Chương 760: Bằng cấp phải có

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Thà làm đầu con gà hơn là làm đuôi trâu” Lời này rất có lý. Đừng nhìn Ngô Kim Thành ở Thường Hồng chỉ là một Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy, nhưng quyền lực của y ở Thường Hồng rất lớn, đi đâu đều có xe riêng, đi đâu đều có người chào đón. Bây giờ sau khi lên tỉnh thì tuy là Phó trưởng ban nhưng quyền lực giảm nhiều.

– Lão Ngô, cố gắng làm việc, cơ hội còn nhiều mà.
Vương Trạch Vinh nói lời này là để đối phương có thêm tin tưởng.

Ngô Kim Thành cười nói:
– Dù sao tôi cũng đi theo anh, không có cơm ăn thì tôi đến tìm anh.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Yên tâm, tôi sao có thể quên anh.

Nói chuyện một lúc với Ngô Kim Thành, Vương Trạch Vinh rời khỏi Tỉnh ủy và đi đến Ủy ban nhân dân tỉnh.

Sau khi Tiền Hồng đến Ủy ban nhân dân tỉnh làm Phó chánh văn phòng thì cũng giống Ngô Kim Thành, chỉ là Phó chánh văn phòng xếp sau. Chẳng qua từ vẻ mặt thì thấy Tiền Hồng tốt hơn Ngô Kim Thành.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh, Tiền Hồng rất vui, vội vàng đứng lên bắt tay Vương Trạch Vinh:
– Bí thư Vương, Bí thư cuối cùng đã tới.

Vương Trạch Vinh thấy tình huống của Tiền Hồng khá được nên cười nói:
– Sao, đến đây còn có thời gian lên mạng ư?
Trong phòng không có ai khác, chỉ có một mình Tiền Hồng.

Tiền Hồng ở Thường Hồng là Trưởng ban thư ký Thị ủy nên rất bận, rất ít khi rảnh như thế này.

– Bí thư, không giấu gì anh, đến bây giờ tôi không có mấy công việc. Chút công việc này đối với tôi chỉ là bữa ăn sáng mà thôi. Không có việc gì thì lên mạng xem tài liệu coi như học tập.
Tiền Hồng có chút buồn bực. Đưa y đến vị trí này thì chẳng có mấy việc quan trọng phải làm cả.

Nhìn thoáng qua nội dung trên mạng, Vương Trạch Vinh cười nói:
– Nghĩ như thế nào mà lại đọc về mấy vấn đề này.

Mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Tiền Hồng nói:
– Bí thư Vương, tôi đang xem mấy vấn đề nghiên cứu sinh. Dù sao không có việc gì nên tăng bằng cấp cũng tốt.

Thời gian trước Vương Trạch Vinh thấy một tờ báo nói bây giờ văn bằng giả rất nhiều. Lúc ấy hắn còn chỉ thị ban Tổ chức cán bộ điều tra rõ ràng. Lúc ấy tra ra mấy lãnh đạo có vấn đề. Bây giờ nghe thấy Tiền Hồng muốn tham gia nghiên cứu sinh, Vương Trạch Vinh nói:
– Anh phải cẩn thận, không được kiếm bằng giả đó.

Thực ra trong chính quyền bây giờ có nhiều người có bằng giả, việc này chủ yếu là do thái độ của cấp trên. Nếu cấp trên muốn điều tra thì rất dễ dàng.

Tiền Hồng lắc đầu nói:
– Nhất định phải đi con đường chính quy. Tôi đã xem ít tin tức thì thấy lãnh đạo Trung ương bây giờ nhiều người đều có bằng là nghiên cứu sinh, tiến sĩ. Tôi thấy trong này cũng có vấn đề.

Tiền Hồng nói lời này cũng không có gì bí ẩn. Lãnh đạo vào trường Đảng để lấy bằng là bình thường.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu. Cán bộ lãnh đạo đi học sao có thể tự đi, có không ít người chỉ đi báo danh mà thôi, còn có người toàn bộ đều do thư ký đi học, hết khóa cũng có bằng.

