Chương 866: Chuyện nhà Uổng Nhật Thần

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đang nói chuyện cùng Hạng Nam, Vương Trạch Vinh vừa lấy điện thoại cầm tay ra thì vừa lúc Uông Nhật Thần gọi đến, Vương Trạch Vinh do dự một chút nhìn Hạng Nam nói:

– Là điện thoại của Bí thư Uông.

Sắc mặt Hạng Nam trầm xuống, tuy nhiên nói:

– Nghe máy đi.

Sau khi nối máy, Uông Nhật Thần lớn tiếng nói:

– Nghe nói cháu vừa đến Bắc Kinh, đến có việc gì?

Không ngờ tin tức của Uông Nhật Thần thật nhanh. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ không biết vì sao Uông Nhật Thần lại biết mình đến Bắc Kinh, dù trước đó không thể ai biết trước.

Tuy là nghi hoặc, Vương Trạch Vinh vẫn nói tiếp:

– Cháu có chút việc nên vừa tới.

– Cháu đến chỗ ông một chuyến.

Uông Nhật Thần nói xong liền cúp máy.

Vương Trạch Vinh xoay sang Hạng Nam nói:

– Bố a, Bí thư Uông không biết từ đâu đã biết con tới đây, khiến con hơi bất ngờ một chút.

Hạng Nam hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

– Con phải nhớ kĩ Tiểu Mật mới là vợ của con.

Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được Hạng Nam cực kì lo lắng, vội nói:

– Xin bố yên tâm, tình cảm của con với Hàm Yên rất tốt.

Hạng Nam than thầm một tiếng, sự việc đã ra nông nổi này thì mình cũng đành phải đồng ý. Lúc này sắc mặt của Vương Trạch Vinh không có gì biến đổi, rất nghiêm túc, lão nhìn Vương Trạch Vinh nói:

– Đi đi, cùng ông ta nói chuyện của con một chút. Hi vọng là ông ta sẽ hiểu rõ ý tứ của Bí thư Lâm, lui ra thì lui luôn còn quan tâm đến sự việc ở địa phương làm gì.

Lắng nghe ý tứ trong lời nói của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh hiểu ở Giang Sơn bước tiếp theo sẽ có biến đổi lớn.

– Nếu bố trí được con sẽ đến Bắc Kinh tham gia học tập, sự việc ở Giang Sơn sẽ không cần dính vào, nếu thực sự phải dính vào thì phải hỏi qua ý kiến của Lăng Vũ Trình một chút.

Hạng Nam quay lại nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh hiểu ý tứ của Hạng Nam, gật gật đầu nói:

– Con chỉ tận lực để ý chuyện ở Thường Hồng.

Từ bên trong thư phòng đi ra, Vương Trạch Vinh nhìn thấy Hứa Tố Mai và Hứa Tố Anh cũng không an tâm nhìn về phía mình.

Hạng Nam bước tới ngồi xuống.

Hứa Tố Mai nhìn Hạng Nam hỏi:

– Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện gì?

Hạng Nam nói:

– Có chuyện gì ư? Bà xem tình hình của Vương Trạch Vinh, giờ đã là cán bộ cấp tỉnh rồi mà làm việc vẫn còn tác phong của một công nhân viên chức, một số việc như kết bè kết đảng, không hiểu được nghệ thuật lãnh đạo, tôi thật không biết ra sao nữa. Tôi nghĩ có thể cho nó vào trường Đảng của trung ương học tập, tăng thêm nhận thức về lí luận, nếu muốn tiến thêm một bước nữa nhất định phải trau dồi cho mình thật phong phú tất cả các phương diện.

