Chương 633: Thu hoạch ngoài ý muốn

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Trạch Vinh vừa về Thường Hồng mới biết chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Lúc ấy Hạng Nam còn gọi tới khen Vương Trạch Vinh có hành động nhanh như vậy.

Vương Trạch Vinh liền vội vàng gọi cho Vương Tú Toàn.

Vương Tú Toàn cười nói:
– Vương ca, bọn này có thể làm như vậy, chuyện chỉ xem phát triển mà thôi.
Tuy nói như vậy nhưng Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ đây là do đám Vương Tú Toàn làm.

Sau khi biết đám người Vương Tú Toàn làm, Vương Trạch Vinh liền kịp thời báo cáo lại với Hạng Nam.

Hạng Nam nghe xong liền yêu cầu Vương Trạch Vinh về Thường Hồng chú ý tình hình.

– Thông báo Thị ủy họp.
Truyền thông càng lúc càng náo nhiệt, Vương Trạch Vinh nhanh chóng triệu tập hội nghị.

Nhìn các thường vụ, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
– Thưa các đồng chí, mọi người đã xem báo. Bây giờ các tờ báo không ngừng đăng về tin đồng chí Thôi Phù Vĩ chết. Đồng chí Thôi Phù Vĩ là Thường Hồng phái lên tỉnh công tác. Đối với cái chết của Thôi Phù Vĩ, đồng chí Hàn Chính Cương và Ngô Kim Thành đã lên tỉnh xem xét. Sở công an có kết luận đây là bị giết, bây giờ các tờ báo không ngờ lại chỉ ra rằng Phó chủ tịch tỉnh Hoàng giết Thôi Phù Vĩ. Chúng ta nhất định phải tham gia điều tra rõ vụ việc này.

Vương Trạch Vinh trọng điểm nhấn mạnh việc Thôi Phù Vĩ là nhân viên Thường Hồng phái đi. Thôi Phù Vĩ chết thì Thường Hồng không thể nằm bên ngoài.

Các thường vụ đọc báo cũng rất giật mình, chuyện không ngờ dính đến Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Mọi người biết Vương Trạch Vinh và Hoàng Ân Bình không hợp nhau, lần trước Hoàng Ân Bình muốn chỉnh Vương Trạch Vinh nhưng không được. Lần này Hoàng Ân Bình xảy ra chuyện, mọi người không tin Vương Trạch Vinh không làm gì.

Phùng Triêu Lâm nói:
– Việc này tôi rất nghi ngờ, Phó chủ tịch Hoàng sao có thể giết người? Nhưng truyền thông nói thì cũng có căn cứ. Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Vương, việc này quan hệ đến Thường Hồng, nếu chúng ta không nghe không hỏi thì trả lời với quần chúng nhân dân sao được. Ý của tôi là yêu cầu cục Công an tích cực phối hợp Sở công an.

– Lão Hàn, anh có ý gì?

– Tôi không có ý kiến, tất cả do Thị ủy quyết định.
Hàn Chính Cương nói xong liền ngồi im ở đó.

Bây giờ Hàn Chính Cương rất lo lắng, thấy chứng cứ trên báo, y rất không yên tâm. Nghĩ đến cả tình huống đã bị chụp lại, vậy mình có bị chụp ảnh không? Lúc ấy xe mình ở khách sạn, chẳng may có người bắt được thì sao? Hơn nữa mình lái xe theo dõi, chẳng may có người chụp được cảnh này thì càng thêm phức tạp.

Thấy Hàn Chính Cương như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Hàn Chính Cương là người của Hoàng Ân Bình, xảy ra chuyện như vậy mà y lại không nói gì, quá lạ. Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng không có suy nghĩ nhiều lắm.

– Lão Ngô, việc này liên quan đến truyền thông, tôi thấy anh nên quan tâm nhiều tới việc này.
Vương Trạch Vinh nói với Ngô Kim Thành.

– Bí thư Vương, ở việc này chúng ta nên đối đãi với báo chí như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói:
– Theo dõi là được.

Vương Trạch Vinh chẳng khác gì không nói. Ngô Kim Thành thầm suy nghĩ với mâu thuẫn giữa Vương Trạch Vinh và Hoàng Ân Bình, xảy ra chuyện như vậy thì Vương Trạch Vinh sẽ thích.

Lại suy nghĩ đến việc mình là người Vương Hệ, Ngô Kim Thành có quyết định hợp lý dẫn dắt.

Vương Trạch Vinh sau đó còn yêu cầu cục Công an phái người đến Bắc Kinh bảo vệ người nhà Thôi Phù Vĩ.

Về đến nhà, Vương Trạch Vinh ngồi trên sô pha nghĩ làm thế nào mở rộng câu chuyện thì Phó cục trưởng cục Công an Tần Dương Lâm tìm tới.

Tần Dương Lâm tối mới đến, khi đi vào mà trên đầu còn đội mũ. Thấy Tần Dương Lâm như vậy, Vương Trạch Vinh thấy buồn cười. Tần Dương Lâm này sau khi dựa vào mình liền tỏ vẻ trung thành, nói rất nhiều chuyện của Hàn Chính Cương với mình.

