Chương 439: Phó thủ tướng Lục muốn đến Quán Hà

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau kỳ nghỉ, các lãnh đạo Quán Hà liền vùi đầu vào công việc.

Các lãnh đạo tỉnh Sơn Nam đột nhiên nhận được một tin tức. Phó thủ tướng Lục muốn đến tỉnh Sơn Nam kiểm tra công tác Luân chuyển đất đai. Tin tức này quá đột nhiên nhưng không ai cho đó là tin giả cả.

Tin này đối với tỉnh Sơn Nam mà nói là chuyện rất lớn. Đó là phó Thủ tướng mà.

Bởi vì phó Thủ tướng sẽ đến khiến càng nhiều người phấn tích nguyên nhân mà phó Thủ tướng muốn đến tỉnh Sơn Nam. Bất cứ chuyện gì đều có nguyên nhân của nó. Phó thị trưởng Vương rất bận rộn thì sao lại đột nhiên muốn đến Quán Hà kiểm tra công việc?

Không phân tích không biết, vừa phân tích mọi người liền nghĩ đây là có quan hệ với Vương Trạch Vinh.

Ai cũng biết Phó thị trưởng Vương ủng hộ Luân chuyển đất đai, mà Quán Hà là nơi tiên phong trong công tác Luân chuyển đất đai. Nói đến Luân chuyển đất đai ở Quán Hà, không ai có thể gạt bỏ công lao của Vương Trạch Vinh.

Chẳng lẽ Vương Trạch Vinh ….

Đối với người trẻ tuổi tiến bộ nhanh nhất tỉnh Sơn Nam này, ai không thấy được nhiều điều từ hắn. Tỉnh Sơn Nam có nhiều người có năng lực nhưng không ai phát triển nhanh bằng Vương Trạch Vinh. Càng phân tích, mọi người đều thấy Vương Trạch Vinh tiến bộ nhanh hơn cả Chu Tài Khâm? Chu Tài Khâm mặc dù từ Bí thư huyện ủy nhảy thành Thị trưởng, nhưng Chu Tài Khâm đã làm Bí thư huyện ủy nhiều năm. Vương Trạch Vinh từ một nhân viên bình thường lên làm phó thị trưởng thường trực chỉ mất có hai năm, ai tiến bộ nhanh bằng Vương Trạch Vinh?

Tào Hưng Hạo – phó giám đốc sở Thông tin truyền thông rất nhanh gọi điện cho Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh à, ăn tết sao không đến nhà anh ngồi, có phải xem thường ông anh này?
Hắn vừa nghe đến tình hình của Vương Trạch Vinh liền đứng ngồi không yên.

Thấy Tào Hưng Hạo gọi tới, Vương Trạch Vinh không ngờ hắn đến để hỏi tội mình nên cười nói:
– Sao có thể quên ông anh chứ, tết tôi bảo người mang quà đến tặng anh, anh có nhận được không?

Tào Hưng Hạo cười nói:
– Đương nhiên là nhận được, anh cũng tặng quà đến tay Hàm Yên.
Việc này Vương Trạch Vinh cũng biết. Hàm Yên nhận được quà từ không ít bạn học của hắn.

Hai người nói chuyện một lúc, Tào Hưng Hạo nhỏ giọng nói:
– Trạch Vinh, anh nghe nói Phó thị trưởng Vương muốn đến Quán Hà là vì gặp chú, quá giỏi.

Vương Trạch Vinh không ngờ lại có lời đồn này nên giật mình nói:
– Việc này sao có thể nói lung tung. Phó thị trưởng Vương sao có thể chạy đến gặp một nhân vật nhỏ nhoi như tôi.

Tào Hưng Hạo cười ha hả nói:
– Chú còn không biết ư. Trên tỉnh bây giờ đều đang đoán Phó thị trưởng Vương rất coi trọng chú.

Việc này Vương Trạch Vinh không muốn nói nhiều nên nói sang chuyện khác:
– Tào ca, chuyện anh lên làm giám đốc thế nào rồi?
Tào Hưng Hạo đang tranh đoạt vị trí giám đốc, mấy lần đều thất bại, Vương Trạch Vinh đoán chắc là do tên này quá háo sắc.

