói chuyện danh sách, Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác hơn hơn là báo cáo tình hình triển khai Luân chuyển đất đai. Bây giờ các hạng mục công việc đã chuẩn bị khá đầy đủ, Vương Trạch Vinh định sau khi đợt bầu cử sẽ lên tỉnh tiến hành tuyên truyền.

Nghe nói Vương Trạch Vinh muốn ra ngoài tuyên truyền, La Trung Hoa liền cảm thấy đau đầu. Vương Trạch Vinh xem ra muốn làm lớn chuyện Luân chuyển đất đai này, không biết có phiền phức gì không nữa?

Ra khỏi phòng La Trung Hoa, Vương Trạch Vinh lên xe rồi phân tích tình hình của Khương Khai Đại. Càng phân tích, hắn càng giật mình. Hắn đoán được Khương Khai Đại đã gặp khá nhiều đại biểu.

Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này có chút phức tạp. Từ tình hình của Khương Khai Đại có thể thấy hắn đã sớm có chuẩn bị về cuộc bầu cử phó chủ tịch huyện này.

Cam Vi Hồng cũng đã đến Huyện Đại Phường được vài ngày. La Trung Hoa rất hy vọng Cam Vi Hồng mau lên chức nên khi cô ả đến liền phái Mão Văn Tuấn dẫn đi gặp các vị đại biểu. Mục đích chính là hy vọng Cam Vi Hồng có thêm vài phiếu.

Chẳng may Khương Khai Đại lên chức thì có lẽ một phó chủ tịch huyện nào đó sẽ bị hắn hạ.

Nghĩ đến chuyện này, Vương Trạch Vinh rất muốn lập tức nói cho La Trung Hoa biết. Nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi bỏ qua việc này. Nếu La Trung Hoa hỏi nguyên nhân tại sao hắn biết thì thế nào?

Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì nhận được điện thoại của Khương Khai Đại.

– Chủ tịch Vương, không biết ngài có rảnh không vậy. Tôi muốn báo cáo công tác với ngài.
Khương Khai Đại nói rất khách khí.

– Được, anh lại đây.
Vương Trạch Vinh cũng muốn gặp Khương Khai Đại.

Khương Khai Đại vẫn lộ ra vẻ rất thành thật, vừa vào cửa đã nói:
– Chủ tịch Vương, tôi có mấy vấn đề về tư tưởng muốn báo cáo với ngài.

Vương Trạch Vinh nói:
– Việc này tốt nhất anh nên đi tìm Bí thư La chứ?

– Chủ tịch Vương, hôm nay Bí thư La để tôi vào danh sách tuyển cử, chẳng may tôi trúng tuyển thì sao?

Ai nói tên này thành thật. Nghe xong Khương Khai Đại nói, Vương Trạch Vinh đoán ra được mục đích mà Khương Khai Đại đến đây. Hắn muốn nhân cơ hội này lên chức. Nhưng nếu hắn thật sự lên chức thì La Trung Hoa sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn vừa muốn lên chức, vừa sợ bị La Trung Hoa đả kích nên muốn lấy Vương Trạch Vinh làm tấm bia đỡ đạn.

– Lão Khương, phải nghiêm khắc chấp hành công việc mà tổ chức giao phó. Nhất định phải thực hiện nghiêm túc ý đồ của tổ chức.

Vương Trạch Vinh quyết không thể bị tên Khương Khai Đại này biến hắn thành bia đỡ đạn.

Theo suy nghĩ của Khương Khai Đại thì chỉ cần mình nhảy ra làm loạn La Trung Hoa thì Vương Trạch Vinh sẽ vui vẻ, không ngờ Vương Trạch Vinh không muốn nhận hắn. Thấy tình hình này, Khương Khai Đại liền khẩn trương. Hắn đã sớm âm thầm tiến hành công tác, lần này rất có thể được lên chức. Nếu như không có Vương Trạch Vinh che chắn, thì hắn lên chức cuộc sống cũng sẽ rất khổ.

– Chủ tịch Vương, phòng Lâm nghiệp, thị trấn Đào Lâm nhất định sẽ đứng bên phía Ủy ban huyện.
Khương Khai Đại biết không bỏ ra chút gì có giá trị thì đừng mong Vương Trạch Vinh thu nhận.

Vương Trạch Vinh cười nói với Khương Khai Đại:
– Tất cả phải đảm bảo hài hòa, bầu cử là ý chí của quần chúng nhân dân, anh về làm tốt công tác của mình đi.
Nói xong, Vương Trạch Vinh liền vùi đầu xem văn bản.

Vương Trạch Vinh mặc dù không tỏ thái độ nhưng đã quá rõ ràng. Nhưng Khương Khai Đại hiểu phải đảm bảo hài hòa, không được làm quá trắng trợn, thể hiện ý chí quần chúng nhân dân thì tên Vương Trạch Vinh sẽ không ngăn cản hành động của hắn. Nói cách khác đến lúc đó Vương Trạch Vinh cũng không lầm khó hắn.