Chương 646: Thu một Phó trưởng ban

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần muốn làm chút chuyện, chẳng qua chuyện trên tỉnh thì hắn muốn tham gia vào cũng không được. Bây giờ điều quan trọng nhất đối với hắn chính là kinh doanh tốt Thường Hồng. Từ sau khi có tin Uông Nhật Thần lui, đám người Phùng Triêu Lâm càng lúc càng quá quắt, một vài cán bộ bắt đầu đứng về phía chúng, như vậy không tiện cho công tác của mình.

Vương Trạch Vinh cẩn thận phân tích nhân viên của Phùng Triêu Lâm. Mặc dù thế lực của Phùng Triêu Lâm không thể uy hiếp đến mình, nhưng sau khi Đại hội mà Phùng Triêu Lâm không ngừng lôi kéo người thì khó đảm bảo vài người không thay đổi. Mọi người đều biết Uông lui, Hồng lên, theo đó nhân viên Uông hệ sẽ bị xa lánh. Những người dựa vào mình có lẽ sẽ suy nghĩ lại một lần nữa. Hơn nữa cán bộ cơ sở cũng là đội ngũ quan trọng, mình phải nắm giữ nhiều cán bộ cơ sở thì triển khai công tác mới dễ ràng.

Từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh hầu hết là không hỏi công việc bên Ủy ban, để Phùng Triêu Lâm triển khai công tác, bây giờ xem ra phải thu quyền mới được.

Vương Trạch Vinh vừa về liền gọi Trưởng ban tổ chức cán bộ Cận Hình Đào tới.

Cận Hình Đào bây giờ đã dựa vào Phùng Triêu Lâm, nghe thấy Vương Trạch Vinh tìm mình liền từ từ đi tới. Từ sau khi cùng Phùng Triêu Lâm lên gặp Chủ tịch tỉnh Hồng, y rất tự tin.

– Bí thư Vương tìm tôi có chuyện gì?
Cận Hình Đào mỉm cười nói.

– Lão Cận, là như thế này. Tôi vừa trên tỉnh về. Chuyện lần này đã khiến Tỉnh ủy coi trọng, nhân viên liên quan rất nhiều, hầu hết là cán bộ các cơ quan Thường Hồng. Xuất hiện chuyện này Thị ủy rất bị động, các đơn vị đều có vị trí trống và phải mau chóng điều chỉnh. Ban Tổ chức cán bộ các anh mau đưa ra một phương án.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Cận Hình Đào khá vui vẻ. Tối qua y còn ở nhà Phùng Triêu Lâm nghiên cứu việc này, không ít cán bộ huyện bị chuyện này liên quan. Đây là cơ hội để Phùng Triêu Lâm bố trí cán bộ.

– Bí thư Vương, ý kiến của anh là như thế nào?

– Đây là công việc của các anh. Các anh đưa ra phương án cụ thể để nghiên cứu trong Hội nghị thường ủy. Các anh cứ việc đưa ra vài phương án cho Thị ủy lựa chọn.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Cận Hình Đào không khỏi trầm xuống. Nếu đưa ra Hội nghị thường ủy không phải do Vương Trạch Vinh quyết định sao? Việc này phải trao đổi với Phùng Triêu Lâm mới được.

Cận Hình Đào đáp ứng rồi đi ra ngoài.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không hy vọng Cận Hình Đào đưa ra phương án có lợi cho mình, vừa nãy hắn quan sát thấy quan khí của Cận Hình Đào đã nhất trí cũng Phùng Triêu Lâm. Vương Trạch Vinh hoàn toàn có thể nghĩ ra Cận Hình Đào đi ra ngoài sẽ đến tìm Phùng Triêu Lâm.

Nếu là như vậy thì đừng trách tôi.
– Thông báo với Điền Lệ Vân, tối nay tôi có thời gian.
Vương Trạch Vinh nói với thư ký.

