Chương 1488: Âu Dương Nghênh Thiên rất điên cuồng

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phương Minh Cương vừa vào văn phòng thì Tra Chí Thuân đến. Phương Minh Cương nói.

– Hôm nay vừa diễn ra hội nghị, Bí thư Vương sẽ cùng Phó Thủ tướng Hoa đi Triều Tiên.

Tra Chí Thuân nghe thấy vậy liền sáng mắt lên nói:

– Bao giờ thì đi?

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Phương Minh Cương nói:

– Sáng mai. Bí thư Vương nói trong thời gian y rời đi thì Hải Đông nhất định phải đảm bảo an ninh trật tự, không thể xuất hiện vấn đề. Anh là lãnh đạo của Sở công an, việc này không phải việc nhỏ, nhất định phải làm tốt công việc, quyết không thể xảy ra chuyện ảnh hưởng đến đại cuộc.

– Xin Bí thư yên tâm, tôi lập tức đi bố trí.

– Lão Tra, bây giờ là thời kỳ rất quan trọng, quyết không thể có hỗn loạn.

Hai người nhìn nhau, Tra Chí Thuân khẽ gật đầu rồi ra khỏi văn phòng Phương Minh Cương.

Nhìn Tra Chí Thuân đi ra, vẻ mặt Phương Minh Cương không ngừng thay đổi. Y gõ gõ tay lên bàn rồi tính toán chuyện giữa mình và Tra Chí Thuân.

Phương Minh Cương suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm nói: “Chuyện bên dưới đều thông qua hắn, nếu hắn không còn thì có lẽ không có chuyện gì.

Mấy ngày nay động tác của Ủy ban kỷ luật rất nhanh, điều này làm Tra Chí Thuân có cảm giác như có cặp mắt rắn nhìn chằm chằm vào lưng mình. Bây giờ nghe nói Vương Trạch Vinh sẽ rời khỏi Hải Đông, y có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đi trên đường, Tra Chí Thuân nghĩ hôm nay lại có một Cục trưởng bị bắt, y thấy nếu bây giờ còn không hành động thì nhất định có vấn đề.

Lại nghĩ tới việc Phương Minh Cương gọi mình đến văn phòng nói chuyện, Tra Chí Thuân thở dài một tiếng.

Gần một tiếng sau, Tra Chí Thuân đến câu lạc bộ xông hơi.

– Lão Tra, tôi chờ anh đã lâu.

Âu Dương Nghênh Thiên cười cười đi lên mà nói.

Tra Chí Thuân dựa lưng vào ghế rồi nhìn Âu Dương Nghênh Thiên mà nói:

– Anh còn có tâm trạng mà giải trí sao?

– Ha ha, dù sao mạng tôi cũng không đáng giá, có gì phải sợ.

Tra Chí Thuân không nói gì nữa.

Âu Dương Nghênh Thiên hơi đổi sắc mặt rồi cười ha hả nói:

– Yên tâm, tôi bố trí xong rồi. Đầu tiên giết họ Vương, sau đó giết họ Cổ. Chỉ cần hai tên này xong đời thì tôi xem ai còn có thể gây chuyện.

Khi nói câu này, trên mặt Âu Dương Nghênh Thiên lộ rõ vẻ hung tàn.

Lời này làm Tra Chí Thuân rất sợ hãi. Lần trước về y đã suy nghĩ rất nhiều, bây giờ ngoài biện pháp giết Cổ Kiến Sơn ra thì có lẽ không có biện pháp nào tốt hơn.

– Đừng có rầu rĩ cả ngày như vậy, sẽ bị bệnh đó. Tôi tìm mấy cô em cho anh thư giãn được không?

Âu Dương Nghênh Thiên không thèm để ý đến cảm nhận của Tra Chí Thuân mà cứ nói theo ý mình.

Tra Chí Thuân có chút tức giận nhưng phải cố nuốt vào bụng.

– Bí thư thành ủy Vương Trạch Vinh ngày mai sẽ cùng Phó Thủ tướng Hồng sang Triều Tiên.

Tra Chí Thuân quyết định nói rõ ý của mình ra.

