Chương 636: Vụ án Thôi Phù Vĩ kết thúc

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tranh đấu giữ Hoàng gia và Hạng gia đã kết thúc. Trong lần đấu nhau này thì hai nhà đều bại. Bởi vì nhiều việc nên lão gia tử hai nhà đều mất đi khả năng tiến lên. Nhưng nói ra thì Hạng Nam còn đỡ, Hoàng Tông Hoa vì tức giận nên đổ bệnh.

Đối với việc Hoàng Ân Bình không ngừng xảy ra chuyện thì mọi người đều mở rộng tầm mắt. Không ai nghĩ đến kết quả lại như vậy. Mọi người vốn thấy không có mấy chứng cứ gì về Hoàng Ân Bình, Hoàng gia sẽ thắng. Những người đi theo Hạng gia đều thở dài một tiếng vì thấy Hạng gia lần này coi như đắc tội với Hoàng gia, lão gia tử Hoàng gia mà lên chức thì người Hạng gia sẽ khổ sở. Càng có người do dự và vội vàng muốn dựa vào Hoàng gia.

Tình hình thay đổi quá nhanh làm người ta không kịp suy nghĩ.

Thấy Hoàng Tông Hoa đổ bệnh, rất nhiều người thở dài một tiếng, hai bên đều bị thương làm cho người khác thấy cơ hội.

Bây giờ các nhân vật lớn đang quan tâm nhất là sau khi Hạng gia và Hoàng gia đều bại thì ai sẽ đứng lên?

Thôi Phù Vĩ sau khi thấy kết quả này liền gọi cho Vương Trạch Vinh:
– Vương ca, anh giỏi đó.

Đối với người tỉnh Giang Sơn mà nói, bọn họ thấy Hoàng Ân Bình bị bắt chứ không biết rốt cuộc là như thế nào.

Cấp trên có tranh đoạt, bên dưới cũng không kém. Hoàng Ân Bình là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, mặc dù hắn đến trong thời gian ngắn nhưng thế lực cũng có một chút. Bây giờ thì hay rồi, Hoàng Ân Bình xảy ra chuyện, vị trí của hắn do ai phụ trách là quan trọng. Chẳng qua càng nhiều người đưa mắt nhìn vào vị trí của người Hoàng hệ.

Chẳng qua vụ án Thôi Phù Vĩ do áp lực từ Bộ Công an đã được phá.

Kết quả làm mọi người cảm thấy Thôi Phù Vĩ chết không đáng. Sao cái chết của hắn lại như vậy? Có người nghĩ nên phòng Thôi Phù Vĩ làm liệt sĩ.

Sau khi vụ án được phá thì cũng có câu trả lời với việc Hoàng Ân Bình giết người. Hoàng Ân Bình bị oan.

Vương Trạch Vinh ngồi trên bàn nghe Lô Ba báo cáo về tình hình vụ án Thôi Phù Vĩ, trong lòng không khỏi thấy thú vị.

Sao lại trùng hợp như vậy.

– Bí thư Vương, kẻ giết người là nhân viên của hai mạng lưới buôn bán ma túy, không phải Hoàng Ân Bình. Nói thực ra nếu không có chuyện của Thôi Phù Vĩ thì Sở công an không thể phá mạng lưới buôn bán ma túy lớn như vậy. Đồng chí Thôi Phù Vĩ có công lao.

Vương Trạch Vinh nhấp miếng nước rồi nói:
– Nói như vậy đây là trùng hợp.

– Bí thư Vương, việc này đúng là trùng hợp.

Hàn Chính Cương ngồi rất quy củ. Từ sau khi đưa mấy bức ảnh về Hoàng Ân Bình ra, y biết mình đã ngồi vào thuyền của Vương Trạch Vinh. Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, y cũng thở dài một tiếng. Mẹ nó chứ, Hoàng Ân Bình sao lại gặp chuyện như vậy?

Vương Trạch Vinh nhìn Hàn Chính Cương rồi nói:
– Phải an ủi người nhà đồng chí Thôi Phù Vĩ, có thể bố trí công tác của em đồng chí đó.

Tiền Hồng là Trưởng ban thư ký, Chánh văn phòng Thị ủy nên rất tích cực với việc Vương Trạch Vinh sai bảo. Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, y lén quan sát Vương Trạch Vinh rồi thầm nói Thôi Phù Vĩ là tên đẹp trai, em gái thằng này cũng rất đẹp, không phải Bí thư Vương có ý với cô ả đó chứ? Nếu như vậy thì mình phải bố trí mới được. Tiền Hồng lập tức nói:
– Em gái Thôi Phù Vĩ năm nay tốt nghiệp và tham gia cuộc thi công chức.

Lô Ba nghe thấy Tiền Hồng nói như vậy liền nói:
– Lần này đồng chí Thôi Phù Vĩ coi như gián tiếp lập công, chiếu cố người nhà đồng chí này là nên làm. Hay là đưa em gái Thôi Phù Vĩ đến cục Công an.

Vương Trạch Vinh nói:
– Nếu thành tích được thì cố gắng bố trí.

Tiền Hồng nói:
– Xin Bí thư Vương yên tâm, nếu thành tích cô ta được, tôi sẽ bố trí.

Thấy Hàn Chính Cương ngồi ngay ra đó, Vương Trạch Vinh nói:
– Lão Hàn phải chỉnh đốn hệ thống công an một chút. Thường Hồng sau khi động đất thì bên công an, kiểm sát vẫn có không ít vấn đề. Việc này tôi giao cho anh.

Hàn Chính Cương nghe vậy không khỏi yên tâm, biết Vương Trạch Vinh không muốn hạ mình. Chỉ cần đi theoVương Trạch Vinh thì quyền thế của mình không bị ảnh hưởng mấy.