Điền Lệ Vân là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ, gần đây rất muốn dựa vào Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng âm thầm quan sát và thấy người phụ nữ này cũng được.

Thời gian này Điền Lệ Vân đang phân tích tình hình Thường Hồng. Cô biết Uông Nhật Thần sẽ lui, Hồng Quân có thể lên chức. Chẳng qua Điền Lệ Vân có cái nhìn khác về Vương Trạch Vinh. Bây giờ Vương Trạch Vinh mới hơn 30 đã là Bí thư thị ủy, Uông gia và Hạng gia cũng đâu dễ ngã như vậy? Trong thời gian nhất định thì Hồng hệ cũng không thể làm gì Vương Trạch Vinh.

Có suy nghĩ này, Điền Lệ Vân mới 38 tuổi có quyết định mình dù như thế nào cũng phải dựa vào Vương Trạch Vinh.

Sau mấy lần thử dò xét không thấy Vương Trạch Vinh có ý tiếp nhận mình, Điền Lệ Vân khá lo lắng. Đang ngồi trong văn phòng thì nhận được điện của Tô Hành Chỉ.

Điền Lệ Vân rất vui vẻ, nghĩ đến việc Cận Hình Đào mới từ phòng Vương Trạch Vinh đi ra, Điền Lệ Vân thầm nghĩ có phải Thị ủy sẽ có điều chỉnh?

Gần đây Cận Hình Đào đi lại rất gần với Phùng Triêu Lâm, Điền Lệ Vân thấy. Cô đã sớm tính toán và cho rằng Vương Trạch Vinh không dễ bỏ qua việc này.

Sau khi phân tích một chút tình hình, Điền Lệ Vân cười cười. Vụ án lừa gạt vừa rồi có ảnh hưởng không nhỏ, Vương Trạch Vinh chắc là nói chuyện này.

Vương Trạch Vinh chẳng lẽ chỉ nói về việc này sao? Điền Lệ Vân có chút kích động. Có lẽ trong lòng Vương Trạch Vinh còn định động Cận Hình Đào. Nếu là như vậy thì cơ hội của mình đến phải không? Bữa cơm hôm nay phải chú trọng.

Điền Lệ Vân lấy cớ có việc về nhà tắm rửa, cẩn thận trang điểm thật đẹp, sau đó gọi điện thoại ra ngoài.

– Em, hôm nay làm vài món tốt nhất đó.
Điền Lệ Vân nói với đầu bên kia. Đây không phải lần đầu tiên cô bố trí, mấy lần tiếp đón lãnh đạo tỉnh cô đều yêu cầu nhà hàng của em gái mình làm.

Người nghe điện là em gái Điền Lệ Vân – Điền Lệ Thủy. Điền Lệ Thủy mở một khu nghỉ dưỡng ở Thường Hồng. Bởi vì hoàn cảnh tốt và có bà chị nên khu nghỉ dưỡng này làm ăn rất tốt. Tốc độ khôi phục kinh tế của Thường Hồng rất nhanh, nếu không phải khắp nơi đều đang xây dựng thì Thường Hồng chính là một thành phố sang trọng.

– Chị, là ai thế? Thích ăn gì?
Điền Lệ Thủy hỏi. Cô biết người chị mình mang tới không bình thường.

– Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh.

– Chị yên tâm, em nhất định phục vụ tốt anh ta.
Điền Lệ Thủy đương nhiên biết Vương Trạch Vinh là ai, biết hôm nay phải phục vụ tốt. Cô đương nhiên biết suy nghĩ của chị mình, tìm mọi cách ôm lấy chân Vương Trạch Vinh.

Điền Lệ Vân do dự một chút rồi nói:
– Tiểu Thủy, hôm nay em cũng ngồi cùng chị.

– Chị, có phải rất quan trọng không?
Điền Lệ Thủy nghe ra ý của Điền Lệ Vân nên hỏi.

– Nhất định phải tiếp thật tốt.
Điền Lệ Vân nói.