Vương Trạch Vinh cười khổ trong lòng, lời nói của Hạng Nam thật sự đã trúng vào nhược điểm của hắn. Bởi vì thăng chức quá nhanh, rất nhiều thứ hắn còn chưa thể nắm bắt kịp, tự mình học hỏi cũng không thể hoàn thiện, nên tất nhiên phải trau dồi học hỏi làm sâu sắc thêm lí luận mới được. Đương nhiên, Hạng Nam nói mình như vậy, Vương Trạch Vinh ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Trong lòng hắn thầm nghĩ, phát triển mới là đạo lí, mình có thể lên tới vị trí này không chỉ có dựa vào Hạng gia, nếu không có năng lực, Uông Nhật Thần cũng không có khả năng dễ dàng trợ giúp.

Mặc dù Vương Trạch Vinh có ý nghĩ như vậy nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Lữ Hàm Yên thấy mất hứng, nhìn Hạng Nam nói:

– Bố, bố nói gì vậy. Con thấy Trạch Vinh làm việc cũng tốt, yêu ghét rõ ràng. Hơn nữa, anh ấy còn trẻ mà trình độ đã có thể hơn người, con thấy rất nhiều người phấn đấu cả đời cũng không bằng.

Nghe thấy Lữ Hàm Yên một lòng che chở cho mình, trong lòng Vương Trạch Vinh thấy tình yêu dành cho nàng thật lớn, thấy bà xã của mình thật tốt.

Hạng Nam hừ một tiếng, không nói thêm gì, ông thấy lời nói của Lữ Hàm Yên ít nhiều cũng đúng. Mình là người của Hạng gia, nên đã được Hạng gia toàn lực giúp đỡ mới được như thế, nếu không được gia tộc ủng hộ liệu có tiến được xa như Vương Trạch Vinh không? Vừa rồi ông nói thế nhưng vẫn có chút không bằng lòng đối với việc Vương Trạch Vinh tiếp nhận Uông Phỉ.

Hứa Tố Mai nói:

– Chỉ cần không có việc gì là tốt rồi, Giang Sơn là tỉnh có nhiều tai tiếng, tránh một chút cũng tốt.

Lữ Hàm Yên nói:

– Bố, con vừa xin tạm nghỉ công tác, đỡ phải suy nghĩ nhiều.

Hứa Tố Anh nói:

– Chỉ chuyển mà không nghỉ thì không sao cả. Bây giờ có nhiều con em chuyển từ xí nghiệp vào nhà nước hoặc từ nhà nước chuyển ra xí nghiệp đều được, khi nào muốn trở lại nhà nước làm việc đều không phải là việc khó.

Lời nói này của cô cũng có cơ sở, tình hình thực tế của Hoa Hạ có chút đặc biệt khác. Đối với người khác mà nói, một mình đơn độc muốn nhập vào nhà nước là việc vô cùng khó khăn, còn muốn từ xí nghiệp nhập vào nhà nước lại càng khó hơn. Nhưng với tầng lớp thượng lưu mà nói, trường hợp như thế lại có khi dễ dàng.

Hạng Nam nói:

– Con cũng cần để ý đến công ty một chút đi, xí nghiệp đó người ta cũng có điểm khác với của nhà nước, cần phải học tập nhiều thứ.

Lão cũng biết Lữ Hàm Yên nếu ở trong công ty nhà nước thì cũng không có khả năng phát triển, rời nhà nước hay không Hạng Nam cũng phải cân nhắc.

Hứa Tố Mai nói:

– Dù sao Trạch Vinh cũng phải đến Bắc Kinh để học tập, con cũng nên quay về đây luôn, cả nhà cùng ở một nơi càng tốt.

Ôm đứa nhỏ, Hứa Tố Mai nghĩ hiện tại có thể được ở cùng con gái và cháu ngoại, bà cảm thấy rất vui.

Hứa Tố Mai còn hỏi:

– Việc học tập của Trạch Vinh như thế nào mà ông cũng không biết, hay có ai đang làm gì Trạch Vinh?

Hạng Nam nói:

– Việc này bà không cần phải lo, đây không phải việc xấu.