Đuổi mấy người này đi, Vương Trạch Vinh một lần nữa xem tài liệu về Thôi Phù Vĩ.

Sau khi Sở công an điều tra thì tình hình là như sau. Khi Thôi Phù Vĩ và Cổ Lệ Châu vào khách sạn, Hoàng Ân Bình gõ cửa phòng bọn họ.

Thôi Phù Vĩ và Cổ Lệ Châu không làm gì, hai người đi hát và uống khá nhiều nên định về phòng nói chuyện. Sau khi vào thì hai người ngồi đó nói chuyện.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thôi Phù Vĩ tưởng là nhân viên phục vụ nên ra mở thì thấy Hoàng Ân Bình đội mũ xuất hiện, Thôi Phù Vĩ sợ hãi đứng đó không biết nên nói gì cho tốt. Mình đưa vợ Hoàng Ân Bình vào khách sạn, mặc dù không làm gì nhưng đúng là mờ ám. Ngay khi Thôi Phù Vĩ không biết nên nói gì thì Cổ Lệ Châu từ Wc đi ra. Cô không biết chồng mình tới nên lớn tiếng nói:
– Tiểu Thôi, lấy băng vệ sinh từ túi của chị lại đây.

Nghe thấy thế Thôi Phù Vĩ không khỏi sợ hãi, Hoàng Ân Bình càng thêm giận dữ.

Hoàng Ân Bình thấy vợ mình thân mật với Cổ Lệ Châu như vậy liền tức giận, mắng cho Thôi Phù Vĩ một trận, hơn nữa còn đá cho Thôi Phù Vĩ một cái. Yêu cầu Thôi Phù Vĩ sau này không được qua lại với Cổ Lệ Châu.

Khi Hoàng Ân Bình tức tối, Cổ Lệ Châu mới phát hiện ra tình hình và từ trong đi ra. Cổ Lệ Châu nghĩ đến lời mình vừa nói nên rất sợ.

Sau cơn tức giận, thấy Thôi Phù Vĩ không ngừng hứa sẽ không gặp Cổ Lệ Châu, Hoàng Ân Bình kéo Cổ Lệ Châu đi về.

Việc đáng lẽ cứ thế là xong, cũng do Hoàng Ân Bình đen đủi. Hắn rất giận vì mình bị Hoàng Ân Bình mắng một trận nên đá loạn vào phòng. Nhưng hắn không ngờ mình lại đá trúng cửa phòng đối diện.

Cú đá này lấy mạng hắn, bên trong có người của hai mạng lưới buôn bán ma túy đang trao đổi, hơn nữa số tiền rất lớn.

Cửa đột nhiên bị đá ra làm đám người bên trong sợ hãi, tưởng bị lộ. Làm việc buôn ma túy thì vốn đã nguy hiểm, lần này lại lớn nên có thể thấy bọn họ sợ như thế nào.

Đang khi khẩn trương thì không thấy cảnh sát lao vào, lén mở cửa ra thì thấy Thôi Phù Vĩ ở ngoài.

Bọn chúng nghĩ Thôi Phù Vĩ phát hiện bí mật của mình nên quyết định giết hắn. Sau đó do một tên giả vờ dìu Thôi Phù Vĩ đi xuống rồi vứt hắn trên đường Hoàn Thành.

Cảnh sát trước đó không tra cứu được, nhưng có một nguyên nhân là do hệ thống giám sát của khách sạn có vấn đề nên đang sửa, nếu không phải đột nhiên lấy được bức ảnh ném xác thì căn bản không thể điều tra vụ án này.

Vụ án này nếu như không xuất hiện hành vi Hoàng Ân Bình làm tình tập thể thì đó sẽ là tin tốt với y. Điều này chứng minh y trong sạch, nhưng bây giờ đã không quan trọng nữa.

– Bí thư Vương, Trưởng ban Ngô tới.

– Mời anh ta vào.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ mình gọi Ngô Kim Thành tới.

– Bí thư Vương.
Thái độ Ngô Kim Thành càng thêm cung kính. Y thấy Hoàng gia thất bại vì Hoàng Ân Bình, y đương nhiên có thể nghĩ ra đây là thủ đoạn của Vương Trạch Vinh. Đặc biệt vừa nãy thấy Hàn Chính Cương từ chỗ Vương Trạch Vinh đi ra, theo y thấy thì Hàn Chính Cương không còn bộ dạng như trước, xem ra đã dựa vào Vương Trạch Vinh.

Sau khi có phát hiện này y vừa rất mình vừa vui mừng vì mình đã dựa vào Vương Trạch Vinh.

– Trưởng ban Kim Thành, nhất định phải xử lý tốt chuyện của đồng chí Thôi Phù Vĩ. Đồng chí này được tỉnh phái đến xây dựng Thường Hồng, bây giờ Thôi Phù Vĩ chết, anh phụ trách bên tuyên giáo nên cần xử lý tốt. Tôi nghe nói nhà Thôi Phù Vĩ ở Thành phố Thường Hồng chúng ta, cần phải chiếu cố gia đình anh ta mới được.

Ngô Kim Thành nói:
– Xin Bí thư yên tâm, chúng tôi sẽ phối hợp với tỉnh để xử lý tốt. Nhà đồng chí Thôi Phù Vĩ ở huyện Chương, lần này huyện Chương không có ảnh hưởng gì từ động đất.

Sau khi nghe Ngô Kim Thành báo cáo vài việc về vấn đề tuyên tuyền, Vương Trạch Vinh nói:
– Theo tôi đi xem tình hình xây dựng mấy tiểu khu.