Điền Lệ Thủy nói:
– Chị, em sẽ bố trí.
Sau khi dập máy, Điền Lệ Thủy tự mình bố trí một căn phòng rồi triệu tập nhân viên phân công.

Vương Trạch Vinh hết giờ liền ngồi xe đến khu nghỉ dưỡng.

Thấy Điền Lệ Thủy đứng ở cửa chờ, mắt Vương Trạch Vinh sáng lên. Hắn thầm nghĩ sao trước đây không thấy người phụ nữ này đẹp như vậy nhỉ?

Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng không để ý cái này, mục đích của hắn hôm nay chính là thu người phụ nữ này.

Vừa vào cửa, Vương Trạch Vinh thấy một người phụ nữ còn đẹp hơn.

– Em gái tôi – Điền Lệ Thủy.
Điền Lệ Vân vừa giới thiệu vừa thầm quan sát phản ứng của Vương Trạch Vinh.

– Bí thư Vương, chào mừng ngài đến.
Điền Lệ Thủy cười cười đưa tay ra.

Vương Trạch Vinh hơi chạm tay cô rồi thu lại:
– Làm phiền hai người.

Bí thư thị ủy này đúng là khách khí.
Vừa gặp Vương Trạch Vinh, Điền Lệ Thủy đã thầm than thở như vậy.

Thấy Long Dũng Đình và Tô Hành Chỉ, Điền Lệ Thủy nói:
– Hai vị đi theo tôi.

Tô Hành Chỉ nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh thấy hắn không nói gì, Tô Hành Chỉ biết Bí thư Vương có việc cần nói chuyện với Điền Lệ Vân nên đi theo Điền Lệ Thủy vào một căn phòng khác.

Điền Lệ Thủy đã sớm bố trí hai nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp tiếp Tô Hành Chỉ và Long Dũng Đình. Sau khi bố trí xong cô liền đến phòng của Điền Lệ Vân.

Hai người phụ nữ ngồi hai bên Vương Trạch Vinh.

– Tiểu Điền, cô đi làm việc đi. Tôi nói chuyện với chị cô một chút.
Thấy Điền Lệ Thủy ngồi xuống, Vương Trạch Vinh hơi nhíu mày nói.

Điền Lệ Thủy có chút sửng sốt nhưng vẫn cười nói:
– Em mời Bí thư Vương một chén rồi sẽ rời đi.

Điền Lệ Vân cũng ngẩn ra, chẳng qua cô là người làm bên Tổ chức nên có khả năng quan sát. Thấy Vương Trạch Vinh mặc dù nói như vậy nhưng không quá gắt nên cười thầm trong lòng. Xem ra ai cũng thích cái đẹp, Vương Trạch Vinh không phải không thích em gái mình mà có chuyện quan trọng cần nói với mình.

Điền Lệ Vân nói với Điền Lệ Thủy:
– Tiểu Thủy, chị có chút chuyện cần nói với Bí thư Vương. Nói chuyện xong thì chị gọi em vào.

Nhìn Điền Lệ Thủy đi ra, Điền Lệ Vân biết mình nên tỏ vẻ:
– Bí thư Vương, có yêu cầu gì xin ngài cứ sai bảo, tôi nhất định làm theo.

Vương Trạch Vinh không biểu hiện gì ra ngoài mặt mà cười nói:
– Công tác của Phó trưởng ban Điền tôi rất yên tâm, sau này công tác ở ban Tổ chức cán bộ còn cần đồng chí chú ý nhiều.

Điền Lệ Vân nói:
– Xin Bí thư Vương yên tâm. Điền Lệ Vân tôi nhất định nghe theo Lãnh đạo thị ủy, quyết không làm phiền Bí thư Vương.

Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra được quyết tâm muốn dựa vào của Điền Lệ Vân. Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của cô ta thì hoàn toàn yên tâm. Cô ta có quan khí nhất trí với mình, có thể dùng.