Chương 1045: Bố trí cho đại hội

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thông qua việc của Trương Tất Tường, Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam đang bố trí. Bây giờ Hạng Nam coi như có thể làm thêm phó Thủ tướng một khóa nữa, ông đang tiến hành bố trí nhân viên trong cả nước. Trương Tất Tường có thể thành Phó bí thư Bắc Kinh, điều này nói rõ Hạng Nam đã có một bước tiến mạnh. Sau khi Trương Tất Tường về, Hạng Nam cũng hết giờ về nhà. Hôm nay ông không có lịch trình gì khác.

Thấy Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đang chơi với cháu bé, tâm trạng ông khá vui. Ông ôm cháu chơi, lúc này không ít người tới nhà.

Tuy nhà Hạng Nam không phải ai cũng có thể vào nhưng còn có không ít thân tín của ông có thể vào.

Những người này đến làm Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên tránh sang chỗ khác. Hắn biết Hạng Nam có chuyện cần bàn với bọn họ.

Tiễn một lãnh đạo tỉnh về, Hạng Nam nói với Lữ Hàm Yên:

– Có người khác tới thì nói bố không có nhà. Bố nói chuyện với Trạch Vinh một chút.

Nói xong ông cùng Vương Trạch Vinh vào thư phòng.

Đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc, Hạng Nam nói:

– Bộ Thương mại bắt đầu chuẩn bị Đại hội đảng đến đâu rồi?

– Đã bắt đầu rồi ạ, con và Khương Trường Chính được chọn làm đại biểu.

Hạng Nam gật đầu. Việc này vốn không có gì phải lo lắng vì đã được quyết định. Nếu không thể trúng tuyển thì nói rõ không thể khống chế được Bộ Thương mại.

Khương Trường Chính thành Ủy viên trung ương đảng, Vương Trạch Vinh là Ủy viên dự khuyết, hai bọn họ được đề cử từ bộ là điều bình thường.

– Khương Trường Chính điều đi là chuyện đã được quyết định. Đến Thành phố Tân Cảng làm Bí thư, Ủy viên Bộ Chính trị.

Vương Trạch Vinh nghe vậy thì khá giật mình, không ngờ Khương Tắc Xương còn lên chức.

– Đây đối với con là việc tốt. Hai người phối hợp rất tốt mà.

Hạng Nam nói.

– Ai đến Bộ Thương mại vậy bố?

Vương Trạch Vinh biết tình hình của mình, tạm thời chắc khó lên chức.

– Người của Thủ tướng, tên là Lô Kiến Thành, điều từ Chủ tịch tỉnh thành phố Sơn Thành tới.

Vương Trạch Vinh mặc dù biết việc này nhưng vẫn có chút tiếc nuối.

– Con đường của con còn dài, không thể vì lúc nhất thời mà ảnh hưởng tới tâm trạng.

– Bố, lần này chuyện của Trương thúc là do bố hoạt động?

– Đồng chí Trương Tất Tường đáng tin, các phương diện đều được đánh giá cao.

Hạng Nam cười nói.

Hạng Nam nói thêm:

– Tỉnh ủy Bắc Dương không thay đổi nhiều. Lý Trấn Giang là Phó bí thư Tỉnh ủy, Mạnh Chiếu Hiên là Phó chủ tịch thường trực tỉnh.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

– Hai người bọn họ phối hợp thì Bắc Dương tạm thời không xảy ra chuyện.

Hạng Nam gật đầu nói:

– Bộ máy Thành phố Xuân Dương do một tay con gây dựng, có hai người bọn họ thì tạm thời cũng không thay đổi. Con phải liên lạc nhiều với bọn họ.

Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam và nói:

– Có bố ở đó thì muốn thay đổi cũng phải hỏi ý kiến con.

Tuy Vương Trạch Vinh đã rời khỏi Bắc Dương nhưng hắn biết hết mọi việc ở đây. Có nhiều người báo cáo công việc với hắn.

