Chương 767: Quyền uy của Triệu Thanh

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi cùng đi ăn cơm, Quách Nho Sinh cười nói:
– Bây giờ đi đâu ăn giờ, tôi không quá quen ở Bắc Kinh.

Mọi người nghe thấy thế liền cười cười. Thực ra mỗi tỉnh đều có chi nhánh trên tỉnh, chi nhánh này sẽ bố trí. Lần này bọn họ không mang theo thư ký, vào trường Đảng học mà mang thư ký theo thì không tốt mấy. Bây giờ mọi người muốn tìm chỗ ăn cũng có chút khó xử.

Đối với mọi người mà nói tiền không là vấn đề, ăn mấy chục ngàn không sao, cần chính là không khí. Mọi người bây giờ là bạn học cùng lớp, quan hệ này hơn bình thường nhiều.

Quế Dân Thành nói:
– Tôi gọi cho đồng chí ở chi nhánh sắp xếp.

Quách Nho Sinh cười nói:
– Đành vậy thôi, tôi bảo người bên dưới đi làm, nhất định sẽ khiến mọi người hài lòng.

Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Thanh đứng cách đó không xa liền nói:
– Không cần phiền phức như vậy. Để tôi. Triệu Thanh, anh tìm một chỗ ăn tốt tốt ở Bắc Kinh cho chúng tôi.

Triệu Thanh nói:
– Vâng.
Nói xong y liền đi lấy xe.

Cao Thiên Nhạc nhìn Triệu Thanh rồi nói:
– Trạch Vinh, vị này là?

– Bố vợ tôi phái tới.
Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói.

Ồ.

Cao Thiên Nhạc nhìn Triệu Thanh với ánh mắt khác hẳn. Y đương nhiên biết Hạng Nam là Lãnh đạo trung ương, như vậy Triệu Thanh là người bình thường mới lạ.

– Lần này chúng ta đi theo Trạch Vinh.
Cao Thiên Nhạc lập tức quyết định.

Lúc này Triệu Thanh đã lái xe quay về.

Đám người Quách Nho Sinh mới đầu còn chưa hiểu tình hình, đột nhiên thấy xe Hồng Kỳ, nhất là biển số kia thì có chút kinh ngạc.

Xe Hồng Kỳ đi trước, vài xe Audi đằng sau tiến vào một khu nghỉ dưỡng cao cấp.

Bên ngoài nhìn thì thấy bình thường, nhưng khi xe vào cửa thấy tình hình khác hẳn.

Vương Trạch Vinh phát hiện nơi này kiểm tra rất nghiêm ngặt, bảo vệ đều là bộ đội xuất ngũ.

Triệu Thanh chạy xe đến trước cửa liền lấy một loạt thẻ hội viên ra, tìm một chiếc thẻ kim loại rồi đưa vào máy quét.

Nhân viên bảo vệ kiểm tra thẻ rồi cung kính nói:
– Mời vào.

– Ha ha, anh có không ít thẻ hội viên nhỉ?
Vương Trạch Vinh cười nói.

– Đều là đi theo lãnh đạo nên được người ta tặng.

Xe dừng lại, Quế Dân Thành thở dài nói:
– Tôi chưa từng đến đây, tuy nghe nói nhưng chưa có cơ hội vào.

Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
– Ở đây rất nổi tiếng sao?
Thấy vẻ mặt Quế Dân Thành, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu. Quế Dân Thành là Phó chủ tịch tỉnh chẳng lẽ không thể vào?

Cao Thiên Nhạc cười nói:
– Anh dẫn chúng tôi đến đây mà không biết tình hình nơi này sao?

Vương Trạch Vinh nhìn quanh thấy nơi này không có gì khác các nơi khác.

Quách Nho Sinh nói:
– Không hổ là Dao Trì.

Cao Thiên Nhạc nói:
– Dao Trì này nghe nói người tới đều là nhân vật quyền quý, một thẻ phải mất 10 triệu để mua, tuy giá cao nhưng không ít người muốn có cũng không được. Tôi cũng không thể có thẻ này.