Vương Trạch Vinh hỏi:
– Có việc gì?

Tần Dương Lâm cung kính nói:
– Bí thư Vương, tôi lần này đến là báo cáo tình hình với ngài.
Nói xong liền nhìn quanh.

Vương Trạch Vinh nói:
– Yên tâm nói đi.
Bây giờ Tần Dương Lâm là cái đinh của Vương Trạch Vinh nhét vào trong Hoàng hệ, Vương Trạch Vinh biết y nhất định có gì đó.

Tần Dương Lâm lần này đã đấu tranh tư tưởng rồi mới tới. Sau khi đọc báo, y có một suy nghĩ mình bây giờ không dựa vào Vương Trạch Vinh không được. Nếu dựa vào Vương Trạch Vinh thì chân đạp hai thuyền là như vậy. Như thế Hoàng gia sụp thì mình mới có cơ hội. Nghĩ đến trong tay mình nắm vài thứ, Tần Dương Lâm quyết định nhân cơ hội này thể hiện với Vương Trạch Vinh.

Tần Dương Lâm nói:
– Bí thư Vương, tôi biết một vì tình huống. Hoàng Ân Bình bây giờ đang bao một nữ Mc là Chu Mai Hồng, còn mua một căn biệt thự cho Chu Mai Hồng ở trên tỉnh thành.
Nói xong Tần Dương Lâm lấy ra một tập ảnh cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh không khỏi mừng thầm, có nội dung này thì người dân sẽ tức giận Hoàng Ân Bình. Có nội dung như vậy thì chuyện giết người càng thêm phức tạp, Hoàng Ân Bình không thể làm Phó chủ tịch tỉnh nữa.

Vương Trạch Vinh không vội vàng đi xem mà nói:
– anh cũng thấy đó, trên báo có không ít nội dung về Phó chủ tịch Hoàng, anh có ý kiến gì không?

Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Tần Dương Lâm thầm nghĩ điều này còn cần hỏi mình sao? Có thể đẩy ngã Hoàng Ân Bình đó là ý của Vương Trạch Vinh mà. Mình hôm nay mang thứ này đến không phải là muốn cho Vương Trạch Vinh thấy rõ quyết tâm dựa vào của mình sao?

– Bí thư Vương, mặc dù nói chuyện gì cũng cần chứng cứ. Chẳng qua từ nội dung trên báo có thể và ghi âm của Cổ Lệ Châu, điều này nói rõ Hoàng Ân Bình có động cơ gây án.
Tần Dương Lâm chỉ có thể nói như vậy, thấy Vương Trạch Vinh có vẻ không hài lòng, y giật mình.

– Ồ, đúng, Bí thư Vương, còn một tình huống tôi muốn báo cáo. Khi Thường Hồng xây dựng thì thiết bị phòng cháy đã được Hoàng Ân Bình chỉ thị cho Hàn Chính Cương mua sản phẩm của em trai Chu Mai Hồng, trong này có không ít giao dịch tiền tài.
Tần Dương Lâm lại đưa ra vài thứ mới.

Vương Trạch Vinh đang không tìm được chứng cứ, nghe thấy Tần Dương Lâm nói như vậy liền nhìn y:
– Nội dung này truyền thông rất thích.
Nói xong hắn không xem mấy bức ảnh mà đẩy trả lại Tần Dương Lâm.

Tần Dương Lâm cũng là người khôn khéo, nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền nghiêm túc nói:
– Bí thư Vương, tôi sẽ theo sát ngài.

Vương Trạch Vinh nói:
– Lão Tần, anh là đồng chí tốt, công tác của anh Thị ủy có thể thấy rõ ràng.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tần Dương Lâm ít nhiều có chút vui vẻ. Bây giờ Vương Trạch Vinh sẽ không vứt mình đi.

Nhìn Tần Dương Lâm đi ra, Vương Trạch Vinh cảm thấy đã đến lúc đối phó Hàn Chính Cương. Ngoài nội dung Tần Dương Lâm cung cấp, nếu Hàn Chính Cương cung cấp thêm gì đó thì có thể dễ dàng đánh ngã Hoàng Ân Bình.

Hàn Chính Cương không biết sao Vương Trạch Vinh lại gọi mình tới đây.

Thấy Hàn Chính Cương vào văn phòng, Vương Trạch Vinh không đứng lên chào như trước mà sa sầm mặt ngồi đó.

– Bí thư Vương tìm tôi có chuyện gì?
Hàn Chính Cương mặc dù cảm thấy không khí không đúng nhưng vẫn cười nói.

Vương Trạch Vinh lấy một túi hồ sơ trong ngăn kéo ra ném tới trước mặt Hàn Chính Cương:
– Anh xem chút đi.

Hàn Chính Cương cười cười cầm lấy, y bây giờ cũng không sợ Vương Trạch Vinh. Chỉ cần Hoàng Ân Bình không ngã, Vương Trạch Vinh không thể làm gì mình. Hơn nữa cho dù Hoàng Ân Bình xảy ra chuyện, lão gia tử Hoàng gia cũng có cơ hội thành phó Thủ tướng, Vương Trạch Vinh không thể làm gì được mà.