Hạng Nam cũng không lo lắng về tình hình của Vương Trạch Vinh, nếu muốn làm rõ kết quả. Ngược lại, đối với việc đấu tranh của hai gia đình Hạng gia và Lưu bạch có chút phải lo lắng.

Cùng mọi người nói chuyện một lúc, Hạng Nam nói còn có chuyện nên không ăn cơm ở nhà.

Nhìn thấy Hạng Nam rời đi, Vương Trạch Vinh nói:

– Ở thành phố còn vài việc, con cũng phải đi.

Hứa Tố Mai cũng biết Vương Trạch Vinh giờ là thường ủy tỉnh, công việc cũng rất nhiều, nói:

– Buổi tối về nhà cùng ăn cơm?

Vương Trạch Vinh nói:

– Giải quyết xong việc con sẽ về.

Vào trong ga ra lấy một chiếc xe, Vương Trạch Vinh chạy thẳng tới nhà Uông Nhật Thần.

Trong khi Vương Trạch Vinh tới nhà Uông Nhật Thần, hắn phát hiện ngoài Uông Nhật Thần ra, bố của Uông Phỉ cũng ở nhà.

Nhìn thấy Uông Chính Côn, Vương Trạch Vinh có chút rụt rè, không biết chuyện mình và Uông Phỉ bọn họ nghĩ như thế nào.

– Trạch Vinh, lại đây ngồi nói chuyện.

Uông Nhật Thần nhìn thấy Vương Trạch Vinh đã đến, nhìn Vương Trạch Vinh nói.

Vương Trạch Vinh vội nhìn Uông Chính Côn nói:

– Bộ trưởng Uông.

– Bộ trưởng Uông cái gì, sau này là người một nhà, đấy là bố của Uông Phỉ, chẳng lẽ cháu không biết gọi bằng gì?

Uông Nhật Thần không vui nói.

Từ việc này Vương Trạch Vinh xem như đã nhìn ra, nhà này Uông Nhật Thần nắm quyền tuyệt đối.

Lời nói này làm cho cả Vương Trạch Vinh và Uông Chính Côn đều cảm thấy xấu hổ. Sắc mặt của Uông Chính Côn kì thật cũng không đến nổi khó coi, không ngờ chính con gái mình lại làm vợ hờ của Vương Trạch Vinh. Là Thứ trưởng bộ khoa học kĩ thuật, trong lòng hắn vô cùng buồn bực. Nếu không có Uông Nhật Thần tác chủ, hắn sẽ không có khả năng tỏ ra vui vẻ với Vương Trạch Vinh, lại nghĩ tới con gái quyết tâm phải cùng Vương Trạch Vinh chung sống, tâm tình của Uông Chính Côn thật sự buồn bực.

Cuối cùng Vương Trạch Vinh cũng phải ậm ừ xưng Uông Chính Côn là bác trai.

– Nói đi, tình hình Giang Sơn đang phức tạp, sao cháu lại đến kinh thành.

Đợi khi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Uông Nhật Thần hỏi.

Hôm nay Uông Nhật Thần biết Vương Trạch Vinh tới Bắc Kinh là do Uông Chính Côn nói cho hắn. Sau khi Vương Trạch Vinh từ sân bốy đi ra cũng là lúc Uông Chính Côn đến sân bốy có việc, đã nhìn thấy Vương Trạch Vinh ngồi vào đoàn xe cảnh vệ của trung ương, hắn thấy khó hiểu nên khi về mới nói lại với Uông Nhật Thần.

Nhìn thoáng qua Uông Chính Côn, Vương Trạch Vinh nghĩ thầm rằng, đây coi như là bố vợ của mình nên cũng phải nói một chút.

– Ông, là thế này, lần này cháu đến Bắc Kinh là do Bí thư Lâm cho gọi.

A!

Không chỉ có Uông Nhật Thần mà cả Uông Chính Côn cũng đều tỏ ra coi trọng.

– Ông ta gọi cháu đến làm gì?

Uông Nhật Thần thấy khó hiểu nên hỏi han.