Tào Hưng Hạo thở dài nói:
– Mẹ nó chứ, mấy lần sắp lên chức thì lại có tên nhảy ra cản đường, xem ra việc này của anh càng lúc càng khó.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Ông anh sống thoải mái như vậy còn gì, làm giám đốc hay không cũng vậy mà.

Tào Hưng Hạo cười nói:
– Chú nói có lý, cuộc sống của anh đúng là rất tốt. Chẳng qua giám đốc và phó giám đốc là hai cấp bậc khác nhau. Đúng, lần này gọi đến chính là lão Nhâm muốn tụ tập bạn học, bảo anh gọi điện cho chú.

Nghe thấy sắp họp lớp, Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
– Được, lúc đó tôi nhất định sẽ tham gia.

Tào Hưng Hạo cười nói:
– Không phải tham gia hay không, mọi người nói lần này muốn đến Quán Hà để tạo thế cho chú.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền thầm than lần họp lớp trước đã khiến Trương Tùng và Đỗ Thủ Như tối tăm mặt mũi, bây giờ lại làm như vậy, hơn nữa Phó thị trưởng Vương còn sắp tới thì phải từ chối ngay. Nhưng bạn học đưa ra không đồng ý được ư. Nên Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói:
– Được, tôi làm chủ, nhất định đón tiếp tốt các bạn học.

Tào Hưng Hạo cười ha hả nói:
– Yên tâm, lần này chỉ là mấy bạn học thân quen thôi, không quá rõ ràng đâu.

Nghe thấy như vậy, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Nếu là như vậy thì tốt, hắn nói:
– Vậy có bao người để tôi còn tiện bố trí.

Tào Hưng Hạo nói:
– Khoảng mười người thôi.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng rồi nói:
– Như vậy là tốt rồi.

Vương Trạch Vinh nói chuyện xong thì Lưu Kiến – Thành phố Hoa Khê gọi tới.

– Anh nghĩ như thế nào mà gọi cho tôi thế?

Lưu Kiến cười nói:
– Có hai chuyện đó, chuyện đầu là về Lý Duy Hà, tôi điều anh ta lên làm Phó chánh văn phòng ủy ban.

– Trong hội nghị thường ủy hôm nay không biết như thế nào mà có không ít thường vụ ủng hộ đề nghị của tôi.
Lưu Kiến rõ ràng khá vui vẻ.

Vương Trạch Vinh nói:
– Xem ra khả năng khống chế của anh càng lúc càng tốt.

Lưu Kiến nói:
– Đây là nội dung thứ hai, Thành phố Hoa Khê năm nay sẽ tổ chức kỷ niệm hai mươi thành lập, trong hội nghị thường ủy mọi người yêu cầu tôi phụ trách mời cậu tham gia. Cậu phải nể mặt đó.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Tôi là người huyện Khai Hà, đương nhiên phải đến tham gia mà.

Lưu Kiến còn nói thêm:
– Nghe nói Phó thị trưởng Vương sẽ đến Quán Hà kiểm tra công tác Luân chuyển đất đai, chủ yếu là gặp cậu. Đây là cơ hội tốt, cậu phải nắm chặt.

Vương Trạch Vinh nói:
– tôi cũng nghe nói Phó thị trưởng Vương sẽ đến, ai nói Phó thị trưởng Vương muốn gặp tôi. Lúc ấy rất nhiều người đi cùng, tôi có thể nói chuyện cùng Phó thị trưởng Vương mới là lạ.

Lưu Kiến chỉ nói:
– Ngày 10 tháng sau, Vương Trạch Vinh cậu đáp ứng rồi đó.

Hắn đương nhiên biết ý của Lưu Kiến, đây là đám lãnh đạo Thành phố Hoa Khê muốn mình tham gia để tạo quan hệ với nhau.

