Chương 685: Mọi người được lợi

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Trạch Vinh phải chấp nhận họ hàng của mình rất nhiều. Dù như thế nào thì bố mẹ hắn cũng nhận bọn họ làm bà con, cho dù không muốn nhận cũng không được.

– Đại Minh, mau lại đây ngồi.
Vương Đại Hải vừa ra thì thấy một người đàn ông khoảng 40 tuổi có vẻ là quan chức, bên cạnh còn có một người phụ nữ và đứa bé. Nhìn bọn họ khá vất vả là biết đi từ xa đến.

– Đại ca, lâu không đến thăm anh, gần đây vẫn khỏe chứ?
Người đàn ông cười nói, sau đó nói với vợ:
– Chào đại ca đi.
Sau đó lại nói với đứa bé:
– Sao không có lễ phép gì cả, mau chào bác.

Vương Đại Hải thấy Vương Trạch Vinh khó hiểu liền nói:
– Đây là Chú Ba của con, đang công tác ở Thiết Lĩnh.

Vương Trạch Vinh mặc dù không muốn, sao lại có một Chú Ba nữa, chẳng qua vẫn cười nói:
– Mời Chú Ba ngồi.

– Mời Bí thư Vương ngồi.
Chú Ba này nghe Vương Trạch Vinh gọi mình là Chú Ba thì cười rất tươi. Mục tiêu lần này của y chính là muốn tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Về thân phận thì y là Chú Ba của Vương Trạch Vinh, nhưng không dám gọi loạn.

Vương Trạch Vinh nhìn bà con của mình mà có chút buồn cười. Bọn họ tuổi hơn mình mà lại cung kính với mình như vậy.

Vương Trạch Vinh không thể không than thở, trước kia khi nhà còn kém thì chẳng ai tới, bây giờ thì bà con càng lúc càng tăng.

Vương Trạch Vinh vừa đi tới ghế sô pha ở bên thì người đang ngồi đó liền đứng lên mời hắn ngồi, có một hai người chắc có bối phận cao nhất ngồi cạnh Vương Trạch Vinh. Ở đây Vương Trạch Vinh là nhân vật quan trọng nhất.

Tên em họ Thường Thiệu Lâm cười cười lấy lòng Vương Trạch Vinh:
– Vương ca, Chủ tịch Lữ lập tức sẽ tới.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua tên này, có lẽ y thông báo về huyện.

– Lữ Khai Trung?
Vương Trạch Vinh hỏi.

Thường Thiệu Lâm vội vàng nói:
– Chủ tịch Lữ nghe nói anh về liền vội vàng tới ngay.

Vương Trạch Vinh không ngờ Lữ Khai Trung đã lên làm Chủ tịch huyện, xem ra thực lực của Lưu Kiến ở thành phố Hoa Khê đã tăng mạnh.

Thường Thiệu Lâm còn nói thêm:
– Vương ca, em vốn chuẩn bị bàn tiệc mời anh, nhưng chủ tịch Lữ muốn mời khách nên em phải đổi sang ngày mai.

Vương Trạch Vinh nhìn tên này rồi không khỏi bội phục năng lực của y, đây là mạnh mẽ muốn dựa vào mình.

Vương Trạch Vinh nhìn Chú Ba mới đến, nghĩ y là người Thiết Lĩnh nên nói:
– Chú Ba ở Thiết Lĩnh thì công tác tại cơ quan nào?

Vương Đại Hải nói:
– Chú Ba con làm ở bên Đảng ủy công an, trước đây là binh lính, là người có tiền đồ nhất ở Vương gia chúng ta.

Nghe Vương Đại Hải nói như vậy, Chú Ba không khỏi đỏ mặt. Y biết chuyện của mình, mình tuy công tác trong Đảng ủy cục Công an nhưng tình hình càng lúc càng không được, không có chỗ dựa nên rất có thể bị điều chỉnh. Lần trước vô tình gọi điện cho bà con thì biết con của Vương Đại Hải là Vương Trạch Vinh trên Tv kia, sau khi biết y rất sợ hãi, sau đó mừng như điên. Có bà con như vậy thì mình phải lợi dụng chứ. Vì thế tết này y không đi đâu mà kéo vợ con đến đây.

– Nhân viên bình thường mà thôi.
Chú Ba đâu dám ra vẻ trước mặt Vương Trạch Vinh.

Vương Đại Hải nói:
– Khi con đỗ đại học thì Chú Ba con đã gửi 200 tệ tới, ơn này con phải nhớ.

Chú Ba có chút xấu hổ, lúc ấy Vương Đại Hải vì không đủ tiền cho Vương Trạch Vinh học đại học nên đi hỏi mượn bà con. Chú Ba lúc đó lén vợ gửi 200 tệ, việc này y không nói cho vợ biết.

200 tệ đó thực ra là trả lại ơn mà mẹ Vương Đại Hải lúc trước giúp y mà thôi. Sau đó Vương Đại Hải đã trả lại cả vốn lẫn lãi.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không rõ điều này, vốn thấy quan khí của Chú Ba kém nên không định giúp y. Bây giờ nghe người ta đã giúp nhà mình nên hắn thay đổi suy nghĩ.

– Chú Ba công tác ở Thiết Lĩnh thì có biết Phó thị trưởng Thiết Lĩnh – Cổ Minh Phong không?

Nghe Vương Trạch Vinh nhắc đến Cổ Minh Phong, mắt Chú Ba sáng lên, y thở hổn hển nói:
– Bí thư Vương, Thị trưởng Cổ bây giờ đã được điều tới làm Bí thư đảng ủy kiêm Cục trưởng cục Công an, là Thường vụ thị ủy.

– Ồ.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Cổ Minh Phong.

