Chương 870: Gặp người quen

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Trạch Vinh sau khi suy nghĩ cẩn thận việc này thì cũng vui lên. Bây giờ mình chỉ cần phối hợp với Lăng Vũ Trình là khống chế được tỉnh Giang Sơn. Bí thư Lâm cũng sẽ từ từ coi mình là người của ông. Theo ý của Bí thư Lâm thì mình là thân thích của ông, đây là tín hiệu.

Lăng Vũ Trình khống chế tỉnh Giang Sơn, mình khống chế Thường Hồng, cứ như vậy ai cũng có chỗ tốt.

Quá lợi hại.

Ai cũng biết Uông hệ rất mạnh ở tỉnh Giang Sơn, bây giờ Lăng Vũ Trình không có quá nhiều quyền lực nhưng được Uông hệ ủng hộ thì Lăng Vũ Trình sẽ đứng vững tại tỉnh Giang Sơn. Điều này làm các thế lực khác không thể nói gì. Bề ngoài thì lực lượng tỉnh Giang Sơn không thay đổi mấy nhưng chỉ cần Uông hệ, Lâm hệ hợp sức thì Lăng Vũ Trình sẽ khống chế được tỉnh Giang Sơn. Đến lúc đó Lăng Vũ Trình từ từ điều chỉnh một chút thì sẽ tạo được uy tín của Bí thư tỉnh ủy.

– A, Vương ca, là anh.

Một goọng nói đột nhiên truyền tới.

Vương Trạch Vinh nghe thấy giọng này liền quay đầu nhìn thì thấy là cô gái ngân hàng Khương Chi kia.

Nhìn Khương Chi thì thấy cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt càng tôn lên cơ thể quyến rũ của cô.

Thấy Khương Chi ngạc nhiên, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

– Không ngờ có thể gặp cô ở đây.

– Vương ca, anh sao lại đến đây uống trà, có phải là đợi người không?

Khương Chi cũng rất thông minh, không gọi chức vụ của Vương Trạch Vinh mà gọi Vương ca.

Thấy Khương Chi gọi mình như vậy, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Cô bé này rất thông minh.

– Đi ngang qua đây nên vào ngồi một lát thôi.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Khương Chi lộ vẻ ngạc nhiên, cô không tin Vương Trạch Vinh sẽ một mình đến đây uống trà. Vương Trạch Vinh là một Thường vụ tỉnh ủy, chỉ cần hắn lên tỉnh thì sẽ rất nhiều người mời hắn đi chơi, đi ăn. Hơn nữa Khương Chi đã thấy thế lực của Vương Trạch Vinh. Đám thiếu gia Bắc Kinh còn phải lấy lòng hắn, từ điểm này có thể thấy đừng nhìn Vương Trạch Vinh còn trẻ nhưng chỗ dựa sau lưng rất mạnh.

Thầm nhìn Khương Chi, theo Khương Chi nghĩ thì lãnh đạo bây giờ thường thích lén hẹn tình nhân ra ngoài chơi. Cô đoán Vương Trạch Vinh có lẽ cũng là như vậy.

Nghĩ đến đây Khương Chi có chút lo lắng nói với Vương Trạch Vinh:

– Vương ca, em có làm phiền ngài không?

Vương Trạch Vinh chỉ vào ghế rồi nói:

– Ngồi xuống nói chuyện, tôi một mình ở đây cho thư giãn thôi, không có gì là làm phiền cả.

Sau khi suy nghĩ được tình hình trên tỉnh, Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ.

Khương Chi thấy thế rất vui vẻ. Cô sớm muốn tìm cơ hội ngồi riêng với Vương Trạch Vinh, bây giờ đã có cơ hội. Khương Chi đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này:

– Vương ca sao lại tùy tiện uống trà thế. Em lập tức chuẩn bị, ngài xem cách pha trà của em.

Thấy Vương Trạch Vinh uống lục trà bình thường, Khương Chi có chút khó hiểu.

Vương Trạch Vinh nhìn Khương Chi rồi nói:

– Cô biết trà đạo?

– Vương ca, ngài xem nhẹ em rồi. Em đã học trà đạo đó.

Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ sao Khương Chi lại xuất hiện ở đây nên nói:

– Sao cô lại ở đây, không đi làm sao?

Khương Chi cười nói:

– Bây giờ đã tối rồi, em đi làm cả ngày. Quán trà này do chị em mở, em bình thường rảnh rỗi liền đến đây giúp. Vừa nãy từ xa thấy có vẻ là ngài, em còn nghĩ mình nhìn nhầm.

Thấy Vương Trạch Vinh không phản đối việc mình pha trà, Khương Chi vui vẻ rời đi chuẩn bị.

Thấy Khương Chi như vậy, chị cô nhỏ giọng nói:

– Sao thế em?

Cô chưa thấy Khương Chi làm việc tận tâm như vậy bao giờ, nhìn thanh niên kia mà có chút khó hiểu. Theo cô nghĩ thì thanh niên này là người muốn tán tỉnh Khương Chi, cũng không biết em gái mình nghĩ như thế nào mà trong thời gian này có nhiều người theo đuổi mà không chấp nhận ai. Hôm nay thanh niên này tới Khương Chi lại muốn lấy lòng là sao?

Kéo chị mình ra chỗ không người, Khương Chi nhỏ giọng nói:

– Là Vương Trạch Vinh – Bí thư thị ủy Thường Hồng, Thường vụ tỉnh ủy đó chị.