Hạng Nam hút một hơi thuốc rồi nói:

– tỉnh Giang Sơn có chút thay đổi, Giang Doanh Hà đã đến điểm, Phó bí thư Tỉnh ủy do Bạch Đào phụ trách. Ngũ Tĩnh điều tới Bộ Công an làm Phó bộ trưởng, Bí thư đảng ủy do Cổ Minh Phong đảm nhiệm.

Nghe thấy Bạch Đào làm Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu hỏi:

– Bạch Đào là ai bố?

Hạng Nam cười nói:

– Xem ra lão Uông chưa nói chuyện này với con. Bạch Đào là người do một tay ông ta đề bạt, vì đưa Bạch Đào làm Phó bí thư tỉnh Giang Sơn, lão Uông đã hoạt động mạnh. Có Bạch Đào ở tỉnh Giang Sơn, người Uông hệ coi như có thể tiếp tục ở tỉnh Giang Sơn.

Vương Trạch Vinh thế mới biết thời gian này mọi người đều vận động, Uông Nhật Thần cũng không chịu ngồi yên. Ông chắc chắn không thể bỏ qua tỉnh Giang Sơn vốn là của mình rơi vào tay người khác. Nghĩ đến ý của Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh cũng hiểu ý ông. Ông vì mình mà giữ ổn định tỉnh Giang Sơn. Có người Uông hệ giữ tỉnh Giang Sơn, người của Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng cũng có thể phát triển.

– Tỉnh Sơn Nam thì sao bố?

Tỉnh Sơn Nam là căn cứ của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh tin Hạng Nam không bỏ qua.

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi tình hình tỉnh Sơn Nam, Hạng Nam vui vẻ nói:

– Đồng chí Khuông Năng Hỉ làm Bí thư tỉnh ủy.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền hiểu trong việc tranh đoạt tỉnh Sơn Nam thì Hạng Nam thắng. Khuông Năng Hỉ vốn là Phó bí thư Tỉnh ủy, bây giờ thành Bí thư, điều này nói rõ người Hạng hệ vẫn khống chế được tỉnh Sơn Nam dù Chương Kiều Cương lui.

Nghĩ đến Chương Kiều Cương duy trì tỉnh Sơn Nam cũng khó khăn, Vương Trạch Vinh nói:

– Con của Bí thư Chương có năng lực rất được.

Hạng Nam gật đầu nói:

– Đã điều tới Ủy ban kỷ luật Trung ương công tác một thời gian.

Hai người lại nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh liền nhớ tới Tào Kiến Sơn, tuy nói Tỉnh Tây Nhật vốn là nhược điểm của Hạng hệ, nếu có thể tiến vào đây là việc tốt:

– Tình hình của Tào Kiến Sơn thì sao bố?

Nghe đến Tào Kiến Sơn, Hạng Nam nói:

– Tào Kiến Sơn vốn là người của Lưu Giang nên có nhiều tranh luận. Chẳng qua Trung ương đã quyết định điều Tào Kiến Sơn làm Phó bí thư Tỉnh Tây Nhật.

Hạng Nam cười nói thêm:

– Việc này vừa có quyết định nên chưa thông báo cho Tào Kiến Sơn, con thông báo cho anh ta.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ đây là Hạng Nam bảo mình tạo ý tốt cho Tào Kiến Sơn, như vậy tiện cho việc bố trí của hắn. Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

– Anh ta nhất định rất cảm ơn bố.

– Trạch Vinh, bố làm thêm một khóa nữa rồi sẽ về. Con đường của con rất dài, rất nhiều chuyện phải tiến hành ngay từ bây giờ.

Hạng Nam nói.

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu tâm trạng của ông. Hạng gia cần tiếp tục duy trì, bây giờ đang rất nguy hiểm. mình là người duy nhất đón đỡ Hạng hệ. lực lượng Hạng hệ không ủng hộ mình là không thể. Hơn nữa Lữ Hàm Yên sinh con lấy họ Hạng, mình phát triển thì sẽ rất quan trọng đối với Hạng gia.

Ngay khi Vương Trạch Vinh và Hạng Nam đang nói chuyện thì Tào Kiến Sơn ở Tỉnh Tây Nhật đang đứng ngồi không yên. Thấy Đại hội sắp diễn ra, bộ máy tỉnh các nơi không ngừng điều chỉnh, mỗi ngày thấy Trung ương điều chỉnh lãnh đạo tỉnh mà y rất sợ hãi.