Thấy Vương Trạch Vinh gọi điện, mọi người ngồi xung quanh đều im lặng. Chú Ba biết Vương Trạch Vinh gọi điện cho Cổ Minh Phong nên có chút khẩn trương, trong lòng thầm nghĩ xem ra 200 tệ kia của mình lãi lớn rồi.

Vương Trạch Vinh chưa nói gì thì nghe thấy Cổ Minh Phong vui vẻ nói:
– Bí thư Vương, tôi chúc tết Bí thư.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Tôi gọi tới chúc tết anh, chúc anh vạn sự như ý.

Cổ Minh Phong cười ha hả nói:
– Tôi đang định gọi điện chúc tết Bí thư Vương, không ngờ Bí thư Vương lại gọi trước.

Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi gặp người bà con ở Thiết Lĩnh nên hỏi mới biết anh vào Thường vụ thị ủy, chúc mừng.

Cổ Minh Phong cũng vui vẻ, vội vàng nói:
– Bí thư Vương có bà con ở Thiết Lĩnh? Ở cơ quan nào vậy?

Vương Trạch Vinh nói:
– Là Chú Ba tôi, tên Vương Đại Minh đang công tác ở Đảng ủy cục Công an.

Cổ Minh Phong có chút giật mình:
– Vương Đại Minh là Chú Ba của Bí thư Vương?

Vương Trạch Vinh không nhắc đến chuyện của Vương Đại Minh nữa mà nói với Cổ Minh Phong:
– Bí thư Cổ, lúc rảnh đến Thiết Lĩnh chỉ đạo công tác cục Công an chúng tôi.

Cổ Minh Phong vừa nói chuyện với Vương Trạch Vinh vừa nghĩ đến Vương Đại Minh. Vương Đại Minh này vốn không có chỗ dựa, làm việc bình thường nên định buông. Bây giờ phải bố trí lại mới được. Y biết Vương Trạch Vinh gọi điện là có ý của mình, Vương Đại Minh này có Vương Trạch Vinh là bà con thì mình dù như thế nào cũng phải cho một vị trí tốt.

– Bí thư Vương, đồng chí Vương Đại Minh có năng lực rất mạnh, tôi dự định thêm trọng trách cho đồng chí này.

Sau khi dập máy, Vương Trạch Vinh nhìn Vương Đại Minh rồi nói:
– Chú Ba, cháu nghe Bí thư Cổ nói năng lực của chú rất mạnh và đang định thêm trọng trách cho chú.

Hả.

Vương Đại Minh kích động đến độ cả người run lên. Không ngờ Vương Trạch Vinh gọi một cuộc điện thoại mà giải quyết vấn đề của mình. Nghĩ đến vị trí nhiều người tranh như vậy, mình chỉ đến huyện Khai Hà thăm Vương Đại Hải mà giải quyết được vấn đề.

– Bí thư Vương, cảm ơn nhiều.
Vương Đại Minh không biết nói gì khác.

Vương Đại Hải nhìn Vương Đại Minh rồi nói:
– Chú đó, Trạch Vinh là cháu chú thì gọi Bí thư gì chứ, xa lạ quá.

Vương Đại Minh cũng không vì lời này của Vương Đại Hải mà đổi giọng. Y đã quyết định phải gọi là Bí thư Vương, không thể gọi Trạch Vinh được.

Vừa xử lý xong việc này thì Lữ Khai Trung đã vội vàng đi vào, vừa vào đã lớn tiếng nói:
– Trạch Vinh, về sao không báo tôi một tiếng. Không để ý đến tôi nữa sao?

Vương Trạch Vinh biết Lữ Khai Trung nói như vậy để kéo gần quan hệ với mình, hắn vội vàng đứng lên bắt tay Lữ Khai Trung:
– Tôi dự định hôm nào tới nhà thăm anh.

Lữ Khai Trung bây giờ tự tin hơn xưa nhiều, cười ha hả nói chuyện với Vương Trạch Vinh.

Người ở đây chủ yếu là sống tại huyện Khai Hà, thấy Lữ Khai Trung đến liền nịnh bợ.

Thường Thiệu Lâm sớm đi tới bên cạnh Lữ Khai Trung, giống như là kẻ đi theo Lữ Khai Trung vậy.

Thấy trong phòng nhiều người, Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi vừa về nên không biết như thế này.

Lữ Khai Trung nói:
– Thị trưởng Lưu biết anh về nên cũng từ thành phố về.

Vương Trạch Vinh hỏi:
– Sao anh lại thông báo với anh ta?

Lữ Khai Trung cười nói:
– Thị trưởng Lưu đã dặn, không thông báo là tôi không làm tròn nhiệm vụ.

Vương Trạch Vinh không biết là sau khi Tổng bí thư tới Thường Hồng lần nữa, truyền thông bắt đầu tuyên truyền về Thường Hồng, mọi người càng lúc càng coi trọng Vương Trạch Vinh hơn. Quan chức đều muốn quan hệ tốt với hắn. Lữ Khai Trung vì chờ Vương Trạch Vinh về nên không về nhà, Lưu Kiến cũng thế. Tuy nói Lưu Kiến cũng là Thị trưởng nhưng có thể tiến thêm bước nữa thì càng tốt.

Lữ Khai Trung vừa mới đến, không ít lãnh đạo huyện Khai Hà cũng tới giống như Vương Trạch Vinh là lãnh đạo cao cấp vậy.

Nhìn họ hàng xung quanh, Vương Trạch Vinh thầm than đám họ hàng này rất nhanh nhạy. Xem ra các lãnh đạo huyện Khai Hà đều được bọn họ thông báo. Bởi vì mình là Bí thư thị ủy nên không ít người được lợi.