Chương 477: Con đường du lịch

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi tiến hành tổng hợp tài nguyên du lịch ba tỉnh, các cơ quan du lịch và công ty du lịch đều động, ai cũng biết lợi ích ở trong đó.

Đặc biệt ba tỉnh nhất định sẽ tiến hành dồn rất nhiều tài chính cho con đường du lịch này, đường sẽ phải sửa, đây là lợi ích rất lớn.

Điện thoại di động của Vương Trạch Vinh không ngừng vang lên, đủ loại người gọi tới.

Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ đó là nhằm vào mấy thắng cảnh du lịch đặc biệt của ba tỉnh, kết thành một hệ thống khiến du khách có một mục tiêu mà chơi.

Công việc của hắn rất nhiều, trong thời gian này hắn vùi đầu vào trong công việc.

Thực ra khi bắt tay vào làm gặp khá nhiều khó khăn do liên quan nhiều lĩnh vực như giao thông, văn hóa, du lịch, ăn uống, khách sạn.

Khối lượng công việc của nhân viên trong Cục Quản lý du lịch ba tỉnh rất nhiều, cũng nhiều người mời ăn cơm và đi chơi.

Giám đốc Sở Du lịch tỉnh Giang Sơn – Hoa Vân Sơn sau khi báo cáo hết công tác du lịch tỉnh Giang Sơn liền nói:
– Thị trưởng Vương, các đồng chí Sở Du lịch chúng tôi vẫn muốn trao đổi với anh một chút, tối nay anh cho chút mặt mũi.

Vương Trạch Vinh biết về sau nhất định phải quan hệ với bọn họ nên phải nói:
– Được, tối tôi tới.

Hoa Vân Sơn lần này nghe theo Phương Hải Dương mời Vương Trạch Vinh đến. Từ sau khi Vương Trạch Vinh bắt đầu sắp xếp con đường du lịch, bọn họ đều muốn thắng cảnh du lịch của mình lọt vào con đường này.

Bọn họ biết chỉ cần thắng cảnh du lịch gia nhập vào trong con đường du lịch thì lợi ích nhất định cao hơn bây giờ nhiều.

Vương Trạch Vinh khi đến liền mang theo Ninh Đại Lôi.

Ninh Đại Lôi là người của Trương Tất Tường, sau khi hắn đến tỉnh Giang Sơn liền luôn nghe theo lời Vương Trạch Vinh. Được Ninh Đại Lôi ủng hộ khiến công tác của Vương Trạch Vinh ở Cục Quản lý du lịch cũng được thuận lợi.

Đi theo Hoa Vân Sơn, Vương Trạch Vinh cùng Ninh Đại Lôi vào một căn phòng sang trọng.

Ngồi trong phòng không có mấy người của Sở Du lịch mà là mấy tên thiếu gia Phương Hải Dương.

Hoa Vân Sơn giới thiệu:
– Đây là cục trưởng Vương Trạch Vinh của chúng tôi.
Sau đó hắn chỉ vào mấy người trẻ tuổi:
– Cục trưởng Vương, tôi giới thiệu với anh một chút.

– Đây là Phương Hải Dương, con trai Phó chủ tịch tỉnh Phương, chuyên gia trong lĩnh vực du lịch.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền hiểu mục đích bày tiệc rượu này của Hoa Vân Sơn.

Bắt tay Phương Hải Dương, Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không sợ lãnh đạo cấp tỉnh, đây cũng chỉ là một tên thiếu gia mà thôi.

Phương Hải Dương đang thầm quan sát Vương Trạch Vinh, thấy đối phương như vậy liền biết tên này khó đối phó đây.

– Đây là Bảo Vệ Quốc, con trai Phó chủ tịch tỉnh Bảo, có công ty lớn trong lĩnh vực đất đai, cũng qua lại trong lĩnh vực du lịch.

Hai con của Phó chủ tịch tỉnh, Vương Trạch Vinh biết lực lượng của hai tên này hợp lại thì khá cao.

Hoa Vân Sơn hôm nay giới thiệu chức vị của bố mấy tên này ra là có một mục đích đó là hy vọng áp đảo Vương Trạch Vinh ở khí thế.

Mời Vương Trạch Vinh ngồi vào vị trí chủ tọa, Phương Hải Dương và Bảo Vệ Quốc ngồi hai bên.