Hả.

Chị Khương Chi kêu lên, mặt hơi đổi.

Chị Khương Chi lập tức coi trọng, vội vàng đi sai nhân viên.

Bố trí xong, Khương Chi đi tới ngồi xuống đối diện với Vương Trạch Vinh.

– Vương ca, hôm nay em pha một ấm Thiết quan âm cho ngài.

– Ha ha, tôi không hiểu gì về trà đạo. Tuy thích uống trà, chẳng qua chỉ là uống thôi.

Vương Trạch Vinh thấy còn sớm, hơn nữa Long Hương Băng không ở Phượng Hải, Uông Phỉ và Uông Kiều về Thường Hồng, về đến nhà cũng chỉ có thể ngủ. Vương Trạch Vinh cũng muốn xem trà đạo như thế nào.

– Vương ca, trà đạo thực ra không phức tạp, chỉ cần biết cách rửa chè, pha nước, làm nóng chén, rót trà là được …

Khương Chi nói rõ ràng về trà đạo.

Vương Trạch Vinh cười cười nhìn Khương Chi vừa nói vừa làm. Trong hoàn cảnh này nghe tiếng nhạc du dương, nhìn người đẹp pha trà thì đúng là thấy khá đặc biệt.

Thấy Vương Trạch Vinh rất chú ý động tác pha trà của mình, tay Khương Chi hơi cứng lại.

Vương Trạch Vinh vốn có ấn tượng không tốt với mấy cô gái ngân hàng như Khương Chi vì có thể bán thân để lấy tiền đồ, mặc dù bây giờ có nhiều cô gái như vậy.

Hôm nay thấy Khương Chi pha trà cho mình, trong tai nghe tiếng nhạc du dương, hắn đột nhiên có ấn tượng khác với Khương Chi.

Không lâu sau Khương Chi đã pha trà xong, nở nụ cười rồi nói:

– Vương ca, mời ngài uống trà.

– Uống trà có cần chú ý gì không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

– Em làm mẫu một chút.

Khương Chi nói xong liền nâng chén lên ngửi, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ đỡ chén, ngón giữa nâng chén, nâng chén đưa lên miệng.

Thấy động tác của Khương Chi như vậy, Vương Trạch Vinh ngẩn ra một chút. Bây giờ Khương Chi đúng là rất quyến rũ. Cô vốn xinh đẹp hơn nữa phối hợp với cách thưởng thức trà nên càng quyến rũ hơn.

Học theo cách của Khương Chi, Vương Trạch Vinh cũng làm như vậy, ngửi mùi trà, từ từ uống vào thì thấy một cảm giác có tiền không mua được. Chỉ thấy mũi ngửi mùi thơm, cổ họng rất mát mẻ.

– Rất ngon.

Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện vì sao nhiều người thích trà đạo như vậy.

– Vương ca, em pha trà bình thường thôi, lúc nào ngài uống trà do cao thủ trà đạo pha thì ngài thấy càng ngon hơn.

Khương Chi có chút đắc ý vì Vương Trạch Vinh khen mình.

– Rất ngon, ngon hơn trà trước đây tôi uống nhiều.

Vương Trạch Vinh thấy Khương Chi vui vì được mình khen nên khen vài câu.

– Vương ca, pha trà Thiết quan âm cần chính là nước, trà cụ, loại bọt. Nước là nước suối, trà cụ loại nhỏ. Đáng tiếc ở quán không có nước suối, tuy nói dùng nước sạch nhưng pha ra vẫn thiếu mùi vị.

Nhìn Khương Chi, Vương Trạch Vinh cười cười, đây mới là tính cách của cô gái này.

– Tôi thấy hoàn cảnh này rất hợp với cô.

Vương Trạch Vinh nói.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Khương Chi đỏ mặt. Cô nghĩ tới lần trước khi ở trong quán với Vương Trạch Vinh, trong lòng đương nhiên hiểu rõ Vương Trạch Vinh cho rằng mình không nên làm như vậy.

Khương Chi biết chuyện của mình. Sau khi học xong và đi làm, cô thấy rất nhiều cô gái bởi vì dựa vào quan to, ông chủ lớn nên đi xe ô tô, ở nhà lớn, sống sung sướng. Vì thế cô cũng động tâm, lúc ấy Vương Trạch Vinh không muốn cô nhưng đến bây giờ cô vẫn muốn dựa vào hắn.

– Vương ca, lần trước là lần đầu tiên em đi, từ đó về sau em không làm như vậy nữa.

Không biết như thế nào mà Khương Chi lại lấy hết can đảm nói với Vương Trạch Vinh.

Nói xong lời này mặt cô càng đỏ hơn.

Vương Trạch Vinh nhìn tới thì thấy da Khương Chi rất trắng, tai cô cũng đang đỏ ửng lên.

Khương Chi bây giờ rất quyến rũ, mắt hạnh mày ngài, đôi môi đỏ thắm, dáng người càng xinh đẹp hơn.

Không biết như thế nào khi thấy Khương Chi như vậy, lại nghĩ đến lúc ấy Khương Chi muốn mình làm gì cũng được, Vương Trạch Vinh lại bốc lên ngọn lửa dục. Hắn đương nhiên hiểu rõ chỉ cần mình tỏ vẻ thì Khương Chi đêm nay sẽ ngã vào lòng mình.