Có lẽ thẻ của Triệu Thanh rất đặc biệt nên Vương Trạch Vinh phát hiện người thấy bọn họ trên đường đều rất cung kính. Một người trông như phụ trách còn dẫn bọn họ vào căn phòng sang trọng.

Đám người Cao Thiên Nhạc có mang lái xe, Triệu Thanh bố trí một bàn ở phòng bên rồi dẫn mấy lái xe sang đó.

Cao Thiên Nhạc cười nói:
– Triệu Thanh rất được.

– Nghe nói ăn cơm ở đây còn có ngôi sao ngồi cùng. Một lần ăn cùng giá từ 50 đến 500 ngàn.
Quế Dân Thành vừa cười vừa nói.

Y vừa nói xong thì thấy phụ trách vừa nãy dẫn mấy cô gái rất xinh đẹp đi vào.

– Thưa quý khách, có hài lòng với mấy cô này không?

Mấy cô gái khá rụt rè.

– Được, rất được.
Cao Thiên Nhạc vui vẻ nói.

– Ha ha, thất tiên nữ.
Cao Thiên Nhạc cười phá lên. Là lãnh đạo cấp tỉnh mà vừa vào đây mọi người đã lộ vẻ háo sắc.

Cao Thiên Nhạc lén quan sát Vương Trạch Vinh, vẻ mặt này là y cố làm ra. Khó khăn lắm mới tạo quan hệ được với Vương Trạch Vinh, y hy vọng hòa hợp với đối phương.

Thấy Cao Thiên Nhạc như vậy, Vương Trạch Vinh không nói gì. Theo Vương Trạch Vinh thấy thì mấy cô gái này kém Lưu Băng Tinh nhiều, hắn không quá để ý.

Có mấy cô gái xinh đẹp ngồi tiếp khiến không khí đẩy lên, Quế Dân Thành cũng nói nhiều hơn, Quách Nho Sinh cũng vậy.

Vương Trạch Vinh không mấy khi xem ca nhạc nên không biết mấy cô này có nổi tiếng không. Thấy mấy người nói chuyện, hắn chỉ cười cười góp vui.

– Trạch Vinh, anh không biết bảy cô gái này rất nổi tiếng sao?
Cao Thiên Nhạc cười ha hả nói với Vương Trạch Vinh. Tuy nói mấy cô gái này cũng được nhưng đối với y mà nói thì không quan trọng bằng Vương Trạch Vinh.

Một cô gái ngồi cạnh Vương Trạch Vinh cười nói:
– Bây giờ có thanh niên không nhận ra chúng ta đó.

Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
– Thanh niên chẳng lẽ phải biết các cô?

Quế Dân Thành cười ha hả nói:
– Trạch Vinh, anh đúng là khác người, ngay cả mấy lão đồng chí như chúng tôi cũng nhận ra, anh lại không biết. Thất tiên nữ Ảnh Đàn rất nổi tiếng đó.

Cao Thiên Nhạc cười nói:
– Thất tiên nữ cùng với Lưu Băng Tinh đều có số lượng fan đông đảo. Đáng tiếc vẫn chưa được thấy Lưu Băng Tinh, nghe nói cô ta rất ít xuất hiện trước mặt mọi người.

Một cô gái ghen tị nói:
– Cũng như nhau thôi, chẳng qua bị người bao.

Cao Thiên Nhạc có chút tò mò nói:
– Ai bao cô ta?

– Hừ, nghe nói có thể là Hạng Định.

Nghe thấy thế Cao Thiên Nhạc liền cười hì hì nhìn Vương Trạch Vinh không nói nữa.

Vương Trạch Vinh khẽ lắc đầu, làng giải trí là như vậy, không có việc gì cũng phải làm cho có chuyện.

– Sao thế, hôm nay sao không bố trí Thất tiên nữ tiếp tôi, ông không để yên đâu đó.
Một âm thanh vang lên trước cửa phòng.

Vương Trạch Vinh không quan trọng việc Thất tiên nữ tiếp mình hay không, nhưng đây là mặt mũi. Hắn muốn xem ý kiến của mọi người.

Tranh cãi vài câu, cửa phòng Vương Trạch Vinh bị đẩy ra, mấy tên thanh niên thở hổn hển xông vào.