Hoa Vân Sơn lại biến thành chân chạy, không ngừng tiến hành an bài.

– Cục trưởng Vương, tôi mời anh một chén, chúc anh mọi sự như ý, từng bước tiến nhanh.
Phương Hải Dương nâng chén mời Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Tôi cũng chúc Phương thiếu gia làm ăn phát đạt, tiền tài như nước.

Sau khi uống rượu, Phương Hải Dương thở dài nói:
– Cục trưởng Vương, kinh doanh bây giờ càng lúc càng khó làm, sau này còn cần anh giúp đỡ một chút.

Vương Trạch Vinh nói:
– Phương thiếu gia nói đùa, ở tỉnh Giang Sơn còn không có chuyện anh không làm được mà.

Lại uống rượu một lúc nữa, Phương Hải Dương phát hiện ý định chuốc say Vương Trạch Vinh coi như thất bại. Vương Trạch Vinh này không có vẻ gì là say, vẫn rất tỉnh táo.

Hơn nữa người bên mình đã có mấy tên rõ ràng uống quá chén.

– Cục trưởng Vương, tôi nghe nói các anh đang làm con đường du lịch, không biết tiến triển thế nào, không biết có thắng cảnh du lịch nào được đưa vào trong đó.

– Việc này vẫn đang quy hoạch, liên quan nhiều phương diện. Thắng cảnh du lịch đưa vào phải hấp dẫn người, điểm dừng chân thuận lợi, giao thông thuận lợi, các cảnh vật ven đường cũng phải đạt yêu cầu.

– Cục trưởng Vương, chúng tôi đều làm du lịch, bây giờ trong tay cũng có vài thắng cảnh du lịch, hôm nay mời anh đến là nhằm mục đích nhét mấy điểm này vào con đường du lịch.

Bảo Vệ Quốc là kẻ nóng nảy nên lập tức nói ra ý đồ của mình.

– Các anh có thắng cảnh du lịch?

Phương Hải Dương cười nói:
– Chúng tôi cũng coi trọng ngành du lịch Trung Quốc, cũng đầu tư một số tiền vào thắng cảnh du lịch, bây giờ hạng mục của ba tỉnh khởi động, mấy anh em chúng tôi cũng muốn cống hiến một chút trong sự nghiệp du lịch.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
– Quan trọng là thắng cảnh du lịch có thể đạt được mấy điều tôi vừa nói không, nếu phù hợp thì nhất định không có vấn đề gì.

Bảo Vệ Quốc nói:
– Ba tỉnh muốn phát triển du lịch nhất định liên quan đến việc xây dựng cơ sở vật chất, tôi muốn mời Cục trưởng Vương quy hoạch một chút, nghiêng về thắng cảnh du lịch của chúng tôi.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đám thiếu gia này đúng là biết nói, hoàn toàn coi mình là con chuột bạch.

Phương Hải Dương nhỏ giọng nói vào tai Vương Trạch Vinh:
– Xin Cục trưởng Vương yên tâm, chúng tôi nhất định dành cho anh không ít chỗ tốt. Anh cũng biết mọi người ngồi đây đều là người có năng lực, có mọi người ủng hộ thì sau này anh ở tỉnh Giang Sơn cũng thuận tiện.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Các anh cung cấp cho tôi một phần tài liệu về mấy thắng cảnh du lịch, tôi xem một chút rồi nói.

Phương Hải Dương vui vẻ cạn chén với Vương Trạch Vinh:
– Cục trưởng Vương đúng là người hào sảng.

Như thấy thành công mua chuộc Vương Trạch Vinh, Phương Hải Dương vỗ tay nói:
– Các vị, sau này mọi người là người một nhà.

Vương Trạch Vinh nhìn biểu hiện đám thiếu gia này liền thầm nghĩ nếu mấy thắng cảnh du lịch này được thì nhét vào, nếu không được thì dù như thế nào cũng không thể.

Về phần muốn dùng tiền chính quyền cải tạo thắng cảnh du lịch của chúng thì đừng mơ.

Đang khi nói chuyện thì có một đám phụ nữ xinh đẹp từ bên ngoài đi vào, phía sau Vương Trạch Vinh có hai người đẹp đứng.