Ở việc này Vương Trạch Vinh lúc ở huyện Khai Hà đã giúp một Bí thư xã lấy mấy lần. Lúc ấy đi học, đi thi, viết luận văn đều do hắn làm, cuối cùng Bí thư kia đã có bằng.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh vẫn nói với Tiền Hồng:
– Công tác trên tỉnh thì phải biết chú ý lời nói, không thể được nói linh tinh.

– Ha ha, trước mặt Bí thư thì tôi mới nói như vậy. Trước mặt người khác thì tôi sao có thể nói như vậy.
Tiền Hồng nói những lời này để tỏ thái độ thân thiết với Vương Trạch Vinh mà thôi.

– Có thời gian thì lấy một bằng cấp cao cũng tốt.
Vương Trạch Vinh rất ủng hộ việc Tiền Hồng muốn có bằng, chỉ điểm đối phương một chút là được.

– Bí thư Vương, việc này tôi thấy anh cũng nên coi trọng. Nếu như khi cấp trên khảo sát mà trong hồ sơ của anh viết có bằng tiến sĩ thì sẽ có lợi.
Tiền Hồng nói.

Tiền Hồng cũng giống Ngô Kim Thành, suy nghĩ đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh còn hơn cả sự phát triển của mình. Là người không có chỗ dựa nào khác, Vương Trạch Vinh tiến bộ thì bọn họ mới có thể tiến bộ.

Đối với người một lòng dựa vào mình như Tiền Hồng, Vương Trạch Vinh rất coi trọng lời đối phương nói. Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
– Anh cũng biết tình huống của tôi đó, Thường Hồng bây giờ có rất nhiều việc, làm gì có thời gian mà kiếm bằng cấp chứ?

– Bí thư Vương, hay là việc này giao cho tôi?

– Tôi hỏi một chút rồi nói.
Vương Trạch Vinh cũng hơi lưu ý đến việc vào trường Đảng học. Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, Vương Trạch Vinh liền gọi cho thư ký của Hạng Nam – Trịnh Điền Lâm.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh hỏi việc đi học, Trịnh Điền Lâm cười nói:
– Trạch Vinh, việc này anh sao còn không hiểu? Trường Đảng Trung ương hàng năm đều tổ chức hai lớp cán bộ lãnh đạo. Anh là Bí thư thị ủy, trường Đảng cũng có lớp dành cho lãnh đạo cao cấp. Tôi thấy thời gian cũng vừa lúc, tôi đăng ký cho anh, đầu tiên lấy bằng nghiên cứu sinh, sau đó lấy luôn bằng tiến sĩ.

Biết lớp cán bộ lãnh đạo cao cấp thì người bình thường không thể vào, Vương Trạch Vinh không biết mình có thể vào không nên hỏi:
– Có thể đăng ký không?

Trịnh Điền Lâm cười nói:
– Chức vụ thì anh có, một Bí thư thị ủy mà không vào được thì người khác đâu thể vào.

Vương Trạch Vinh không nghĩ đến việc này nên vội vàng nói:
– Vậy nhờ anh. Không biết lớp cán bộ lãnh đạo cao cấp này có phải học suốt không? Nếu như vậy thì tôi không có thời gian.

Trịnh Điền Lâm cười nói:
– Chỉ cần hoàn thành khóa học là được, chỉ có một yêu cầu là khi Thủ trưởng Trung ương đến thì không được vắng mặt.

Việc này Vương Trạch Vinh hiểu. Trường Đảng Trung ương là nơi bồi dưỡng cán bộ địa phương. Người trong chính quyền mà có bằng này thì coi như sẽ lên chức.

– Đúng, có thể thêm người không vậy?
Nghĩ đến Tiền Hồng muốn học nghiên cứu sinh, Vương Trạch Vinh liền muốn giúp y. Việc này đối với Trịnh Điền Lâm có vẻ không khó gì.