Nhưng rút ảnh trong túi ra, Hàn Chính Cương đổ mồ hôi. Hàn Chính Cương không còn bình tĩnh được nữa, mấy thứ này sao lại rơi vào tay Vương Trạch Vinh? Mọi người đều biết nếu quan hệ nam nữ mà đối phương không có chứng cứ thì không sao, Hàn Chính Cương tự hỏi mình làm việc rất bí mật nhưng không ngờ lại rơi vào tay Vương Trạch Vinh.

– Bí thư Vương, đây nhất định có người hãm hại tôi.
Hàn Chính Cương hoảng sợ kêu lên.

Vương Trạch Vinh đặt mạnh chén xuống bàn khiến Hàn Chính Cương rất giật mình.

– Hàn Chính Cương, bức ảnh này là giả sao?
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.

– Cái này …
Hàn Chính Cương không còn gì mà nói.

– Hàn Chính Cương, tôi không ngờ anh lại làm như vậy. Là bí thư đảng ủy cục Công an mà anh lại đi quan hệ với vợ nhân viên cấp dưới để trao đổi quyền lực. Anh còn là Đảng viên không?

Vương Trạch Vinh rất đau lòng mà nói.

– Bí thư Vương, Bí thư cứu tôi.
Hàn Chính Cương rất nhanh nghĩ rằng chỉ Vương Trạch Vinh cứu được mình. Chuyện này chỉ cần Vương Trạch Vinh muốn thì hạ mình quá dễ. Có chứng cứ này thì người Hoàng gia muốn giữ mình cũng không được.

Vương Trạch Vinh không nói gì mà rút thuốc ra hút.

Thấy vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh, Hàn Chính Cương cắn răng nói:
– Bí thư Vương, Hàn Chính Cương tôi về sau nghe lời Bí thư. Bí thư bảo tôi làm gì cũng được.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể dựa vào một câu nói mà bỏ qua đối phương. Hắn nói:
– anh biết sự nghiêm trọng của vấn đề, nếu truy ra thì tôi thấy anh mất chức là nhẹ.

Nghĩ đến mình sẽ mất chức, Hàn Chính Cương coi như không còn hy vọng nữa. Vương Trạch Vinh đã hạ quyết tâm bắt mình, chẳng qua Hàn Chính Cương ở trong quan trường mãi nên cảm thấy Vương Trạch Vinh có ý khi tìm gặp riêng mình. Y vui vẻ nói:
– Bí thư Vương, tôi có một chút tình hình muốn báo cáo với Bí thư.

Sau đó Hàn Chính Cương nói vài điểm không quan trọng.

Thấy Hàn Chính Cương không hiểu ra, Vương Trạch Vinh khó chịu nói:
– Đây đều là việc nhỏ, nếu chỉ có như vậy thì tôi thấy anh không cần nói.

Thấy không thể qua cửa, Hàn Chính Cương nghĩ đến con đường quan trường của mình nên nghiến răng nghiến lợi mà nói:
– Bí thư Vương, tôi muốn báo cáo chút tình hình về Hoàng Ân Bình với Bí thư.

Vương Trạch Vinh nói:
– Sao anh biết chuyện của Phó chủ tịch Hoàng?

Hàn Chính Cương thầm nghĩ hắn còn không biết quan hệ của mình và Hoàng Ân Bình sao? Tuy nghĩ như vậy nhưng Hàn Chính Cương vẫn nói những việc Hoàng Ân Bình nhận hội lộ, bao gái, làm tình tập thể ra.

Đối với việc Hoàng Ân Bình nhận hối lộ, bao gái thì Vương Trạch Vinh không lạ, nhưng đối với việc làm tình tập thể thì Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nên vội vàng hỏi.

Nghe Hàn Chính Cương nói, Vương Trạch Vinh biết Hoàng Ân Bình có chút biến thái. Y thường mang gái mà mình bao đến trao đổi với vợ của cấp dưới, sau đó làm tình tập thể.

Làm cho Vương Trạch Vinh hưng phấn là trong tay Hàn Chính Cương vừa lúc có ảnh việc Hoàng Ân Bình cùng một đôi vợ chồng làm như vậy.

Vương Trạch Vinh nhìn Hàn Chính Cương và phát hiện tên này cũng không thân thiết gì với Hoàng Ân Bình. Y vẫn lưu chứng cứ có liên quan tới Hoàng Ân Bình.

– Rất tốt, việc này tôi không hỏi nữa, cũng không biết những gì anh nói. Nếu Hoàng Ân Bình có chuyện như vậy, chúng ta không thể để một kẻ xấu như vậy tồn tại, để truyền thông lên tiếng đi.

Hàn Chính Cương mặc dù qua cửa Vương Trạch Vinh, nhưng y biết chỉ cần chứng cứ trong tay Vương Trạch Vinh thì mình lúc nào cũng có thể ngã. Vì thế bây giờ mình chỉ có thể đi theo Vương Trạch Vinh.