Thấy cảnh này Vương Trạch Vinh liền nhìn Phương Hải Dương.

Phương Hải Dương cười nói:
– Đây đều là các cô hướng dẫn viên du lịch, rất ổn. Cục trưởng Vương, giám đốc Hoa chuyên môn mời các cô ấy đến đây để anh kiểm tra công tác của các cô ấy một chút.

Hoa Vân Sơn cười nói:
– Cục trưởng Vương, phục vụ của Sở Du lịch khá được.
Hắn nhìn hai người đẹp kia mà nói:
– Nhất định phải phục vụ tốt Cục trưởng Vương, đây là công tác của Sở Du lịch chúng ta.

– Xin giám đốc Hoa yên tâm, bọn em nhất định làm cho Cục trưởng Vương cảm nhận được sự phục vụ chu đáo.
Nghe xong mấy câu này, Vương Trạch Vinh liền hiểu đây là đám người này muốn dùng sắc dụ dỗ mình.

Bảo Vệ Quốc cười nói:
– Cục trưởng Vương, ở việc tập huấn công tác phục vụ thì lão Hoa làm rất tốt.

Vương Trạch Vinh bây giờ đã không như trước, ở vấn đề phụ nữ hắn luôn biết cách kiềm chế.

– Các vị, tối nay tôi còn có việc cần làm. Phó chủ tịch tỉnh Trương còn chờ tôi đưa một phần tài liệu, tôi không tiếp được mọi người, các anh cứ chơi.
Vương Trạch Vinh cười nói.

Ninh Đại Lôi đi theo Vương Trạch Vinh cũng đứng lên. Hắn vẫn bị hai tên thiếu gia bên cạnh chuốc rượu nên bây giờ khá say.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn đi, Phương Hải Dương biến sắc. Bọn họ định dùng nữ sắc làm ngã Vương Trạch Vinh, trong phòng có cả máy quay, chỉ cần Vương Trạch Vinh lên giường thì hắn không thể thoát tay bọn họ.

– Cục trưởng Vương, cũng không gấp chỉ vài phút, mấy cô đây đều đợi anh kiểm tra công tác mà.
Hoa Vân Sơn nháy mắt với hai cô gái.

Hai cô gái lập tức túm tay Vương Trạch Vinh mà nói:
– Vương ca, bọn em tiến hành báo cáo công việc với ngài nhé.

Hai cô gái này còn cạ cạ ngực vào tay Vương Trạch Vinh.

Thấy cảnh này Vương Trạch Vinh càng thêm cảnh giác, bực bội nói:
– Chuyện Phó chủ tịch tỉnh Trương giao tôi phải mau chóng đi làm. Tôi bây giờ phải về, rất xin lỗi.

Nói xong Vương Trạch Vinh liền lập tưcvs đứng dậy ra ngoài.

Hắn bây giờ đã quyết tâm thay đổi tên Hoa Vân Sơn này. Có một tên như vậy giữ chức giám đốc, mình muốn triển khai công tác ở tỉnh Giang Sơn nhất định có khó khăn.

Nhìn Vương Trạch Vinh cứ như vậy rời đi, Bảo Vệ Quốc vỗ bàn nói:
– Thằng chó, cứ nghĩ mình là vua à.

Phương Hải Dương nghiêm túc nói:
– Thằng này mặc dù ngoài miệng nói dễ nghe nhưng ai biết hắn đang nghĩ gì. Tôi sợ hắn không nể mặt chúng ta.

Điền Vĩ nói:
– Thế lực của chúng ta lớn như vậy, hắn dám làm loạn ư?

Bảo Vệ Quốc nói:
– Trong tỉnh rất coi trọng hạng mục này, tôi nghe nói sẽ thông qua rất nhiều tài chính cải tạo thắng cảnh du lịch, giao thông, đây mới là món lớn. Nếu không mua được thằng Vương Trạch Vinh này thì chúng tôi muốn đạt được lợi ích là không thể.

Phương Hải Dương nói:
– Tài chính ba tỉnh đưa xuống có lẽ đều do Vương Trạch Vinh quản lý, không làm hắn mở miệng thì không được. Có thể lấy được nhược điểm của hắn thì tốt quá, đáng tiếc hắn lại không dính mỹ nhân kế.