Âu Dương Nghênh Thiên bề ngoài như một kẻ thô lỗ, nhưng thật ra nếu y không có đầu óc thì sao có thể phát triển một bang hội đến mức lớn như thế này. Nghe Tra Chí Thuân nói như vậy, Âu Dương Nghênh Thiên nhìn Tra Chí Thuân rồi cười ha hả nói:

– Chuyện tốt.

– Thời gian Bí thư Vương sang Triều Tiên khá ngắn, mai bắt đầu đi.

Tra Chí Thuân nhắc thêm.

– Yên tâm, ngủ dậy là mọi việc sẽ được giải quyết.

Âu Dương Nghênh Thiên cười nói.

Tra Chí Thuân gật đầu và coi như yên tâm đôi chút. Chẳng qua y vẫn nhắc nhở.

– Lần này Trung ương rất coi trọng, phái không ít người tới, lực lượng bảo vệ cũng được tăng cường.

Nhìn Tra Chí Thuân, Âu Dương Nghênh Thiên cười nói:

– Có một phần người của các anh mà.

– Sở công an sẽ tiến hành tập huấn trong hai ngày tới, bắt đầu từ tối nay.

Âu Dương Nghênh Thiên gật đầu nói:

– Chỉ cần đừng đến quá nhanh là được.

Hai người biết rõ về nhau nên khi nói chuyện cũng không băn khoăn nhiều.

Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Tra Chí Thuân cảm thấy cả người rất mệt mỏi. Vừa nãy mặc dù nói không nhiều nhưng y lại không hề tự tin cho mấy.

Suy nghĩ một chút, Tra Chí Thuân cũng không về nhà mà đi tới một khu dân cư sang trọng.

Vào nhà, Tra Chí Thuânx thấy ả phụ nữ mà mình bao đang ngồi trên ghế xem phim.

– Chí Thuân ca, hôm nay sao anh lại tới sớm như vậy?

Người phụ nữ thấy là Tra Chí Thuân liền vội vàng đứng lên.

– Còn đâu?

– Con đi học rồi.

Cầm lấy chén trà do người phụ nữ đưa tới, Tra Chí Thuân nói:

– Anh mới gửi mười triệu vào tài khoản của em.

Mắt người phụ nữ sáng lên, ả nhẹ nhàng nói:

– Tiền của em đủ dùng rồi mà.

Tra Chí Thuân thích người phụ nữ này ở thái độ không quá tham và không vòi vĩnh của ả. Y gật đầu nói:

– Gần đây Hải Đông hơi loạn, em mang con về nhà một chuyến đi.

– Con phải tham gia cuộc thi nên chưa chắc đã đi ngay được.

Đây là người phụ nữ mà Tra Chí Thuân bí mật bao, người ngoài không biết. Tra Chí Thuân tự hỏi mình cũng không nói cho ai, vì thế y do dự một chút rồi nói:

– Ừ, xong cuộc thi liền lập tức rời đi.

Nói xong Tra Chí Thuân đứng lên đi ra ngoài.

– Sao anh không ở lại?

Người phụ nữ ôm lấy Tra Chí Thuân, còn dùng cặp ngực cạ cạ vào lưng y.

Tra Chí Thuân bây giờ có nhiều việc cần làm, hơn nữa gần đây có áp lực lớn nên không có tâm trạng kia. Y lắc đầu nói:

– Anh còn có nhiều việc cần làm.

Người phụ nữ đứng trước cửa sổ nhìn Tra Chí Thuân lái xe rời đi, vẻ dịu dàng trên mặt ả lập tức biến mất. Y vội vàng vào trang web của ngân hàng kiểm tra tài khoản, thấy đã thêm 10 triệu thì rất hưng phấn.

Vào nick, ả thấy có nick muốn xin nói chuyện.

Vừa nãy nghe thấy tiếng xe, ả vội vàng tắt máy, bật tv, bây giờ Tra Chí Thuân đi, y liền vào mạng.

– Vừa nãy em có việc gấp, chúng ta nói chuyện tiếp.

Hai người bật Webcam, đối phương là một thanh niên rất đẹp trai.

Người phụ nữ ra vẻ ngây thơ mà nói.