– Bí thư Lâm nhất trí với công tác của cháu, nhưng ông ấy muốn cháu tới trường Đảng học tập một năm.

Vương Trạch Vinh nói.

Uông Nhật Thần đã từng ở trong chốn quan trường cao cấp lâu năm, vừa nghe thấy thế, ánh mắt sáng lên, nghiêng tựa vào ghế một lúc lâu không nói gì, ông đang tập trung phân tích xem tình hình như thế nào.

Dưới áp lực của của Uông Nhật Thần nhưng Uông Chính Côn cũng vẫn không thừa nhận Vương Trạch Vinh là con rể, hỏi:

– Này, đột nhiên sao Bí thư Lâm lại bảo Vương Trạch Vinh đi học ở trường Đảng trung ương?

– Cháu nói rõ hơn cho chúng ta một chút.

Uông Nhật Thần nói.

Ngoại trừ việc liên quan đến gia nhập cục mười, Vương Trạch Vinh liền kể lại tỉ mỉ toàn bộ nội dung cho Uông Nhật Thần.

Nghe xong Vương Trạch Vinh giải thích, sắc mặt của Uông Nhật Thần có chút không tốt lắm.

Nhìn về phía Uông Chính Côn, Uông Nhật Thần hỏi:

– Con thấy thế nào?

– Bố à, chẳng lẽ Bí thư Lâm có cái nhìn khác về Uông gia chúng ta?

Uông Chính Côn có chút không chừng chủ ý hỏi.

– Ta còn bỏ qua một số tình huống.

Sau một hồi Uông Nhật Thần lấy tay chỉ nhẹ nhàng trên ghế bỗng nói:

– Xem ra từ Bắc Kinh cho tới Giang Sơn, tình hình lộn xộn của một số gia tộc đã gây ra ảnh hưởng không tốt.

– Bố, bỏ đi. Dù sao bố cũng đã lui ra thì cũng không cần nhúng tay vào việc ở Giang Sơn nữa.

Uông Chính Côn nói.

Vương Trạch Vinh cảm thấy chỉ trong nháy mắt, giống như Uông Nhật Thần đã mất đi tinh thần.

Một lúc sau Uông Nhật Thần nói:

– Tôi có hai người cháu gái, một đứa bị các người gả cho một kẻ căn bản không hề quan tâm tới sống chết của nó, nhưng các người có suy nghĩ tới cảm nhận của nó không? Hiện tại chuyện của Tiểu Phỉ, Chính Côn à, mặc kệ các con đồng ý hay không nhưng tôi thì ủng hộ quyết định của nó. Tôi hi vọng cháu gái ta sẽ được hạnh phúc.

Uông Chính Côn khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc là lo cháu gái không vui hay là thèm muốn cháu trai tới mức điên rồi?

Sau đó Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh nói:

– Sự việc ở Giang Sơn ông sẽ không xen vào nữa, có thể phát triển đến mức nào là tùy bọn họ. Tuy nhiên, Trạch Vinh à, thừa dịp lần này cháuđến kinh thành học tập, chúng ta hãy ở nhà lo việc của cháu và Tiểu Phỉ đi.

Vương Trạch Vinh nói:

– Cháu nghe lời ông.

Dường như là không an lòng tình hình ở Giang Sơn, chần chừ một chút, Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh:

– Chân tình mà nói, cháu rời khỏi đó một thời gian cũng tốt, ông cũng muốn xem các cán bộ một chút.

Uông Chính Côn nói:

– Cho dù Trạch Vinh đến trung ương Đảng học tập thì cậu ta vẫn là thường ủy tỉnh và Bí thư thị ủy, cũng không có gì thay đổi, sự việc ở Giang Sơn cậu ta vẫn có quyền lên tiếng.

Uông Nhật Thần nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

– Cháu nhớ kĩ một chút, có thể không cần thì không tỏ thái độ, nếu không còn biện pháp thì phải đứng cùng phía với Lăng Vũ Trình.