– Hoàng thiếu gia, có việc gì bàn lại mà.
Một người đàn ông trung niên cười cười đi vào.

Chỉ vào bảy cô gái, tên thanh niên nói:
– Mau bảo các cô ấy đến phòng tôi.

Đám người Cao Thiên Nhạc không ngờ lại xảy ra chuyện này, cả bọn đều ngẩn ra.

– Làm cái gì thế?
Triệu Thanh nghe thấy tiếng động liền đứng lên quát với đám thanh niên.

– Thằng ranh, tránh sang bên, cẩn thận tao giết mày.
Tên thanh niên trừng mắt nhìn Triệu Thanh rồi nói với người đàn ông trung niên:
– Có nghe thấy không, mau bố trí.

Người đàn ông trung niên nghĩ đến thẻ của Triệu Thanh liền có chút khó xử. Với thẻ của Triệu Thanh thì y không dám đắc tội.

– Các người là ai, biết cái gì là quy củ không?
Hôm nay Quách Nho Sinh mời khách mà xảy ra chuyện này, y thấy mình rất mất mặt.

– Ông không cần biết mày là ai, ở Bắc Kinh này tao quyết định.
Thanh niên lớn tiếng nói.

Nghe thấy thế, Quách Nho Sinh không nói gì nữa. Y mặc dù là lãnh đạo tỉnh nhưng ở Bắc Kinh lại không là gì. Vì mấy người phụ nữ mà đắc tội với một người không rõ lai lịch thì không tốt.

Quế Dân Thành cũng có suy nghĩ như vậy nên đứng đó hỏi:
– Anh là?

Người đàn ông trung niên đi tới bên cạnh Quế Dân Thành rồi nói:
– Đây là Hoàng thiếu gia, Hoàng gia Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh nghe thấy là Hoàng gia liền rất bình tĩnh. Hắn cũng có mâu thuẫn với Hoàng gia, việc này mà nhân nhượng thì người khác còn nghĩ Hạng gia sợ Hoàng gia.

– Đuổi chúng đi.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói với người đàn ông trung niên, sau đó ngồi xuống.

– Nghe thấy không, mời các người ra ngoài.
Triệu Thanh lớn tiếng nói.

– Mẹ nó chứ, gặp đối thủ rồi.
Tên Hoàng thiếu gia cười cười với mọi người:
– Đánh cho tao, tao xem ai dám đấu với tao.

Mấy tên thanh niên cười phá lên lao vào Vương Trạch Vinh.

Đúng lúc này cả phòng trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn chằm chằm vào Triệu Thanh.

Không biết lúc nào trong tay Triệu Thanh xuất hiện khẩu súng, nòng súng trực tiếp nhằm vào Hoàng thiếu gia.

Y lạnh lùng nói:

– Các người tiến thêm bước nữa là phản quốc, tôi có thể lập tức bắn chết.

Việc này có quan hệ với phản quốc?

Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, xem ra Triệu Thanh cũng là nhân vật cao cấp, còn có thể khiến người ta gánh tội lớn như vậy.

– Các người là?
Hoàng thiếu gia lúc này mới nhìn kỹ đám Vương Trạch Vinh. Y nhìn Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế vì thấy đây là người cầm đầu.

Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi nói rồi, mời các người ra ngay.
Vương Trạch Vinh không sợ gì Hoàng thiếu gia này.

Nhìn Vương Trạch Vinh, lại nhìn Triệu Thanh, Hoàng thiếu gia coi như hiểu mình không nên tùy tiện trêu một người có thể gán tội phản quốc cho mình.

– Sao còn không đi?
Triệu Thanh trầm giọng nói.

– Ha ha, hôm nay coi như gặp người độc hơn, để lại tên đi.
Hoàng thiếu gia nhìn Vương Trạch Vinh.

– Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói.

– Mẹ nó chứ.
Nghe thấy tên Vương Trạch Vinh, Hoàng thiếu gia đương nhiên hiểu người đó là ai. Y vội vàng chào Vương Trạch Vinh rồi đi ra ngoài.