– Tối tắm rửa rồi chờ em.

Người phụ nữ nói chuyện một lúc rồi mới tắt máy tính.

Tra Chí Thuân tự cho mình làm bí mật nhưng không ngờ Âu Dương Nghênh Thiên và Phương Minh Cương đều nhận được báo cáo y đến nhà người phụ nữ kia.

Nhìn tên thanh niên vừa nói chuyện với người phụ nữ kia đang sợ hãi đứng trước mặt mình, Âu Dương Nghênh Thiên cười nói:

– Nhóc, chơi ả kia có sướng không?

– Đây là tôi làm việc vì Chủ tịch.

Âu Dương Nghênh Thiên cười phá lên mà nói:

– Theo sát ả, nhất là con của ả, lúc quan trọng sẽ có tác dụng.

Đuổi tên này ra, Âu Dương Nghênh Thiên ngồi dựa lưng vào ghế mà suy nghĩ.

Sau đó y đứng lên đi lại vài vòng trong phòng, Âu Dương Nghênh Thiên cảm thấy lần này là một cửa ải rất khó khăn, y có thể vượt qua hay không cũng không dám chắc.

Hải Đông có nhiều cái đinh của Âu Dương Nghênh Thiên, chuyện xảy ra ở Hải Đông thì gần như y đều biết cả. Y càng chú ý càng cảm thấy Vương Trạch Vinh quyết tâm diệt trừ xã hội đen.

Lúc này trong phòng có một người đàn ông trung niên gầy gò.

– Anh thấy việc này thế nào?

Âu Dương Nghênh Thiên nói.

– Tình hình bây giờ chính là Vương Trạch Vinh quyết tâm chỉnh đốn Hải Đông. Như vậy đầu tiên hắn phải khống chế được hệ thống chính pháp vào tay. Ở tình hình này tôi cho rằng tất cả mọi việc Vương Trạch Vinh làm sẽ vây quanh việc này. Cho nên Phương Minh Cương cũng tốt, Tra Chí Thuân cũng tốt, chúng ta đều không thể dựa vào, chúng ta phải tìm kẻ hợp tác mới.

Âu Dương Nghênh Thiên xua tay nói:

– Việc này tôi biết, nói cụ thể đi.

– Nguyên nhân là ở Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh lại dựa vào Cổ Kiến Sơn. Bây giờ điểm quan trọng là Cổ Kiến Sơn.

– Ý của anh ở đâu mới là mấu chốt?

Người đàn ông kia gật đầu nói:

– Từ tình hình bây giờ có thể thấy rất nhiều người đang đứng xem, thứ lộ ra chưa nhiều. Nếu không Tra Chí Thuân không thể được yên thân như bây giờ.

Âu Dương Nghênh Thiên cười ha hả mà nói:

– Đúng thế, xem ra bọn chúng chưa được quá nhiều thứ, mục đích chính là muốn từ dưới sờ lên trên.

Hai người phân tích một chút, Âu Dương Nghênh Thiên nói:

– Nếu xác định địa điểm thì anh cho rằng tình huống sẽ là như thế nào?

– Việc này có chút mạo hiểm, giết một thường vụ thì Trung ương nhất định sẽ rất tức giận.

– Hừ, bây giờ nếu chờ đám kia ngã hết thì anh nghĩ chúng ta có thể ngồi yên sao?

– Cái này cũng đúng nên chỉ có thể đánh một trận.

– Vương Trạch Vinh rời khỏi Hải Đông là việc tốt, ít nhất điều động sẽ không quá trot lọt, cũng cho chúng ta đủ không gian và thời gian. Tra Chí Thuân kéo dài thêm thời gian một chút là đủ để chúng ta làm nhiều việc. Bây giờ cần làm là hai bước, một là hủy khu nghỉ dưỡng, hủy hết nhân chứng vật chứng, thứ hai là diệt trừ tất cả đám quan chức đã lộ về quan hệ với chúng ta. Chỉ như vậy chúng ta mới có thể tồn tại.

Hai người nhìn nhau và biết đây là hành động rất lớn. Âu Dương Nghênh Thiên trầm giọng nói:

– Dồn tất cả lực lượng đánh một phen.