Thời gian tiếp theo Vương Trạch Vinh không ngừng nhận được điện thoại, đều là đám bạn học hoặc bạn bè gọi tới.

Thư ký Hác Duệ Bân đi vào nói:
– Phó thị trưởng Vương, có mấy cục trưởng muốn đến báo cáo công việc với ngài. Bí thư Trình huyện Kỳ Lâm còn mang theo Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai Triệu Lệ đến, nói là muốn báo cáo công tác Luân chuyển đất đai với ngài.

– Triệu Lệ làm Chánh văn phòng?
Vương Trạch Vinh giật mình mà hỏi.

Hác Duệ Bân nói:
– Nguyên Chánh văn phòng điều đi làm Chủ tịch thị trấn, Triệu Lệ được hội nghị thường vụ Huyện ủy thông qua thành Chánh văn phòng.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
– Bảo các cục trưởng vào trước đã.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ ý đồ Trình Mạc Vân làm như vậy, tên này là muốn thông qua Triệu Lệ để quan hệ với mình. Đến trình độ của Vương Trạch Vinh nếu như không có Trình Mạc Vân thì hắn còn có quan hệ với tel. Nhưng bây giờ có Trình Mạc Vân ở giữa, Vương Trạch Vinh không thể có quan hệ gì với Triệu Lệ nữa.

Mấy cục trưởng báo cáo đều rất bình thường, không có điểm gì mới. Nhưng dù là Vương Trạch Vinh hay các cục trưởng đều biết thông qua báo cáo hình thức này sẽ khiến quan hệ hai bên tốt lên.

Khi Trình Mạc Vân và Triệu Lệ đi vào, mắt Vương Trạch Vinh sáng rực lên. Triệu Lệ hôm nay mặc rất hợp người, bởi vì bây giờ đã qua tết nên thời tiết ấm lên, đây là mùa xuân của phụ nữ. Triệu Lệ mặc chiếc váy màu hồng nhạt khiến hai vú lộ ra rất rõ ràng.

Trình Mạc Vân vừa vào cửa đã nói:
– Phó thị trưởng Vương, Tiểu Triệu vừa được đề bạt thành Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai, tôi hôm nay mang cô ấy đến đây để báo cáo, sau này cô ấy mới không đi nhầm cửa.

Vương Trạch Vinh cười cười mời hai người bọn họ ngồi xuống:
– Sao Nguyễn Minh Minh không làm Chánh văn phòng nữa?

Trình Mạc Vân nói:
– Năng lực công tác của Tiểu Nguyễn rất mạnh, huyện chú trọng bồi dưỡng, chúng tôi đưa cậu ta đến thị trấn rèn luyện một chút rồi có phân công khác.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
– Cần phải sử dụng người có năng lực.

Trình Mạc Vân nói:
– Phó thị trưởng Vương, thực ra Tiểu Triệu cũng rất có năng lực. Cô ấy từng làm việc dưới sự chỉ đạo của ngài ở huyện Khai Hà, mọi người đều cho rằng cô ấy đảm nhiệm công tác Luân chuyển đất đai là thỏa đáng nhất.

Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:
– Tin rằng các anh cũng nghe được tin tức, Lãnh đạo trung ương có thể đến Quán Hà kiểm tra công tác Luân chuyển đất đai, việc này hy vọng các anh coi như việc lớn, phải bù đắp thiếu sót, không được để xảy ra vấn đề gì.

Trình Mạc Vân nói:
– Lần này tôi đến là muốn xin Phó thị trưởng Vương, nhất định phải làm lãnh đạo cấp trên đến huyện chúng tôi kiểm tra công tác Luân chuyển đất đai.

Vương Trạch Vinh nói:
– Việc này tôi không thể quyết định, chẳng qua các anh đã dũng cảm như vậy thì tôi sẽ đề nghị.

Trình Mạc Vân vui vẻ nói:
– Tôi chỉ chờ lời này của Phó thị trưởng Vương. Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị công việc, nhất định sẽ làm tốt.

Vương Trạch Vinh rất tán thành năng lực công tác của Trình Mạc Vân.