Y thấy rõ tình hình Tỉnh Tây Nhật, thư ký còn không ngừng báo cáo tin tức nghe được đối với y. Những thân tín theo Tào Kiến Sơn đều như kiến bò trên chảo nóng. Bọn họ mặc dù ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng Tào Kiến Sơn có thể thấy bọn họ còn lo lắng hơn y.

Các lãnh đạo tỉnh Tây Nhật đang không ngừng tìm cách lên chức, giữ ghế. Bởi vì Tào Kiến Sơn vốn là người Lưu hệ, ai cũng biết Lưu hệ đã không được nên vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy của y không thể ngồi vững.

Từ tình hình mấy hôm nay có thể thấy càng lúc càng ít người coi trọng y, cán bộ cũng không mấy khi tới nhà. Sao bây giờ? Tình hình rất nghiêm trọng.

Tào Kiến Sơn bây giờ mình chỉ có thể dựa vào Vương Trạch Vinh. Nhưng đến bây giờ lại không nhận được tin tức chính xác nào của Vương Trạch Vinh. Điện thoại di động đặt trên bàn, Tào Kiến Sơn nhiều lần muốn gọi ra nhưng không dám.

– Bố, bố có biết là bây giờ trong tỉnh đang bàn tán là bố sẽ xuống.

Con trai và con gái Tào Kiến Sơn hiếm khi ở nhà, hai người đều lộ rõ sự lo lắng. Tào Kiến Sơn biết tình hình gia đình mình. Y là cái ô của gia đình, y mà ngã thì con cái sẽ rất khó khăn.

Tào Kiến Sơn sa sầm mặt nói:

– Bố sớm nói rồi, anh chị không chịu cố gắng là sao? Bố có thể bảo bọc anh chị cả đời sao?

Cô con gái cẩn thận nói:

– Bố, bố vốn dựa vào Lưu hệ, bây giờ ai cũng biết Lưu hệ không được. Sao bố không tìm chỗ dựa khác?

– Đừng nghe người ta nói linh tích, tổ chức có suy tính.

– Bố, bố lần trước đến Huyện Phong Minh và có người đồn đại không hay.

Cậu con trai nói.

Nghe thấy thế, vợ Tào Kiến Sơn lớn tiếng nói:

– Cái gì mà không hay, bố anh không biết ăn nhầm thuốc gì mà chạy tới Huyện Phong Minh hỏi thăm công việc của Lưu Nguyên Đào kia. Vào lúc này thì mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Ai chẳng biế Lưu Nguyên Đào có cô con gái rất đẹp, rất nổi tiếng. Đến lúc nào rồi mà còn như vậy.

Cô con gái nói:

– Bố, cho dù con gái Lưu Nguyên Đào đẹp đến đâu thì bố cũng phải nghĩ cách giữ ghế chứ?

Cô ả chưa nói hết thì Tào Kiến Sơn mặt đã sa sầm lại. Y biết đây là mọi người nghĩ mình có quan hệ không rõ ràng với con gái của Lưu Nguyên Đào.

Tào Kiến Sơn không ngờ người nhà lại nghĩ mình như vậy, y sa sầm mặt nói:

– Các người nghĩ linh tinh gì thế, tôi là người như vậy sao?

Nhìn vẻ mặt người nhà, Tào Kiến Sơn biết mọi người hiểu lầm mình. Bây giờ nghĩ lại y cũng thấy mình làm hơi quá. Lúc ấy vì nóng lòng giữ ghế nên vội vàng chạy đến Huyện Phong Minh. Việc này ai chẳng nghĩ mình có quan hệ với con gái của Lưu Nguyên Đào.

Chuyện kia lại không thể nói ra. Tào Kiến Sơn nhìn điện thoại di động trên bàn. Nếu không nhận được điện của Vương Trạch Vinh nữa thì mình không thể qua cửa này.

Đột nhiên điện thoại di động trên bàn vang lên.