Rất nhanh nói xong việc này, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười. Hắn chạy đến chỗ Tiền Hồng nói chuyện không ngờ còn đăng ký đi học nghiên cứu sinh.

Tiền Hồng lúc này đang vô cùng hưng phấn. Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói chuyện với thư ký của phó Thủ tướng Hạng về việc đăng ký mình đến Trường Đảng Trung ương học, nghĩ đến trong lớp có không ít cán bộ lãnh đạo, y biết cơ hội của mình càng lúc càng lớn. Từ việc này có thể thấy mình đã có vị trí quan trọng trong mắt Vương Trạch Vinh. Y vốn lo lắng mình không còn ở Thường Hồng thì Vương Trạch Vinh sẽ không chú ý mình nữa. Xem ra Vương Trạch Vinh rất niệm tình cũ.

Thấy Tiền Hồng rất vui vẻ, Vương Trạch Vinh nói:
– Lão Tiền, nếu đã lên tỉnh thì tôi thấy anh cần chú tâm vào công việc, chủ động trong công tác.

– Bí thư Vương, Bí thư yên tâm. Tôi biết.

Sau khi đi thăm hai thân tín của mình, Vương Trạch Vinh có chút khó chịu với việc Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy hợp sức gây rối Thường Hồng. Bọn họ rõ ràng muốn chèn ép mình.

Vương Trạch Vinh không biết vì việc này mà hôm trước Hạng Nam đã gọi điện cho Hà Vi Trạch.

Hạng Nam nói thẳng:
– Đồng chí Hà Vi Trạch, công tác tỉnh Giang Sơn nhất định phải tiến lên mới được. Vừa làm tốt công tác tổ chức, vừa phải coi trọng công tác kinh tế. Từ tình hình quý này có thể thấy công tác nông nghiệp của tỉnh Giang Sơn đang trì trệ. Sắp tới tôi sẽ phái một tổ công tác đến tỉnh Giang Sơn kiểm tra công việc. Việc này Bí thư Lâm đã hỏi, tài liệu sẽ được báo cáo lên Bí thư Lâm.

Nhận được điện của Hạng Nam, tâm trạng của Hà Vi Trạch rất không tốt. Xem ra Hạng Nam bắt đầu báo thù.

Hà Vi Trạch rất đau đầu với việc Hạng Nam và Uông Nhật Thần sắp có hành động. Y cầm điện thoại gọi cho chỗ dựa của mình. Kết quả người kia nói một câu, Bí thư Lâm rất khó chịu với cách làm của Hà Vi Trạch ở tỉnh Giang Sơn.

Chuyện có chút phức tạp rồi. Hà Vi Trạch không ngờ việc này đã đến tai Tổng bí thư.

Tổng bí thư đã lên tiếng thì người sau lưng Hà Vi Trạch cũng phải ngừng mọi hành động. Hà Vi Trạch cảm thấy mình như cưỡi lên lưng hổ.

Nhớ đến thái độ của Khâu Đại Giang cùng Vương Khải Thần trong Hội nghị thường ủy, Hà Vi Trạch đương nhiên biết hai người Uông Nhật Thần và Hạng Nam liên minh lại thì năng lực lớn như thế nào.

Tả Quân Huy cũng có rất nhiều áp lực. Sau khi liên minh với Hà Vi Trạch thì thế lực của y đã tăng lên, cũng nắm giữ vài sở quan trọng. Nhưng sau khi nhằm vào Thường Hồng, y mới phát hiện mình chọc vào tổ kiến nửa. Trung ương bắt đầu phái các tổ công tác đến tỉnh Giang Sơn điều tra, từng chuyện được đưa ra trước truyền thông. Tất cả đều liên quan đến bên chính phủ, cứ tiếp tục như vậy thì Trung ương sẽ có ý kiến với năng lực của y, phải mau chóng giải quyết tình huống này.

Hà Vi Trạch liền tỏ vẻ mình sẽ đến Thường Hồng tham gia đêm diễn của Nối vòng tay lớn, Tả Quân Huy cũng tỏ vẻ mình sẽ tham gia.